Ngày mùng 10 tháng 6 âm lịch.

Là anh tự có tình cảm khi chưa được cho phép, mơ mộng hão huyền rằng tình bạn trong sáng thời thơ ấu là tình yêu.

[Nhật ký quan sát thanh mai]

Vốn dĩ anh định cầm thẻ game tới để xin lỗi và để cô nhắc nhở bạn bè không nên đến KTV.

Không ngờ rằng mình lại vạch trần lời nói dối của Đào Ấu Tâm.

Lần đầu tiên Đào Ấu Tâm khiến anh mất lòng tin là bởi vì Châu Triệt Ngôn.

Thật buồn cười, tình bạn mười sáu năm vậy mà lại không bằng một người bạn mới chơi cùng được mấy tháng.

Gió thổi qua, mang theo cảm giác man mát nhè nhẹ.

“Dạo này KTV ở phố Văn Khê rất hỗn loạn, có đám côn đồ xã hội đến quấy rối học sinh.” Giọng nói của thiếu niên lạnh nhạt tới mức không còn độ ấm.

Anh cúi người, đặt máy chơi game cầm tay và thẻ game mà Đào Ấu Tâm muốn có từ lâu lên bậc thang, quay đầu rời đi.

Cơn gió mạnh làm rối loạn hơi thở của Đào Ấu Tâm, cô lập tức đuổi theo, cố gắng giữ lại người thiếu niên đang rời đi: “Anh Gia Thời.”

Khi tay của cô sắp chạm vào tay anh thì thiếu niên nghiêng người đi, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói cực kì bình tĩnh: “Đừng đi theo anh.”

“Anh sẽ không xen vào việc của em nữa.”

Đào Ấu Tâm không ngừng lắc đầu: “Vừa nãy là do em không biết lựa lời, xin lỗi anh, thực sự xin lỗi.”

Cô vẫn luôn tin tưởng và ỷ lại vào cậu bé cùng mình lớn lên này, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ anh đang xen vào việc của người khác.

Hứa Gia Thời không nhìn vào đôi mắt quen thuộc kia nữa: “Không cần nói lời xin lỗi, tất cả là do anh tự tưởng tượng ra thôi.”

Là do anh rung động khi chưa có sự cho phép, mơ mộng hão huyền rằng tình bạn thời thơ ấu chính là tình yêu.

“Anh Gia Thời, đừng đi mà, đừng giận em.” Cô nắm chặt lấy tay Hứa Gia Thời, liều mạng xin lỗi, cuối cùng vẫn bị từ từ đẩy ra.

“Hứa Gia Thời!” Cô hét lên.

Hứa Gia Thời không quay đầu lại.

Đào Ấu Tâm sững sờ tại chỗ, mãi đến khi bác bảo vệ tiến đến hỏi cô có cần giúp đỡ gì không.

Cô mờ mịt và mất mát mà lắc đầu, nhặt tấm thẻ game in hình hai người trên bậc thang lên, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Bọn họ chưa bao giờ có một cuộc cãi nhau nào đặc biệt như thế này cả.

Không có cãi cọ ầm ĩ đầy phô trương, không có chiến tranh lạnh mà mắt thường không thể thấy được, mà giống như mặt nước đóng băng đang không ngừng vỡ ra, sụp đổ trong im lặng.

Đào Ấu Tâm lần lượt gọi điện tho Châu Triệt Ngôn và Giang Thư Dư, nhắc nhở bọn họ xung quanh KTV rất nguy hiểm, cũng nói: “Xin lỗi rất nhiều, hôm nay tôi có việc gấp nên không thể có mặt chúc mừng sinh nhật cậu được.”

“Có chuyện gì vậy?” Châu Triệt Ngôn lập tức hỏi thăm tình hình của cô: “Tôi có thể giúp cậu không?”

Đào Ấu Tâm chỉ im lặng chứ không nói gì.

Cô cầm thẻ game đến nhà họ Hứa bấm chuông nhưng không có ai ra ngoài mở cửa.

Đã nhiều lần cô muốn nhập mật khẩu đi thẳng vào trong, nhưng đến bước xác nhận cuối cùng lại dừng lại.

Xin lỗi thì phải có thành ý khi xin lỗi, Đào Ấu Tâm ôm thẻ game, dựa vào tường ngồi xuống, từ mười một giờ đến mười hai giờ.

Cô giúp việc theo giờ đi tới, hỏi cô vì sao lại ở đây, khuyên cô mau đi về nhà.

