Loài người gọi ven máu là động mạch.
Từ một động mạch chủ này lại phân ra nhiều mạch máu nhỏ hơn.
Từ trên cao nhìn xuống thì rõ ràng chính là các con sông đang chảy.
Dưới góc nhìn của một con Muỗi thì đó là mạng lưới các con kênh, các con rạch làm bằng máu tươi.

Những nơi này tạo ra các bước sóng ánh sáng đỏ rực như dòng chảy của dung nham rất dễ phát hiện.
Hơn nữa, mùi máu cũng thông qua lớp da người tỏa ra bên ngoài thật rất mê hoặc.
Bụng tôi trở lên cồn cào, khoang miệng cũng bắt đầu tiết ra nước miếng.
Cưỡng lại sự h@m muốn đến từ bản năng, tôi lại cẩn thận bay cao quan sát tình hình thêm một lần nữa.
Khi nhận định rằng bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để ra tay, tôi bắt đầu hạ độ cao và đậu ngay mắt cá chân của con người.
Da của loài người vốn có rất nhiều dây thần kinh cảm giác.

Vì vậy tôi chọn mắt cá chân để hạ cánh cũng là có nguyên nhân.
Nơi đây có lớp da dày như lớp sừng cứng, đầu dây thần kinh phân bố rất mỏng manh.
“Kịch… kịch...”
Tiếng hạ cánh xuống rất êm.

Tôi nghểnh râu lên lắng nghe sự chuyển động của không khí xung quanh.

Thấy con mồi vẫn không hề động đậy.

Tôi biết, tôi đã có cú đáp xuống rất thành công.
Tôi bắt đầu di chuyển bằng sáu chi tới gần dòng sông máu bên cạnh mắt cá chân.


Vừa di chuyển được vài bước, vừa dò xét tình hình.

Cho đến khi toàn bộ thân thể của tôi đứng trên mạch máu tôi mới an tâm dừng lại.
Cái vòi muỗi dài của tôi bắt đầu dò xét khắp bề mặt da.

Mục đích là muốn tìm ra lỗ chân lông tức là kẽ hở của da.
Mắt nhân loại thường không nhìn thấy các kẽ hở này nhưng chúng vẫn tồn tại.

Đây chính là những nơi thoát nước của cơ thể ra bên ngoài còn được gọi là tuyến mồ hôi.
Một số tuyến mồ hôi gần mạch máu sẽ có lớp da mỏng hơn là những chỗ khác.
Sau một lúc dò tìm, tôi đã phát hiện ra một kẽ hở lớn thông với vách của dòng sông máu.

Tôi quyết định sẽ chích vào nơi này.
Trước khi chích, tôi cho vòi thò ra trước rồi phun ra một dòng nước miếng tưới khắp bề mặt da.
"Phụt...!phụt...!phụt..."
Vì đã bị hấp dẫn bởi khí CO2, mồ hôi và máu nên khoang miệng của tôi giờ đã tràn đầy nước bọt.
Nước bọt của loài muỗi có chứa rất nhiều chất gây tê và chất giảm đau.
Khi được phun ra ngoài theo diện rộng, chúng sẽ thấm dần qua da người và đi vào các mao mạch.
Quá trình thẩm thấu này mất chừng 30 giây đến một phút thì hoàn thành.
Từ đây, phần da thịt này sẽ tạm thời bị tê liệt thần kinh trong suốt quá trình Muỗi tiểu phẫu.

Nó tạo điều kiện thuận lợi cho tôi trộm máu người một cách an toàn.
Da của loài người vốn có cấu tạo ba lớp là thượng bì, trung bì và hạ bì.

Dưới hạ bì là một hệ thống các mao mạch có nhiệm vụ trao đổi chất.
Khí cũng như nước sẽ thông qua hệ thống này để điều tiết nhiệt độ bên trong cơ thể.
Khi bên ngoài có nhiệt độ nóng hơn nhiệt độ của cơ thể, thì các lỗ chân lông sẽ giãn nở thật to và nước sẽ từ đây mà thoát ra để điều hòa làm mát.
Khi bên ngoài có nhiệt độ thấp hơn nhiệt độ của cơ thể thì các lỗ chân lông sẽ co thắt lại và đóng kín để giữ nhiệt và giữ nước.
Khi thấy nước miếng của mình đã phủ đầy bề mặt da và thấm vào bên trong.

Tôi cho hai cây kim tiêm có đầu dẹt hình răng cưa sắc bén thò ra ngoài.
Nhiệm vụ của hai cây dao này là cắt đứt lớp da tức là ba lớp biểu bì.
"Roẹt...!roẹt...!roẹt..."
Làn da của con mồi bị tách ra một vết thương lớn.
Tiếp đó, hai cái kim tiêm khác chui ra từ vòi có tác dụng dọn dẹp tất cả các chướng ngại vật trên đường đến các mạch máu, sau đó chúng giữ cho hai bên mép da luôn cố định ở trạng thái hở.
"Pặc...!pặc...!pặc...!pặc...!"
Đến đây công việc cũng đã hoàn thành được một nửa chặng đường.

