Cha của Chung là phú hộ giàu có. Hai năm trước ông già qua đời đột ngột rồi để lại khối tài sản kếch xù lại cho người con trai. Cái tên Chung này không chí thú làm ăn, suốt ngày cờ bạc, đàn đúm. Lâm Thành xem sổ sách thu chi thấy ngân khố còn khá nhiều tiền. Xem ra có thể đủ để làm một cuộc cải cách cho bản thân. Còn cả vết bớt này nữa. Phải tìm một vị đại phu giỏi chữa cho mình. Chứ mang cái vết bớt to vật vã thế này người nào nhìn cũng thấy khϊế͙p͙, ai dám lấy hắn chứ.

Theo những gì hắn nhớ được nam Công chính của thế giới này tên Tần Thượng Nguyên, là Thành vương gia vô cùng nổi tiếng. Là em trai của hoàng đế, quyền lực có thể nói dưới hai người, trêи vạn người. Người này hắn nhất định phải tránh xa. Kinh nghiệm sống nhiều năm mách bảo hắn dây vào người hoàng tộc là vô cùng nguy hiểm. Mà trong tiểu thuyết hắn cũng là bị chính y giết.

“Công tử, có Trần công tử và Ngô công tử tới.”

“Trần, Ngô cái gì? Đã bảo đừng làm phiền mà.”

Thấy tên người làm ngệt mặt nhìn mình, Lâm Thành mới giật mình. Hắn mới phản ứng theo bản năng, quên mất thân phận của bản thân hiện tại. Lâm Thành nhớ lại trong tiểu thuyết. Hình như đám người đó là mấy tên hay lẽo đẽo đi theo như con chó sau lưng nguyên chủ. Chắc tại hai ngày qua hắn luôn nhốt mình trong phòng nên bọn chúng tưởng mình bị ốm, đến đây thăm.

“ Được rồi. Bảo chúng ra sảnh đợi đi. Ta đến ngay.” Vừa đúng lúc hắn muốn xử lý cái đám này trước, cũng là một phần trong kế hoạch tương lai của hắn.

-----------

Lúc Lâm Thành đến đã thấy có hai gã thanh niên ăn mặc là lượt, chải chuốt, ngồi chễm chệ trêи ghế cười nói vui vẻ. Vừa thấy hắn bước vào, chúng vội vàng đứng dậy, cúi đầu kính cẩn chào hắn. Lâm Thành làm mặt lạnh không đáp, cứ thẳng đường đến ngồi ở chiếc ghế gia chủ.

“Chung đại ca, nghe nói huynh không khoẻ, đệ mang ít sâm đến chỗ huynh bồi bổ. Sâm hai trăm năm tuổi đó. Đệ phải đi lùng khắp nơi mới mua được nó.”

“Chung đại ca, đây là Tuyết Thảo trăm năm để gửi mua từ Tây Vực. Là của hiếm đấy, cực kỳ tốt trong bồi bổ sức khỏe, khí huyết.”

Lâm Thành thong thả uống trà, hỏi chúng: “Mấy thứ này đều là bồi bổ cho người sắp chết cả. Các ngươi định trù ẻo ta hay gì?”

Bọn chúng hốt hoảng vội kêu lên: “Chung đại ca nói gì thế? Bọn đệ chỉ là lo lắng cho sức khỏe của đại ca thôi mà. Làm sao có cái suy nghĩ khủng khϊế͙p͙ đó được. Nếu đại ca không thích thì bọn đệ sẽ tìm thứ khác.”

Nhìn vẻ mặt hoang mang của chúng chắc hẳn nguyên chủ trước kia luôn thích những món quà kiểu này. Đáng tiếc thay giờ trong thân xác của vị đại ca thối tha của chúng lại là hắn rồi.

“Khỏi cần. Từ nay các ngươi cũng không cần đến tìm ta nữa. Từ giờ chúng ta chấm dứt qua lại đi.”

