Tần Thượng Nguyên mở mắt dậy đã thấy mình nằm ở một nơi hoàn toàn khác nhưng cũng rất quen thuộc: tẩm cung của hắn. Hắn mờ mịt không hiểu tại sao bỗng nhiên ngủ dậy một giấc đã lại về cung rồi?

"Chủ tử, ngài tỉnh rồi.”

Tần Thượng Nguyên nhìn sang bên thấy hai huynh đệ Nhậm gia đang đứng cạnh giường, lo lắng nhìn mình.

“Sao ta lại về cung rồi? Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Điện hạ, người bị thương rất nặng, còn bị bỏng nữa. Cho nên bọn thuộc hạ đã tự ý đưa ngài trở về cung để chữa trị. Xin ngài hãy trách phạt!”

“Ngươi...”

Tần Thượng Nguyên nổi giận. Hắn còn chưa muốn trở về. Hắn còn chưa kịp nói lời nào với Lâm Thành, còn chưa bày tỏ tâm ý với người ta, làm sao có thể cứ vậy mà về chứ? Nhưng mà hắn không trách được, hắn biết hai ảnh vệ làm thế cũng chỉ vì muốn cứu hắn.

“A Thành thế nào? Y có bị thương gì không?”

“Bẩm không ạ, yvẫn ổn. Chỉ có điều quán ăn đã bị cháy thành tro bụi rồi.”

Quả nhiên cái quán đó không thể cứu được. Hắn vẫn còn nhớ trước khi mình ngất đi lửa đã lan ra khắp quán, muốn cứu cũng không thể.

Thật may là Lâm Thành còn sống.

“Chủ tử, bọn thuộc hạ vô năng, không ứng cứu kịp thời. Lúc đó là Lâm Thành cõng người ra khỏi biển lửa. Chính hắn đã cứu mạng người.”

Tần Nguyên ngạc nhiên, định ngồi dậy nhưng động đến vết thương phải nằm xuống lại. Hắn túm lấy tay áo của Nhậm Huyền đứng gần nhất, hỏi vội:

“Hắn đưa ta ra khỏi đấy làm sao có thể không bị thương? Khi ấy lửa đã cháy khắp nơi rồi. Các ngươi nói dối ta phải không?”

Nhậm Huyền lập tức quỳ xuống, thưa: “Chủ tử, những lời thuộc hạ nói đều là sự thật. Lâm Thành đúng là không sao cả. Xin chủ tử yên tâm.”

Con người Nhậm Huyền trước giờ luôn rất thẳng thắn, nói một là một. Nếu y đã khẳng định như thế thì chắc chắn là Lâm Thành không sao. Tần Nguyên thở phào một hơi, cảm tạ trời đất đã bảo vệ cho y.

Nhậm Vũ nhìn huynh trưởng của mình im lặng đứng dậy. Vẻ mặt của huynh ấy trông có vẻ lãnh đạm nhưng hắn biết tâm của huynh ấy đang rất dao động. Huynh ấy đã nói dối.

Lâm Thành hôm đó bị bỏng cả hai bàn tay nhưng vì mải lo cho chủ nhân, bọn họ không có thời gian để chú ý đến vết thương của y. Chỉ đến khi ngồi xe ngựa đưa chủ nhân trở về, bọn họ mới sực nhớ ra. Nhưng bây giờ nếu nói thật, e rằng chủ nhân sẽ bất chấp tất cả mà quay lại Thành Nghị. Dù sao “trạm xá” mà Lâm Thành lập ra cũng có đại phu, y chắc chắn sẽ ổn thôi.

“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

“Đã hơn bốn ngày rồi ạ.,” Nhậm Huyền khẽ đáp.

Tần Thượng Nguyên nhìn trần nhà mà thở dài. Hắn đã hôn mê suốt bốn ngày. Quanh người hắn quấn dày đặc băng trắng. Cơ thể mỗi lần nhúc nhích đều thấy đau. Hắn mang thương tích nặng nề thế này về cung, e là muốn rời đi lần nữa còn khó hơn lên trời.

Thượng Nguyên cắn môi. Cứ thế này mà đi hắn không cam tâm. Đến một câu tạm biệt với Lâm Thành hắn còn chưa nói, tâm ý của bản thân cũng không có cơ hội để bày tỏ. Nhưng khiến hắn nổi điên nhất là quán ăn của Lâm Thành đã bị bọn người đó đốt thành tro. Bàn tay hắn siết chặt, đôi mắt Tần Nguyên đỏ ngầu vì giận dữ.

“Có tra được kẻ nào làm không?”



“Thuộc hạ đã cho người đi điều tra. Nếu có thông tin gì nhất định sẽ báo lại với chủ tử.”

“Huy động hết ảnh vệ tìm tung tích của bọn chúng cho ta! Thù này ta sẽ bắt cả nhà bọn chúng phải trả bằng máu.”

