Lâm Thành day trán, thở dài nói với hắn:

“Không nói chuyện này nữa. Dù sao trong đó cũng có phần lỗi của ta, ta không trách ngươi.”

“Thật sự không trách sao?” Ánh mắt Tần Nguyên đột nhiên sáng lấp lánh.

Lâm Thành dụi mắt. Hắn có cảm giác như nhìn thấy từ sau lưng Tần Nguyên mọc ra một cái đuôi đang vẫy vẫy.

“May quá! Ta cứ sợ A Thành sẽ ghét bỏ ta, sẽ đuổi ta đi, không cho ta ở lại nữa.”

Đúng là lúc tức giận hắn đã có suy nghĩ như thế. Hắn nhìn Tần Nguyên một chút, chợt nảy ra ý định muốn trêu ghẹo.

“Thế nếu ta định đuổi ngươi thật thì ngươi định làm gì?”

“Ta sẽ năn nỉ ngươi. Mỗi ngày chầu chực trước cửa phòng ngươi đến chừng nào ngươi đồng ý cho ta ở lại thì thôi.”

Tưởng tượng đến cái cảnh đó Lâm Thành muốn toát hết mồ hôi. Nếu là người khác thì chưa chắc hắn đã tin nhưng với người có cái da mặt còn dày hơn “tường lát xi măng” kia thì dễ y làm thật lắm.

“Được rồi. Ta không đuổi ngươi là được chứ gì.” Lâm Thành thở dài. Hắn bắt đầu cảm thấy mình giống như bảo mẫu của người nào đó rồi.

Nhìn lại bàn tay mình vẫn đang bị Tần Nguyên nắm lấy, mà không chỉ nắm, tên kia còn vân vê, rồi vuốt nhẹ. Lâm Thành đỏ mặt vội vàng rút tay về, bước xa hắn ba mét, ánh mắt trân trối như nhìn tên lưu manh. Tần Nguyên cười xòa.

“Tay ngươi mềm quá, ta không nhịn được nên... Ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Lâm Thành chớp chớp mắt, nhìn lại bàn tay mình đầy nghi hoặc. Hắn sờ thử tay mình cảm nhận. Đúng là mềm, lại còn trắng trẻo hơn so với tay của hắn ở kiếp trước nhiều. Có lẽ do chủ nhân của cơ thể này vốn là một công tử được nuông chiều từ nhỏ, không phải động tay vào bất cứ công việc gì. Hắn mới ngẫm lại thấy vị Chung công tử này dáng người cũng tương đối, da lại trắng trẻo, mềm mại, nếu không bị một vết sẹo kia có lẽ cũng tính là một mỹ nam.

Tần Nguyên thấy Lâm Thành cứ đứng sờ tay rồi lại sờ mặt, ngắm nghía đủ kiểu, cảm thấy rất kì lạ. Không lẽ được hắn khen xong mắc bệnh “tự luyến” luôn rồi?

Lâm Thành bất giác ngẩng đầu phát hiện ra ánh mắt Tần Nguyên nhìn mình trân trân mới nhận ra nãy giờ mình hành động có chút kì quái. Hắn đỏ mặt ho nhẹ mấy cái rồi nói:

“Ngươi đói không? Ta đã nấu ít đồ ăn, để ta mang lên.”

“Bọn ta mang đến đây rồi.”

Vừa dứt lời đã thấy hai huynh đệ Nhậm gia cầm khay đồ ăn bưng vào. Lâm Thành không khỏi nghi ngờ nhìn họ. Mang đến trùng hợp như thế cứ như thể hai tên này đứng chực sẵn ngoài cửa, chỉ cần chờ một câu nói của hắn là đi vào liền vậy.

Hai người kia dường như cũng nhận ra Lâm Thành đang nghi ngờ mình, mang đồ ăn vào xong liền kéo nhau đi ngay. Tần Nguyên ở bên cạnh nén cười kéo Lâm Thành ngồi xuống.

“Không ngờ A Thành lại nấu nhiều vậy, còn toàn là món ta thích. Ngươi từ đầu đã hết giận ta rồi sao?”

“... Im lặng mà ăn đi.”