Đào Ấu Tâm lắc đầu tỏ ý không chịu: “Cháu ở đây đợi người ta.”

Chờ Hứa Gia Thời nguôi giận.

Cô giúp việc không có cách nào khác, đành đẩy cửa đi vào nhà, cố tình hé cửa ra một chút.

Đào Ấu Tâm quay đầu nhìn vào trong phòng thăm dò, nhưng lại không hề tiến vào một bước.

Cô giúp việc theo giờ được thuê đến đứng trước mặt Hứa Gia Thời, bất đắc dĩ thở dài: “Gia Thời à, Tâm Tâm không chịu rời đi.”

Nửa tiếng đồng hồ trước, cô ấy nhận được điện thoại của cậu chủ nhỏ, bảo cô ấy đến khuyên người ta về nhà, lại không được để lộ là cậu chủ nhỏ nhờ vả.

Hai ông bà trẻ này có mối quan hệ tốt, gắn bó như keo sơn với nhau một thời gian dài rồi, cũng không biết vì sao lại cãi nhau thành như vậy.

“Nếu không thì cháu ra ngoài dỗ đi?” Khuyên người kia không được, cô giúp việc lại khuyên người này.

Ánh mắt Hứa Gia Thời lướt qua phòng khách, dừng lại ở chỗ cửa, lạnh nhạt nói: “Không cần đâu ạ.”

Anh xoay người rời đi, còn không quên dặn dò cô giúp việc: “Cô đừng nói cho người khác biết.”

Cô giúp việc lại “ôi chao” một tiếng rồi vẫn đồng ý.

Cô ấy chuẩn bị bữa cơm trưa cho ba người, cố tình đưa một phần cho Đào Ấu Tâm đang ngồi ngoài cửa.

Đào Ấu Tâm ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, bụng cũng đói, nhưng khẩu vị nói cho cô biết: “Cháu không ăn nổi.”

“Đồ ngốc, cãi nhau cũng không thể trút giận lên bản thân mình được, không phải chiều nay cháu còn có tiết học vũ đạo sao? Lấp đầy bụng mới có sức để làm việc đúng không?”

“Tiết vũ đạo.” Đào Ấu Tâm lẩm bẩm lấy điện thoại di động ra xem, đã một giờ chiều rồi.

Bất kể là đi học hay là xin lỗi, để bụng đói đều không thể thực hiện được, Đào Ấu Tâm nhanh chóng thuyết phục bản thân ăn cơm trưa: “Cảm ơn cô Lăng.”

Có lẽ là do đã nghĩ thông được mọi chuyện nên có tâm trạng ăn uống hơn, Đào Ấu Tâm nhanh chóng giải quyết xong bữa cơm trưa này. Nhìn bát cơm trống không, cô đảo mắt một cái, tự mình đi vào trong nhà, dùng tốc độ rất chậm để đi vào phòng bếp, còn vừa đi vừa quan sát.

Đáng tiếc, cô không may mắn gặp được Hứa Gia Thời.

Sau đó cô giúp việc đang dọn phòng bếp phát hiện ra cô, hơi sửng sốt: “Tâm Tâm, sao cháu lại vào phòng bếp?”

Cô gái nhỏ giơ bát đũa lên nói: “Cháu vào rửa bát.”

Cô giúp việc vội vàng tiến tới cầm lấy bát đũa: “Để đây là được, để cô rửa.”

Đào Ấu Tâm chủ động xum xoe: “Cháu làm cùng cô nhé.”

“Thôi thôi thôi, đôi tay nhỏ bé này của cháu cũng không thể dùng làm những việc này được.” Cô giúp việc cũng không nỡ để mười ngón tay không tì vết của cục cưng đáng yêu này phải làm việc.

Đào Ấu Tâm bị đẩy ra khỏi phòng bếp, cô dùng tốc độ của ốc sên để đi lại trong nhà, nhưng mãi tới khi cô ra tới cửa rồi cũng không “vô tình gặp được” Hứa Gia Thời.

Cô không thể làm gì khác hơn là mang tâm trạng nặng nề đi học vũ đạo.

Bởi vì cứ bồn chồn nên lúc khiêu vũ cô phạm phải sai lầm trong những chi tiết nhỏ, hôm nay giáo viên lại đột nhiên nghiêm khắc hơn, lập tức nổi giận: “Đào Ấu Tâm, hôm nay em bị làm sao thế?”

“Em xin lỗi ạ.” Cô gục đầu xuống nói xin lỗi, trong lòng thấy hổ thẹn.