“Tuân lệnh chủ nhân!”

Nhậm Vũ bất giác run rẩy. Chủ nhân không chỉ tức giận đơn thuần, mà thậm chí là muốn "đại khai sát giới". Nó khiến hắn nhớ lại cách đây năm năm, lúc chủ nhân còn là “thanh kiếm” sát phạt của tân hoàng đế trong trận chiến đoạt vị. Chủ nhân lúc đó không giống như bây giờ, tàn nhẫn, bá đạo, vô tình giống như ác quỷ Tu La bước ra từ địa ngục.

“Hoàng thượng giá đáo!”

Tiếng hô vừa vang lên không bao lâu đã thấy một người mặc hoàng bào bước nhanh vào. Tần Thượng Nguyên định ngồi dậy thì bị người kia ấn lại xuống giường.

“Không cần đa lễ. Đệ nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

“Hoàng huynh...”

Tần Thịnh Nam vừa mới hạ triều nghe thuộc hạ báo đệ đệ đã tỉnh liền tức tốc chạy đến đây. Thấy trêи trán y vẫn còn lấm tấm mồ hôi., Tần Thịnh Nam cởi áo bào đưa cho thuộc hạ sau đó phất tay bảo y lui ra ngoài. Trong phòng hiện tại chỉ còn hai người họ và huynh đệ Nhậm gia.

“Đệ hay lắm! Ta viết thư giục mãi thì đệ lần lữa không về, giờ thì vác cái thân thương tích về đây. Đệ bảo ta phải ăn nói sao với mẫu hậu?”

“Huynh đừng nói cho mẫu hậu biết, nếu không, đệ không thể ra ngoài được nữa.”

“Đệ còn muốn ra ngoài? Không phải định quay về đó tìm “‘A Thành’” gì đó của đệ chứ?”

Tần Thượng Nguyên giật mình nhìn sang hai ảnh vệ, nghi ngờ bọn họ nói cho hoàng huynh biết. Nhậm Vũ điên cuồng lắc đầu.

“Khỏi cần nhìn. Chúng không nói gì với ta. Là đệ trong lúc hôn mê luôn miệng gọi “A Thành! A Thành!” Ta nghe mà đỏ hết cả mặt.”

Tần Thượng Nguyên nghe mà mặt mũi đỏ bừng. Hắn vậy mà gọi tên Lâm Thành trong lúc mê man. Hắn xấu hổ đến mức muốn kiếm cái lỗ chui ngay xuống đất.

Thịnh Nam nhìn đệ đệ mình ngượng ngùng đỏ mặt mà bật cười. Ngoại trừ lúc nhỏ, lâu lắm rồi hắn mới thấy đệ đệ vì một ai đó mà có những biểu hiện đáng yêu như vậy.

“Ta thực tò mò muốn biết vị cô nương A Thành đó là ai mà có thể khiến đệ đệ của ta bao lâu nay không gần nữ sắc lại động lòng. Hẳn người phải đặc biệt lắm.”

Thượng Nguyên ho nhẹ mấy cái, lúng túng không biết có nên nói thật cho hoàng huynh biết không. Tuy huynh ấy là người thân thiết nhất của hắn tại hoàng cung nhưng liệu huynh ấy có chấp nhận việc hắn thích một nam nhân chứ?

“Không muốn nói cho ta biết? Giấu kỹ như vậy?”

“Hoàng huynh, chờ một thời gian nữa đệ sẽ nói cho huynh. Còn hiện giờ…”

Thịnh Nam nhìn Thượng Nguyên một lúc rồi đoán già đoán non: “Đệ hẳn là chưa nói cho người đó biết thân phận thực sự của bản thân đi.”

Thượng Nguyên giật mình, giọng bỗng trở nên ấp úng:



“Đệ… đệ không dám nói cho y biết, sợ y sẽ ghét bỏ đệ.”

“Nếu người ta thích đệ thì dù đệ thế nào cũng sẽ không ghét bỏ đệ đâu.”

Thượng Nguyên chỉ im lặng. Hắn còn không biết người ta có thích hắn hay không. Tuy Lâm Thành có vẻ không có bài xích với những động chạm của hắn nhưng cũng không có nghĩa là y thích nó. Hơn nữa y từng nói rằng y xem hắn như đệ đệ, e là…

Tần Nguyên nghĩ giấu được đến đâu thì giấu vẫn tốt hơn.

Thịnh Nam nhìn thái độ của đệ đệ có thể đoán được tình hình đôi ba phần. Hắn lắc đầu khẽ cười. Đệ đệ của hắn về mặt tình cảm vẫn có chút hơi nhát thì phải. Hắn xoa đầu Thượng Nguyên như ngày xưa vẫn luôn dùng cách này để an ủi y.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi, ta phải quay về cung giải quyết sự vụ. Chuyện bên mẫu hậu ta sẽ cố gắng giấu giúp đệ nhưng sợ không được lâu. Cho nên đệ cố gắng khỏe nhanh lên nhé!”