Bọn chúng kinh hoảng, cảm giác như nghe sấm chớp bên tai. Hai tên vội vàng níu kéo áo hắn, mặt mũi bừng đỏ chỉ thiếu điều chảy nước mắt nữa thôi: “ Đại ca, sao bỗng nhiên huynh lại nói những điều như thế? Có phải bọn đệ đã làm sai điều gì rồi không? Bọn đệ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để huynh vui lòng. Đừng bỏ rơi bọn đệ mà.”

Nhìn cái vẻ mặt đau đớn của chúng khiến hắn muốn nôn. Đám này ở hiện đại chắc đều được đưa làm diễn viên cả đấy. Hắn lạnh mặt nói: “Chơi với các ngươi không vui. Chung mỗ không muốn chơi nữa. Biến đi cho khuất mắt ta!”

Nhìn vẻ lạnh lùng của Chung công tử bọn chúng thấy rõ dù có làm gì cũng không thể thuyết phục được. Thật không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà đột nhiên tên này thay đổi thái độ quay ngoắt với bọn chúng như vậy.

“Có phải dạo này đại ca không được thoả mãn nhu cầu hàng ngày nên khó chịu trong người không? Bọn đệ có chỗ này hay lắm, toàn là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Đảm bảo huynh nhìn thấy là chết mê ngay. Huynh có muốn đi không?”

Lâm Thành trợn mắt. Lại còn cho là hắn bị bất lực nữa à. Hắn còn đang muốn giải quyết hoà bình cho đỡ phiền phức mà.



“Mẹ nó chứ. Các ngươi không đi là muốn ta đích thân đuổi?”

“Hả?”

Ngay sau đó một đám thuộc hạ cao lớn cầm gậy gộc đuổi đánh bọn chúng ra tận ngoài cửa. Hai tên bọn chúng cả người bị đánh đầy thương tích, giận tím mặt. Bọn chúng đứng bên ngoài dùng lời lẽ chửi Chung công tử không ra gì. Lâm Thành lúc đó đã vào lại thư phòng, không thèm nghe thêm gì nữa.

-----------

Lâm Thành lên danh sách những việc cần làm dài đến năm trang giấy. Trong kế hoạch của hắn, tiền chính là điểm mấu chốt. Hắn cần rất nhiều tiền. Vốn rằng nguyên chủ được thửa hưởng một gia tài kếch xù, thế mà suốt ngày ăn chơi, ném vào sòng bạc cũng đã tiêu hao đi không ít rồi. Hắn cần phải nghĩ cách kiếm thêm tiền. Đang ngồi suy nghĩ thì chợt hắn nghe có tiếng gõ cửa. Rồi sau đó là Chung Văn bước vào.

“Chuyện gì vậy?”

“Công tử, hiện giờ khắp nơi đang loan tin đồn người bị điên, hễ nổi cơn điên là cắn người. Còn bảo... bảo mọi người nên tránh xa. Nếu bị công tử cắn phải sẽ bị lây bệnh điên.”

Lâm Thành hơi chớp mắt, có vẻ không quá ngạc nhiên. Hắn cũng đã đoán mấy kẻ bị hắn đánh kia chắc chắn sẽ tìm cách trả thù. Và đây là cách mà chúng nghĩ ra đó hả? Ngu ngốc, ấu trĩ. Chung công tử tiếng xấu còn ít chắc. Có thế này hay thêm nữa thì cũng có khác gì đâu. Hắn vẫn bị người dân ở đây ghét cay ghét đắng như trước giờ mà.

“Còn gì nữa không?”

Thấy chủ nhân bình tĩnh như vậy Chung Văn không khỏi ngạc nhiên. Bình thường không phải chủ nhân sẽ nổi trận lôi đình, lập tức đi tìm bọn rao tin đồn kia tần cho một trận nhừ tử sao. Hắn cứ luôn có cảm giác mấy ngày gần đây chủ nhân cư xử rất lạ, cứ như một người khác vậy.