Tần Nguyên nhìn vành tai Lâm Thành ửng hồng mà có xúc động muốn ôm người kia thật chặt, nhưng lại sợ y sẽ ghét bỏ hắn nên cố gắng kìm chế. Hắn đã được truyền thụ kinh nghiệm rằng với một người như Lâm Thành chỉ có thể từ từ tiếp cận, từ từ để cho y quen những động chạm, tiếp xúc cơ thể của mình. Hắn không thể vội vàng được.

“Ngày mai còn muốn đi chơi nữa không? Ta dẫn ngươi đến một nơi.”

“Ừ.”

***

Bên cạnh huyện Thành Nghị là huyện Thành Nhân. Cứ đến cuối tháng nơi này sẽ tổ chức một chợ phiên lớn diễn ra liên tục trong năm đêm. Hàng hoá bày bán trong chợ đủ các thể loại từ hoa quả, hải sản, đồ trang sức, khắc gỗ,... Không những vậy còn có biểu diễn xiếc và múa hát. Mỗi phiên chợ diễn ra thu hút hàng ngàn người dân đến xem và tham gia. Ngày hôm nay Tần Nguyên đưa Lâm Thành đến đây vào đúng ngày cuối cùng của phiên chợ đặc biệt này.

“Thật tiếc là đến ngày cuối cùng ta mới biết đến nó. Làm sao ngươi biết có chợ phiên đang diễn ra ở đây mà kéo ta đi?” Lâm Thành hỏi, ánh mắt không ngừng quan sát khắp chợ một cách đầy háo hức.

“Còn nhớ A Vũ trước khi rời đi có nói gia đình của bọn họ sẽ đi tham quan những huyện xung quanh của Thành Nghị không? Là huynh ấy nói cho ta biết việc này đấy. Cũng may là vẫn đưa ngươi đến kịp.”

Kiếp trước, Lâm Thành đã từng tham gia một phiên chợ đêm với tư cách là người bán hàng. Ngày đó hắn bán đồ ăn nhanh rất đắt khách. Suốt thời gian diễn ra phiên chợ, y luôn tất bật nấu nướng nên không có cơ hội để đi tham quan phiên chợ một cách đúng nghĩa. Thật không ngờ khi xuyên không đến thế giới này lại được tận mắt chứng kiến một phiên chợ đêm lớn đến như vậy.

“Ngươi thích gì cứ tùy ý mua, đừng lo chuyện tiền bạc. Hôm nay để Nguyên ca ca này bồi ngươi, xem như chuộc tội chuyện hôm qua.”

Lâm Thành lập tức bật cười thích thú:. “Là ngươi nói đấy nhé! Vậy ta sẽ không khách sáo.”

Tần Nguyên lặng lẽ lấy tay che đi khuôn mặt ửng hồng. Nụ cười vô tư của Lâm Thành khi nãy quá mức đáng yêu làm hắn xém chút không kìm chế được muốn phạm tội.

Lâm Thành hào hứng chạy khắp các gian hàng không khác gì một hài tử. Hắn chủ yếu chỉ xem hàng hoá ngày xưa như thế nào chứ không mua. Thứ khiến hắn đặc biệt hứng thú nhất chính là gian hàng nướng ngoài trời mà theo cách gọi của hiện đại là barbecue. Trong tất cả những món ăn mà hắn nấu ở quán A Thành hiện giờ chỉ có Barbecue là chưa làm được bởi hắn không đủ điều kiện. Hắn quan sát các vật dụng cần thiết cần có và chăm chú theo dõi động tác nướng của chủ quán không sót một chi tiết. Tần Nguyên đi phía sau nhìn cảnh này mà buồn cười lắc đầu. Ái nhân của hắn đúng là một người say mê công việc, đi chơi mà cũng nghĩ đến việc học nấu ăn.

***

“Thế nào? Muốn thử không?”

Tần Nguyên dẫn Lâm Thành đến một gian hàng chơi trò chơi trúng thưởng. Mỗi người chơi mất mười yên để mua ba chiếc vòng kϊƈɦ thước chỉ nhỏ bằng bàn tay. Trêи quầy hàng bày rất nhiều đồ vật từ rẻ đến mắc tiền. Luật chơi là người tham gia ném vòng vào đồ vật mà mình chọn, ném trúng thì được lấy đồ về. Lâm Thành tỏ ra rất hứng thú.

“Đương nhiên rồi. Trước đây ta chơi ném bóng giỏi lắm đấy.”