“Đệ biết rồi. Đa tạ hoàng huynh.”

“Còn nữa, người tên "A Thành" kia, ta nhất định phải gặp một lần.”

Thượng Nguyên chỉ mỉm cười không nói gì.

***

Đã năm ngày kể từ lúc vụ cháy xảy ra, Lâm Thành mới nhận được thư báo bình an của Nhậm Vũ, trong lòng cũng thấy đỡ lo lắng hơn chút. Kể từ sau khi mọi người biết Chung công tử là chủ nhân thực sự của quán A Thành, lại còn dùng số tiền kiếm được từ kinh doanh ở A Thành để lo cho “trạm xá”, thái độ của người dân đối với hắn tốt lên nhiều.

Một người dân cho hắn thuê nhà của họ với giá rẻ để mở lại quán A Thành. Một vài người có gia cảnh khá một chút ủng hộ hắn tiền để mở rộng “trạm xá”. “Trạm xá” hiện tại của hắn đã đón thêm những người thương thế bệnh tật khác đến chữa trị. Bệnh nhân chỉ việc chi trả tiền thuốc men và thời gian nằm điều trị tại “trạm xá” mà thôi.

Lâm Thành thi thoảng lại chạm tay vào cái hầu bao đeo bên hông. Ngày mà Tần Nguyên rời đi, hắn tìm thấy trong phòng y cái hầu bao này cùng với một bức thư. Nội dung bức thư như thế này:

“A Thành, ta biết nếu ta đưa trực tiếp cho ngươi số tiền này, ngươi chắc chắn sẽ từ chối nên mới dùng đến hạ sách này. Ta chỉ muốn góp một chút tiền vào việc kinh doanh của ngươi. Đây là tâm ý của ta, cũng đừng nghĩ đến chuyện trả lại ta. Ta sẽ không nhận đâu.”

Bức thư đó đã được hắn cất đi, xem như trân bảo, còn hầu bao thì luôn đeo bên mình không lúc nào rời. Nhìn hoa văn trêи hầu bao có thể đoán được thân phận của Tần Nguyên không phải tầm thường. Trước kia hắn đã đoán như vậy, giờ lại càng thêm khẳng định.

Trước kia Tần Nguyên đã mấy lần ngỏ ý muốn đưa một số tiền giúp hắn kinh doanh nhưng hắn đều từ chối. Lâm Thành từ nhỏ đến giờ đều chưa từng dựa dẫm vào ai. Hắn một mình bươn chải, một mình vượt qua bao nhiêu khó khăn vốn đã quen rồi. Nếu không thực sự cần thiết, hắn sẽ không dùng tiền của bất kì ai, cho dù là Tần Nguyên thì cũng không ngoại lệ

"Đúng là tên ngốc!" Lâm Thành vuốt ve cái hầu bao, thầm mắng.

Sau trận hỏa hoạn hai bàn tay của hắn đã bị bỏng. Mọi sinh hoạt hàng ngày của hắn đều do Chung Văn lo liệu. Hắn không thể nấu nướng nhưng vẫn có thể đứng phía sau chỉ đạo cho những đầu bếp khác cách nấu nướng. Quán A Thành mở lại lần nữa vẫn đông khách như ngày nào, nhưng người thì không còn ở đó nữa.

Lâm Thành thường dành phần lớn thời gian đứng nhìn đống tàn tích sau trận hỏa hoạn kinh hoàng. Nơi này cách đây không lâu từng là nơi mà hắn khởi nghiệp tại Thành Nghị, là nơi chất chứa bao kỷ niệm vui buồn, bao mồ hôi nước mắt. Và trong những kỷ niệm đó luôn có mặt Tần Nguyên. Vậy mà chỉ sau một đêm, hắn mất tất cả. Mất cả quán ăn, mất cả Tần Nguyên. Nhưng bù lại hắn đã hoàn toàn được mọi người công nhận là "công dân lương thiện", được quan tâm chăm sóc, được giúp đỡ mọi bề.

Chỉ tiếc là Tần Nguyên đã không còn đứng bên cạnh hắn nữa.

"A Nguyên!"

Hắn đã gọi cái tên này rất nhiều lần trong suốt những ngày qua. Thư bình an đã nhận nhưng hắn vẫn lo lắng khôn nguôi. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy Tần Nguyên vẫn ổn, nhưng y ở xa như thế, hắn không cách nào có thể với tới.

Hắn nhớ Tần Nguyên, càng ngày càng nhớ đến da diết, đến mức hắn cảm thấy mình sắp phát điên. Cảm giác kì lạ này hắn không sao lý giải được. Đối với Tần Nguyên, dường như có gì đó bên trong hắn đã vượt qua giới hạn của tình bằng hữu hay huynh đệ này rồi.