Chương 46: Lưỡng Bại Câu Thương
-------
Thế trái cũng không được, phải cũng không xong thì hành xử như thế nào cho nó trí tuệ?
Đáp án chính là ở chữ “Tùy”.

Phật nói tùy duyên, Đạo nói tùy cảnh, Người nói tùy thời.
Hãy biết cất giấu tài năng của mình để không trở thành cái gai trong mắt người khác, làm mục tiêu cho đối thủ nhằm vào.
Nhưng cũng phải biết quyết đoán thể hiện tài năng đúng nơi, đúng chỗ, đúng người để cho người khác biết mình cũng chẳng phải dạng vừa đâu.
Với cấp trên hãy luôn kính cẩn, lễ phép, chu đáo, cẩn trọng.
Với đồng nghiệp hãy luôn khiêm tốn, nhường nhịn, hòa đồng.
Với cấp dưới hãy luôn bao dung, độ lượng và đại khái.
Làm được như thế thì đi đâu người ta cũng yêu quý, làm việc gì người ta cũng tin tưởng, có thăng quan tiến chức cũng không bị kỳ thị ghét bỏ.
Đạo lý đơn giản như vậy nhưng có mấy ai áp dụng được đâu.
Bởi vì hầu như ai cũng nằm trong hai trạng thái cực đoan: thích thể hiện và thích mặc kệ.
-----
Nói ra thì dài nhưng thời gian hiện thực bên ngoài lại rất ngắn ngủi.\
Cuộc chiến đấu giữa hai bang phái lại tiếp tục diễn ra thậm chí còn căng thẳng hơn khi nãy.

Trung Chín Ngón cay cú chuyện bị ám sát vừa rồi nên phát điên lao vào đối thủ ăn miếng trả miếng.
Phía bên Thành Độc Nhãn vừa có lợi hơn về quân số và chiến lực nên cũng chẳng phải loại dễ bắt nạt.
Vì thế đại chiến như té dầu thăng cấp.


Hai bên bị thương rất nhiều nhưng không ai dám dừng tay lại bởi vì nếu ngươi dừng lại thì đối thủ sẽ lao vào loạn chém ngay.

Như vậy có khi còn dễ chết nhanh hơn.
Người vốn là một loại sinh vật hiếu chiến mà sinh vật khi mới chiến đấu thì rất cẩn thận và dè dặt.

Song khi đã say máu và đỏ mắt thì chỉ có liều mạng mà thôi.
Bên phía bang Rồng Đen cũng học theo cách của bang Bạch Hổ đã làm.

Họ tìm cách tiếp cận Thành Độc Nhãn để trảm thủ.

Khi không thể lại gần thì họ cầm ghế, cầm bàn mà ném vào gây ra rất nhiều hỗn loạn.
Như đến một thời điểm quyết định sống còn, cả Thành Độc Nhãn và Trung Chín Ngón đều thò tay vào bụng rút ra khẩu súng hoa cải nhắm vào đối phương rồi bóp cò.
“Đoàng… đoàng…”
Tiếng súng hoa cải kêu lên chát chúa như âm thanh mời gọi của tử thần.

Hàng loạt bóng người đổ gục xuống sàn mất đi sức chiến đấu.

Tiếng rên rỉ vì đau đớn vang lên khắp nơi.
Súng hoa cải vốn là một loái súng tự chế của dân giang hồ.

Ban đầu nó rất dài nhưng về sau được cải tiến lại nên chỉ còn khoảng 30 cm.
Đặc điểm của nó là ở viên đạn mà nó bắn.

Đó là loại đạn chùm có nhiều viên bi được nén vào nhau.
Khi súng nổ các viên bi trong viên đạn sẽ được phóng ra theo hình rẻ quạt gây sát thương bao trùm diện rộng rất khó tránh.
Người bị trúng đạn sẽ bị bỏng và nhiễm trùng rất đau đớn.

Nếu trúng vào chỗ hiểm có thể gây chết người.
Súng đạn ở đất nước Đông Lào vốn bị cấm sử dụng trong dân gian nên nó được xếp vào hàng nóng và hàng cấm.
Chỉ có những người trong giới giang hồ mới liều lĩnh chế tạo, mua bán, tàng trữ và sử dụng.
Ngay khi rút khẩu súng từ trong bụng ra thì cả Thành Độc Nhãn và Trung Chín Ngón đều vô cùng ngạc nhiên về sự trùng hợp, hoảng sợ vì tình thế không thể không bắn của mình.
Họ thầm nghĩ: “Mạng ta xong rồi.

Đã không thể dừng lại thế thì phải kéo cả nó cùng chết chung”.
Vậy là súng đã nổ và người đã đổ.
Quả thật, thần may mắn lần này đã không thấy xuất hiện vì thế mà cả hai đại ca của hai bang giang hồ đều trúng đạn của đối phương và bị thương nặng.