Giáo viên dạy vũ đạo chỉ ra đằng sau cô: “Người em cần xin lỗi không phải là tôi, mà là những bạn cùng đội luyện tập với em và thời gian mà bản thân em lãng phí.”

Các bạn cùng lớp đứng sau xì xào bàn tán, bị giáo viên mắng: “Tất cả đừng có cười, mỗi người các em đều có vấn đề nhỏ của bản thân mình, Từ Lộ để ý đến ánh mắt của em phải đi theo bàn tay đi, Khương Mộng Hân tự kiểm soát tiết tấu của mình đi…”

Những người đang ngồi đều bị gọi tên lên, trong lúc nhất thời không dám phát ra âm thanh gì.

“Làm lại!” Điệu múa này bọn họ đã luyện được bốn ngày cuối tuần rồi, bởi vì phải tham gia cuộc thi nên giáo viên lại càng nghiêm khắc với bọn họ hơn bình thường: “Chỉ cần có người làm lỗi thì chúng ta vẫn phải nhảy, nhảy đến khi mỗi người các em khắc ghi động tác lên xương cốt, biến chúng thành ký ức trong cơ thể thì thôi.”

Một lần rồi lại một lần, sau khi kết thúc buổi học còn phải kéo dài thêm nửa tiếng nữa mới có thể khiến giáo viên gật đầu: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người về nhà phải luyện tập nhiều hơn, nhớ kĩ lại động tác mà giáo viên đã dạy cho các em và những chỗ cần phải chú ý.”

“Tạm biệt cô giáo.” Mọi người lục tục đi vào phòng thay đồ.

Đào Ấu Tâm cầm bình nước mang theo lên uống mấy ngụm, khi cô đang vặn nắp lại thì giáo viên vũ đạo đột nhiên đi tới bên cạnh cô: “Đào Ấu Tâm, em đi theo cô một lát.”

Cô nghi hoặc đi theo, cả bình nước cũng quên để lại.

Trong phòng tập vũ đạo mới xây có một phòng tiếp khách nhỏ, dùng để tiếp đón các học sinh đến đăng ký và phụ huynh, hoặc là để các giáo viên trao đổi công việc.

Đi tới đây, Đào Ấu Tâm tự biết chuyện này không hề đơn giản.

Giáo viên thuận tay chỉ một cái ghế bảo cô ngồi xuống, đi tới cạnh máy lọc nước lấy hai cốc nước ấm, đưa cho cô một cốc rồi nói: “Điệu múa này của chúng ta còn thiếu một người múa chính, em đồng ý không?”

“Khụ…”

Cô bị sặc tin tức mới này, ho khan một hồi, còn cảm thấy hơi không thể tin nổi: “Em múa chính ư?”

Cô bỗng có cảm giác bị cái bánh từ trên trời rơi xuống đập cho choáng váng, Đào Ấu Tâm không phản ứng kịp: “Các bạn Từ Lộ và Khương Mộng Hân mới là những vũ công chuyên nghiệp mà ạ.”

“Tôi chọn người múa chính là chọn người, chứ không phải cân nhắc trên phương diện người ta có phải chuyên nghiệp hay không.” Tuy rằng Đào Ấu Tâm không theo con đường nghệ thuật nhưng không có nghĩa là tài năng của cô không sánh bằng những bạn cùng lớp có dự định đi theo con đường chuyên nghiệp này. Dù sao cô cũng học múa từ năm sáu tuổi, đến nay đã mười năm rồi, chưa từng gián đoạn chút nào.

“Lần này đi thi, vũ đạo của mấy bạn học cùng em không có vấn đề gì, nhưng khả năng biểu diễn trên sân khấu của em lại rất có hồn, điều đó rất hiếm có. Huống hồ không phải năm nay em định thi cấp bảy sao? Coi như một lần huấn luyện đặc biệt trước khi thi đi.”

Trong lời nói của giáo viên vũ đạo để lộ ra sự thưởng thức đối với cô, quả thực khiến Đào Ấu Tâm cảm thấy kinh sợ.

Không ai sẽ từ bỏ một cơ hội tuyệt vời như thế cả, đương nhiên cô cũng muốn nắm cho thật chắc.

“Em đã tình nguyện thì thể hiện tốt một chút.” Về tiến độ của bài múa lần này, giáo viên cực kỳ để ý: “Lần tranh tài này có ý nghĩa cực kì lớn, để tôi nói thẳng luôn, nếu như không đạt được tiêu chuẩn mà các giáo viên đề ra thì chúng tôi sẽ lập tức đổi người.”