Một cái kim tiêm thứ năm thò ra.


Kim tiêm này cũng không phải dùng để hút máu mà dùng để bơm dung dịch chống đông máu vào mạch máu.
"Phập...!"
Trong máu có tồn tại nhiều chất khoáng như sắt (Fe) nên khi bị tiếp xúc với không khí, chúng sẽ bị oxi hóa nhanh chóng dẫn đến việc máu bị đông lại.

Mà khi máu bị đông thì muỗi không thể hút lên được.
Vì vậy, trời đã ban cho loài muỗi một cơ chế tự tiết ra chất chống đông máu, dùng để phun vào mao mạch con mồi.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, chiếc kim thứ sáu cũng là chiếc kim to nhất, dài nhất đi ra làm việc.
Nó đâm vào lỗ mà chiếc kim thứ năm đã tạo ra và chui vào trung tâm của dòng sông máu.
Nhiệm vụ của nó chính là hút dòng máu nóng của con mồi vào trong cơ thể.
Lúc này, sáu cái chân của tôi đã bám chắc ở hai bên, chúng khuỵu xuống làm điểm tựa để đầu tôi có thể áp sát miệng hố.
Một lực hút mạnh mẽ từ khoang bụng phát ra, dòng máu của con mồi bắt đầu chui lên vòi rồi vào cổ và được chứa trong khoang bụng.
Thời gian thuốc tê tác dụng có hạn nên tôi phải hút máu thật nhanh trước khi bị phát hiện.
"Ực...!ực...!ực...!ực...!"
Và để có thể hút được nhiều máu hơn trong quá trình hút máu, các chất thải là phân và nước tiểu trong bụng tôi cũng bị đẩy ra bên ngoài.
Ờ thì quá trình hút máu của Muỗi cũng là quá trình nó đi vệ sinh.
Tôi giờ là một con muỗi, cho nên tôi không cảm thấy xấu hổ một chút xíu nào.
Vì đây là lần đầu tiên tôi đi hút máu nên tâm trạng cũng khá khẩn trương và k1ch thích.
Tim muỗi đập nhanh liên hồi.
Từng giây đồng hồi lặng lẽ trôi qua.
Thời gian như bị kéo dài đến vô tận.
Cho đến khi bụng đã đầy máu và căng như sắp nổ tung, tôi bắt đầu thu kim vào vòi rồi chuẩn bị bay đi.
Đúng lúc này, thuốc tê cũng đã mất đi hiệu lực, tác dụng phụ của chất chống đông máu cũng bắt đầu phát huy tác dụng gây ngứa.
Bản năng phòng vệ của loài người đã thức giấc.

Một tiếng nói lẩm bẩm trong khi ngủ bị thốt ra:
“Mẹ nó! Lại là con muỗi chết tiệt.

Mình nhớ là đã phun thuốc diệt muỗi trước khi ngủ rồi kia mà.

Chẳng lẽ mình mua phải hàng dỏm hay sao?

Ngày mai mình nhất định phải đi kiện cái hãng bán hàng lừa đảo này mới được.

Thật là bực mình!”
Thân thể của người đàn ông chuyển động, rất nhanh đã ngồi bật dậy.
Tôi có cảm giác như cả một dãy núi đang tỉnh thức.
Quá khiếp sợ, tôi đứng im như bị định thân thuật quên mất cả việc bay đi.
Người đàn ông vung cánh tay khổng lồ của mình lên, xòe bàn tay ra từ trên cao giáng xuống mắt cá chân chỗ tôi đang đứng.
Dưới góc nhìn của tôi phía dưới, thì bàn tay khổng lồ tràn đầy hào quang màu đỏ kia đang thực hiện một đòn đánh từ ngoài vũ trụ xuyên qua tầng mây xuống trái đất.

Chiêu thức như "già thiên tế nhật".
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy tâm linh của mình sợ hãi và bất lực đến như thế.

Tôi nhắm mắt lại chờ đợi giây phút tử vong của mình và thầm nghĩ rằng đây không phải là cách chết mà tôi đã lựa chon hay sao.
Tôi đã tưởng tượng ra cảnh thân hình của mình sẽ nát bét và giọt máu trong bụng kia sẽ tung tóe khắp mọi nơi.
Thế nhưng khi tôi đã định buông xuôi chờ chết, thì bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng đầy máy móc:
“Ký chủ đã hoàn thành lần hút máu đầu tiên, phù hợp điều kiện để kích hoạt hệ thống tiến hóa.

Nhiệm vụ tiến hóa từ muỗi thành thần bắt đầu khai mở, xin ký chủ tiếp nhận kiểm tra!”
“Mẹ nó! Có hệ thống! Sao đợi bố mày sắp chết thì mới kích hoạt! Chó má hệ thống!”
Trong lòng tôi chủi lên câu th ô tục.
Một luồng sức mạnh cầu sinh nhanh như điện tràn ngập khắp cơ thể của tôi.
Bây giờ, tôi lại muốn sống sót...