Những đệ tử đứng xung quanh cũng không thể tránh thoát nên đều chịu chung số phận với lãnh đạo của mình.
Những người còn lại đang say sưa chém giết nghe được tiếng súng nổ thì hoảng sợ ngừng lại động tác như bị định thân thuật (một dạng thuật điểm huyệt đứng im).
Không giam im ắng đến là thường.


Một lúc sau mới vang lên những hơi thở dốc gấp gáp và những tiếng rên rỉ đau xót.
Khi mọi người chưa biết phải làm sao thì có hai bóng người chạy nhanh như cắt tiếp cận hai vị thủ lĩnh của đối phương một cách vô cùng ăn ý.
Đó chính là Xuân Tóc Đỏ và Đông Tóc Tím.
“Tất cả đứng im và bỏ vũ khí xuống đầu hàng.

Nếu không tao chém chết đại ca của chúng mày ngay tại chỗ”.
Đây là lời hô lên của hai người.

Chúng đồng thanh, đồng âm, đồng nghĩa, đồng giọng trùng hợp đến kỳ lạ.

Cứ như bọn họ đã từng cùng nhau luyện tập rất nhiều lần.
Nghe thấy đối phương hô lên câu nói kịch bản của mình, cả Xuân Tóc Đỏ và Đông Tóc Tím đều trừng mắt nhìn nhau căm thù.
Đàn em của hai bang thấy thế cũng lập tức chạy tới đứng sau lưng của hai người để hậu thuẫn.
Tình thế quá ư là quỷ dị.

Muỗi tôi hết nhìn bên này lại nhìn bên kia và nếu có cái mồm thì chắc cũng há ra chữ O, nhổ ra chữ A.
Đến ngay cả Thành Độc Nhãn và Trung Chín Ngón đang sống dở chết dở cũng phải tạm ngừng rên rỉ mà nhìn.

Trong lòng chửi tục một câu: “đờ mờ… lại có thể như thế?”
Bọn họ cũng không ngờ cuối cùng hai bang đánh nhau lại có kết cục lưỡng bại câu thương.

Thành Độc Nhãn thì cho rằng bang mình chiếm quân số đông lại đi đánh úp có được thiên cơ.
Trung Chín Ngón thì cũng cho rằng bên mình mạnh về chiến lực, lại có ưu thế về vũ khí và địa lợi thì thắng hơi khó chứ thoát đi thì không đến mức nào.
Vậy mà hiện tại đệ tử thì bị thương la liệt, bản thân mình cũng nửa chết nửa sống, hơn nữa lại trở thành con tin của đối thủ.
Họ cũng đã nhận ra được tình thế vô cùng vi diệu và bất ổn.

Sơ sẩy một tý là đi tong mạng nhỏ.


Hai con dao găm sắc bén đang dí sát cổ họng của mình.

Chỉ hơi nhích một tý là máu tươi nhuộm đỏ sân trường (ý lộn: chiến trường).
Đương nhiên bọn họ trong thâm tâm vốn rất ích kỷ nên sẽ không chịu thà chết mà hy sinh bởi như vậy tiền bạc sau này ai tiêu, địa bàn sau này ai quản, quyền lực sau này ai tiếp.
Thế nhưng, nếu tỏ ra hèn nhát chịu thua thì cũng khiến uy tín của đại ca sẽ suy giảm thậm chí bị hủy diệt trong mắt của đàn em.
Vì vậy, hai người rất ăn ý nhìn đối phương như ngầm hiểu về cách thức diễn kịch thế nào để có thể cho nhau bậc thang xuống nước.
Hai người há miệng lên định nói ra lời kịch đã chuẩn bị sẵn thì bỗng bị Phó tướng của mình cắt ngang.
Xuân Tóc Đỏ: “Đại ca của tao anh minh thần võ, chí tình chí nghĩa, gan dạ nhất trời chứ không phải loại người hèn mọn.

Vì vậy, chúng mày đừng có mà uy hiếp cho mất công.
Khôn hồn thì thả đại ca tao ra rồi quỳ xuống dập đầu nhận lỗi làm chó xưng chủ nhân, bọn tao sẽ vì thế mà khoan hồng độ lượng tha chết cho mà về bú tí mẹ”.
Đông Tóc Tím cũng không vừa: “Đại Ca của tao anh hùng cái thế, đầu đội trời chân đạp đất, thà đứng chết chứ không chịu sống quỳ, chúng mày cũng đừng hòng mà uy hiếp.
Lũ chúng mày nếu chịu làm chó thì bọn tao làm chủ nhân cũng có thể ném cho cục xương mà gặm.

Phải không đại ca?”
Thành Độc Nhãn: ???
Trung Chín Ngón: ???
Hai người há miệng định nói ra một câu gì đó nhưng nghe Phó tướng của mình phát biểu những lời như vậy thì cứng họng nuốt lại lời nói.
Đậu má hai thằng chó, chúng mày nói như vậy trước bàn dân thiên hạ thì tao làm sao mà xuống nước nhận thua cho nổi.
Chẳng lẽ tao lại quỳ xuống nhận mình là chó hay sao? Vậy thì còn mặt mũi nào mà tiếp tục làm đại ca?