“Có một phong thư của huyện lệnh gửi cho công tử.”

Lâm Thành chống cằm suy nghĩ. Huyện lệnh của Thành Nghị? Hình như cũng là một kẻ hám tiền, nhận không ít hối lộ của nguyên chủ. Tự nhiên gửi thư trong thời gian này không biết là có chuyện gì. Hắn mở phong thư có vẻ khá dày ra xem. Bên trong là một xấp giấy với những nét chữ khác nhau. Mà tờ nào cũng là tố cáo hắn ăn cướp ban ngày, bắt cóc con gái nhà lành, đánh đập người giữa đường,... Còn cả đơn tố cáo hắn cắn người ta đến chảy máu. Người kia còn phát điên nữa chứ. Mí mắt hắn khẽ giật.

“Cái quái quỷ gì thế này? Gửi cho ta mấy thứ vớ vẩn này làm gì? Tống tiền à?”

“Công tử, vậy người định làm thế nào?”

Lâm Thành nhìn vào chồng sổ sách trêи bàn. Đôi môi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Muốn moi tiền của ông đây? Đâu có dễ vậy.

Chiều hôm đó, Lâm Thành cùng Chung Văn mặc cái áo choàng che kín đầu, đi đoạn đường vắng đến gặp quan huyện. Huyện lệnh của nơi này tên Vương Bát, một lão già béo tròn ngoài ngũ tuần. Ấn tượng đầu tiên của Lâm Thành khi nhìn thấy y: một tên tham quan. Vừa nhìn thấy hắn đến, Vương Bát ra vẻ ngạc nhiên, đon đả chào đón.

“Chung công tử, không ngờ công tử lại hạ cố đến đây. Sao không cho người báo trước với bản huyện một tiếng?”

“Huyện lệnh đại nhân không cần đóng kịch làm gì. Ngài gửi cho ta phong thư đó không phải là để gọi ta đến đây sao?”

“ A, Chung công tử thật thẳng thắn. Chúng ta có gì từ từ nói. Không cần vội.”

Đoạn ông ta cho người chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn thiết đãi hai người họ. Lâm Thành nhìn một bàn toàn món cao lương mỹ vị chỉ muốn nôn. Vương Bát ngồi vào bàn rót rượu mời bọn hắn, nói hươu nói vượn chẳng đả động gì đến chuyện bức thư. Lâm Thành tức giận đập bàn, nói: “Nếu huyện lệnh đại nhân không có gì muốn nói thì bọn ta đi về. Hôm khác lại đến tìm ngài.”



“Đợi đã. Chung công tử thật nóng nảy, khác hẳn bình thường làm bản huyện ngạc nhiên lắm đấy. Lúc mấy người kia nói ta còn không tin. Cảm giác như đang nói chuyện với một người khác vậy.”

Lâm Thành nhíu mày. Càng tiếp xúc với những người quen biết nguyên chủ thì càng lộ ra Chung công tử đã trở thành một người khác. Hắn đã từng rất lo lắng về chuyện này, đã nghĩ đến phải cư xử sao cho giống với bản gốc để người khác không nghi ngờ. Nhưng sau đó hắn nhận ra mình đúng là ngốc. Nếu đã quyết định ‘tẩy trắng" cho nguyên chủ thì việc thay đổi toàn bộ thành một người hoàn toàn mới chẳng có gì lạ.

“Đúng đấy. Đại nhân sẽ còn thấy ta thay đổi rất khác nữa cơ. Bây giờ ngài còn chưa chịu ngả bài ra? Ta không giống như trước kia sẽ cong đuôi mà bợ đỡ ngài đâu.”

Vương Bát tức giận ra mặt. Chung công tử mà hắn biết lẽ ra khi được hắn gửi đến một phong thư như thế sẽ lập tức mua rất nhiều vật phẩm quý giá đến tặng cho hắn, hết sức lấy lòng hắn. Nhưng cái con người trước mắt này, cũng khuôn mặt đó nhưng ánh mắt và giọng điệu hoàn toàn khác. Nó khiến hắn kinh ngạc, thậm chí sợ hãi. Hắn là huyện lệnh, chẳng lẽ lại đi sợ một tên dân đen đó sao?