Hắn không nói ngoa. Kiếp trước Lâm Thành từng chơi trò cầm bóng ném qua lại với mấy đứa con nít hàng xóm. Cái này tuy không phải bóng mà là vòng, nhưng cũng chỉ là ném thôi, hắn nghĩ không có gì khó. Hắn đã định sẽ ôm hết đồ ở cái gian hàng này về. Nghĩ là thế nhưng thực tế lại không đẹp như hắn tưởng tượng. Hắn đã ném hết cả ba cái vòng mà không trúng một đồ vật nào.

“Muốn ném nữa không? Ta mua thêm vòng cho ngươi ném." Tần Nguyên nhịn cười, hỏi xéo.

Lâm Thành ngượng chín mặt. Mới nãy lỡ lớn tiếng nói mình ném giỏi lắm, bây giờ thì ê mặt. Nhưng hắn không cam tâm. Mặc kệ xấu hổ, hắn quay qua kiên quyết nói:

“Muốn!”

Tần Nguyên mua liền cho Lâm Thành chín cái vòng cho hắn ném thoải mái. Kết quả... sau sáu lượt ném hắn vẫn không trúng được một cái nào.



“Còn ba vòng nữa, sao không ném tiếp đi?”

Cho dù không nhìn qua nhưng Lâm Thành chắc chắn Tần Nguyên đang cười thầm hắn nãy giờ. Hắn bực bội nhét ba cái vòng còn lại vào tay y. .“Cho ngươi ném đó. Lão tử hết hứng rồi.”

“Nếu ta ném trúng hết chỗ này cho ngươi thì sao?”

Lâm Thành đang chán chường muốn đi nơi khác xem, vừa nghe Tần Nguyên nói thế liền quay phắt lại, đôi mắt sáng long lanh, túm lấy Tần Nguyên hỏi lại:

“Ngươi nói sẽ ném trúng hết rồi cho ta hả?”

“Ừ, cho ngươi hết. Được không?”

“Được chứ. Nhưng hơn mười mấy đồ vật lận. Ngươi tin chắc ném trúng hết chứ?”

“Chuyện nhỏ.”

Tần Nguyên nói được làm được. Mười tám đồ vật nằm trêи kệ hàng, hắn ném mười tám lần trúng hết không sót cái nào. Nhậm Vũ và Nhậm Huyền đi phía sau chỉ nhìn nhau mà phì cười. Chủ tử của bọn họ bắn cung trăm phát trăm trúng thế mà lại hạ mình đi chơi cái trò này chỉ để dỗ cho người kia vui. Liêm sỉ của chủ tử đã sớm quăng sạch vì nụ cười của ái nhân rồi.

Tần Nguyên nhìn Lâm Thành cười vui vẻ chẳng khác gì một tiểu hài tử mà trái tim cứ đập thình thịch liên hồi. Nếu không phải đang ở giữa chợ, hắn sẽ không ngần ngại mà ôm lấy y.

“Thoả mãn không?”

“Thoả mãn. Rất thoả mãn. Cảm ơn ngươi. Ngươi muốn ta báo đáp thế nào?”

“Gọi Nguyên ca ca đi.”

“... Ngươi bị ám ảnh với chuyện đó quá vậy?”

“Gọi đi!”

Nhìn cái mặt háo hức nhìn mình đầy mong chờ kia Lâm Thành không khỏi cảm thấy xấu hổ. Ba tiếng “Nguyên ca ca” gọi ra dĩ nhiên chẳng khó khăn gì. Chỉ là, nếu thực sự gọi y bằng ba tiếng đó hắn cứ thấy sao sao, cảm thấy rất ngượng.

“Gọi đi. Ngươi nói sẽ báo đáp ta mà.”

Lâm Thành cắn môi. Mặt đã đỏ như cà chua chín. Hắn do dự một chút rồi nhỏ giọng gọi:

“Nguyên... Nguyên ca ca.”

Lâm Thành không hề biết rằng khi hắn gọi Tần Nguyên bằng ba từ này y đã sung sướиɠ đến nhường nào. Mặt y còn đỏ hơn mặt hắn, tưởng như có thể bốc khói đến nơi. Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn, Tần Nguyên đã ngay lập tức ôm chầm lấy hắn. Hắn nghe rất rõ tiếng tim của y đập rất mạnh.

“Ừ.”