Đào Ấu Tâm gật đầu: “Em hiểu, em sẽ cố gắng.”

Giáo viên rất hài lòng đối với câu trả lời của cô, cuối cùng cũng lộ ra một khuôn mặt tươi cười: “Hiện tại em đi tìm cô Tuân ở bên cạnh đi, cô ấy sẽ dạy em các động tác trước, sau khi học xong thì em lại luyện tập cùng các bạn.”

Cô Tuân dạy riêng cho cô những động tác của người múa chính, mãi đến sáu giờ rưỡi mới kết thúc.

Châu Triệt Ngôn đứng dưới lầu đợi tới năm giờ rưỡi mà không thấy Đào Ấu Tâm xuất hiện, cho rằng hôm nay cô không đi học, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ rời đi.

Học xong điệu múa, bụng của Đào Ấu Tâm đã sôi ùng ục.

Thời tiết tháng sáu hơi nóng, cửa hàng nhỏ dưới lầu đã nhập về một ít kem ly vị mới, cô vừa tới gần đã thấy một cặp anh em dừng lại trước cái tủ lạnh.

Em gái chỉ vào kem ly bên trong, anh trai lại lắc đầu: “Em không được ăn kem, bụng em sẽ đau.”

Đào Ấu Tâm nhìn hai đứa bé, hình ảnh trước mắt đột nhiên chuyển về hồi ức khi còn nhỏ.

Trên đường đi học về, hai cô cậu bé nắm tay nhau, đi trên con đường quen thuộc của bọn họ.

Đi qua cửa hàng, có người ăn kem ly đi ngang qua trước mặt cô bé, cô bé nhìn mà phát thèm: “Anh Gia Thời ơi, em khát nước.”

Cậu bé không hề nể nang gì mà vạch trần trò hề của cô: “Uống nước thì được, không được ăn kem.”

Đi qua một tiệm đồ ngọt, nhân viên cửa hàng bưng phần bánh miễn phí ra mời mọi người nếm thử, cô bé nhìn qua, miếng bánh kem mềm ngọt ngon miệng trong khung kính không khỏi khiến người nhìn chảy nước miếng.

Cô bé nhìn lại mấy lần liền: “Anh Gia Thời xem đi, hôm nay tiệm bánh kem có giảm giá nhân dịp kỷ niệm.”

Cậu bé không thèm chớp mắt, quả quyết dập tắt suy nghĩ của cô bé: “Không được, ăn rồi lại đau răng.”

Cô bé làu bàu mấy tiếng, cố tình đi lên trước mặt cậu bé, tỏ ý mình không vui.

Cậu bé sải bước dài ra, hai ba bước đã đuổi kịp, sau đó túm lấy cổ áo của cô bé: “Nào, sắp qua đường rồi.”

Cô bé bất mãn khua tay trên không trung, nhưng hai chân lại ngoan ngoãn đi theo.

Khi còn bé, mỗi lần Hứa Gia Thời đưa cô đến lớp vũ đạo sẽ căn dặn giống như phụ huynh: “Sau khi tan học không được đi lung tung, phải đợi anh tới đón.”

Cậu trai nhỏ tỏa ra dáng vẻ của một người trưởng thành, là nguyên nhân khiến người lớn cực kì tin tưởng, cũng là lý do vì sao cô ỷ lại anh đến thế.

Nhớ tới đây, Đào Ấu Tâm lại không kìm được mà cong môi.

Bụng đột nhiên không còn thấy đói nữa, cô dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới ven đường, giơ cao hai tay gọi một chiếc taxi.

Ngồi trong xe, Đào Ấu Tâm đã mấy lần mở ra khung chat với Hứa Gia Thời, gõ chữ, xóa đi, gõ chữ, xóa đi, cứ như vậy mấy lần liền, luôn cảm thấy những dòng tin nhắn không thể nào thể hiện được thành ý của cô.

Cô chỉ có thể nhịn xuống cảm giác cực kì muốn bày tỏ suy nghĩ của mình, tự nói với bản thân đợi mấy phút nữa thôi là về đến nhà rồi.

Tầm sáu giờ chiều hơi tắc đường, Đào Ấu Tâm buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, chốc lát sau lại mở bản đồ trên điện thoại ra, cách vài giây nó sẽ di chuyển một chút, để cô đếm khoảng cách từ chỗ mình tới tiểu khu.