“Ngươi có biết chỗ thư ta gửi cho ngươi là cái gì không? Toàn là thư tố cáo ngươi gửi cho ta đấy. Trong đó có cả thư tố cáo của những kẻ trước kia từng là bằng hữu của ngươi. Ta chỉ cần dựa vào chỗ thư kia là đã có thể bắt ngươi tống vào ngục rồi. Vậy mà ngươi còn có thể thoải mái ngồi đây nói chuyện kiểu đó với ta?”

“Bằng hữu? Đại nhân nhầm rồi. Toàn mấy con chó phản chủ thôi. Vì đều là chó không trung thành nên đại nhân cẩn thận. Nếu không chăm sóc không thỏa mãn được chúng, chúng sẽ quay sang cắn ngài đấy.”

“Ngươi ...”

“Chúng chắc đút không ít tiền cho đại nhân để ngài bắt ta nhỉ. Thế sao ngài không bắt đi, còn gọi ta đến làm gì? Muốn lợi lộc?”

“Là ngươi tự nói đấy.” Vương Bát thở phào một hơi, nói tiếp: “Chỉ cần ngươi khiến bản huyện hài lòng, bản huyện sẽ xem xét lại án này của ngươi.”

“Cái đó thì đơn giản. Ta đến đây hẳn nhiên là có quà chuẩn bị cho đại nhân rồi.”

Lâm Thành lấy từ trong người ra một cuốn tập màu xanh ném xuống trước mặt Vương Bát. Lão ta ngạc nhiên cầm lên xem. Chỉ một chốc sau mặt lão biến sắc, tay run run đến làm rớt quyển tập xuống bàn.

“Đại nhân hài lòng với món quà này chứ? Nếu đại nhân vẫn muốn bắt ta thì cứ việc. Ta còn vài cuốn ở nhà, có thể gửi cho tri phủ đại nhân đọc chơi.”

Người lão không ngừng run, mồ hôi vã ra như tắm. Trong đó đều là ghi chép những lần hắn nhận hối lộ của Chung công tử suốt mấy năm qua. Thật không ngờ y vậy mà có thể nghĩ ra được cách làm này.

“Ngươi... ngươi muốn thế nào?” Vương Bát thở không ra hơi, khó khăn lắm mới lên tiếng được.

“Tự xử lý mấy tin đồn thất thiệt ngoài kia đi. Nếu đại nhân làm tốt ta có thể suy nghĩ lại cách đối đãi với ngài. Còn không, đại nhân thử đoán xem?”

Lâm Thành chỉ nói thế rồi chậm rãi cầm cuốn tập lên, lạnh lùng bước ra ngoài. Khi đi còn phủi tay mấy cái như thể vừa đụng phải chỗ dơ bẩn vậy. Xử lý mấy tên vớ vẩn này thật mất thời gian.

Đột nhiên hắn nhìn thấy hai tên lính áp giải một người đi vào. Bình thường hắn sẽ không để ý đến chuyện này lắm, nhưng y rất đẹp. Gương mặt tuấn tú xuất thần, không kém ảnh đế ở thời hiện đại là mấy. Y phục có vẻ cũng không phải đồ rẻ tiền. Một thiếu gia nào đó à? Hắn nhìn sang bên cạnh. Chung Văn lắc đầu, ý là chưa từng thấy người này bao giờ.

“Nhìn cái mặt gớm ghiếc kia, ngươi là Chung công tử nức tiếng gần xa đây nhỉ?”

Vốn đã muốn đi chợt nghe tên kia nói vậy khiến hắn kinh ngạc đứng lại nhìn. Vẻ mặt thanh niên tuấn mỹ đó nhìn hắn đầy chán ghét.