Cuối cùng, chiếc xe khó khăn lắm mới đi qua đoạn đường bị kẹt xe, chạy nhanh như bay tới tiểu khu của cô.

Đào Ấu Tâm đã trả tiền từ trước, vừa xuống xe đã lao nhanh vào trong.

Bác bảo vệ còn chưa kịp phản ứng, vừa nghe thấy tiếng hệ thống thông báo quét mặt thành công, ngẩng đầu lên nhìn, đã không thấy bóng người đâu nữa.

Đào Ấu Tâm đi thẳng tới nhà họ Hứa, mở cửa vào nhà, bốn mắt nhìn nhau với cô giúp việc.

Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, Đào Ấu Tâm hít sâu một hơi hỏi: “Cô ơi, anh Gia Thời có ở đây không?”

Cô ấy lắc đầu: “Gia Thời không có, buổi chiều đã ra ngoài rồi.”

“Anh ấy đi đâu vậy ạ?” Đào Ấu Tâm vội vàng hỏi ngay.

“Ai da, nó cũng không nói với cô câu nào cả.” Cô giúp việc cố gắng nghĩ lại: “Cô nhớ lúc ra ngoài nó cầm theo một cái điện thoại di động, chắc là đi chơi rồi?”

Suy đoán như thế không có chút phương hướng chính xác nào, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể.

“Cảm ơn cô ạ.” Đào Ấu Tâm ủ rũ, tránh đường cho cô giúp việc.

Trong lúc vô thức cô đã tới trước cửa phòng ngủ Hứa Gia Thời, đang định quay về thì bên tai bỗng nhiên vang lên câu nói thể hiện cho đặc quyền mà Hứa Gia Thời trao cho cô: “Em có thể thoải mái vào phòng ngủ của anh.”

Như bị một sức mạnh vô hình khống chế, cô đưa tay đẩy cánh cửa đó ra.

Phòng ngủ tối tăm không ánh sáng.

Đào Ấu Tâm bật đèn lên, nhìn rõ được bên trong không sót thứ gì.

Tất cả sự bày trí cô đều quen thuộc, duy nhất chỉ có một món đồ chơi để trên mặt bàn không hề phù hợp với trang trí bên trong chú nào – một con Barbie màu hồng nhạt và một con Ultraman cực ngầu.

Tóc của Barbie đã phai màu, đèn của Ultraman cũng không còn sáng nữa, là những món đồ chơi cũ nên bị vứt đi.

Nhưng bây giờ bọn chúng được đặt trong cái hộp trong suốt, khơi dậy ký ức thuở nhỏ của Đào Ấu Tâm.

Không còn nhớ rõ là cô thích mấy thứ này lúc mấy tuổi, thích mang theo mấy món đồ chơi này đến tìm Hứa Gia Thời: “Anh ơi, chơi với em đi.”

“Em tự chơi đi.”

“Chơi một mình không vui, chúng ta chơi trò gia đình đi.” 

“Không được.”

Cô bé “ha” một tiếng, cẩn thận ôm món đồ chơi chạy ra bên ngoài, không cẩn thận vấp ở ngưỡng cửa mà ngã một cái.

Cô bé mượn cớ ngồi ngay cửa mà làm loạn lên, Hứa Gia Thời đặt quyển sách trong tay xuống rồi bước tới, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô bé: “Đừng khóc Đào Ấu Tâm, anh chơi với em.”

Từ lúc sinh ra tới giờ, cuộc sống của cô chứa đầy những dấu vết thuộc về người kia.

Đào Ấu Tâm cầm điện thoại di động lên, gọi cho dãy số mà mình đã thuộc nằm lòng kia.

Quá trình chờ đợi dài dằng dẵng đầy giày vò, cô thậm chí còn không chắc hiện tại Hứa Gia Thời có chịu nhận điện thoại của cô hay không.

Tiếng chuông reo lên một lúc lâu, ngay khi Đào Ấu Tâm cho rằng mình không còn hi vọng nữa thì điện thoại đột nhiên được kết nối.

Đối phương không hề lên tiếng.

Đào Ấu Tâm bỗng thấy lo lắng.

“Anh ơi.”

Cô gọi anh như hồi bé hay gọi, nhưng không thấy anh đáp lại.

“Đào Ấu Tâm rời khỏi Hứa Gia Thời chưa từng thấy tốt hơn.” Cô mở miệng nói, trong câu nói đặc giọng mũi.

“Thích nghe sự sắp xếp của anh, bởi vì em cảm nhận được tình yêu.”