Thái hậu kinh ngạc đứng bật dậy. Bà không hiểu làm cách nào mà Thượng Nguyên và cả Thịnh Nam lại có thể quay về nhanh như vậy. Lúc vào phủ bà đã cho khống chế mọi tên người làm trong phủ, không cho bất cứ ai chạy ra ngoài báo mà.

Thượng Nguyên chạy tới bên cạnh Lâm Thành, kiểm tra sơ qua một hồi phát hiện ra Lâm Thành bị đánh gãy mất mấy cái xương thì tức giận vô cùng.

“Mẫu hậu, sao người lại tùy tiện đánh người của nhi thần?”

Lần đầu tiên trong đời thái hậu thấy Thượng Nguyên giận dữ với mình. Nó trước giờ là một đứa ngoan ngoãn và hiếu thuận, lại có thể vì một tên thường dân mà dùng ánh mắt giận dữ này đối với người đã dưỡng ɖu͙ƈ ra nó.

“Từ bao giờ mà ai gia dạy dỗ người của ngươi còn phải xin phép ngươi vậy?”

“Vậy bây giờ nhi thần chém chết tất cả những kẻ đã đánh bị thương hắn luôn cũng được phải không?”

“Con dám...” Thái hậu giận tím mặt.

Lâm Thành kéo áo Thượng Nguyên nói nhỏ: “Ta không sao. Huynh đừng nóng!”

“Ngươi bị gãy mấy cái xương rồi còn nói không sao. Đi, ta đưa ngươi đi trị thương.”

Thượng Nguyên bế Lâm Thành lên rồi quay lưng định rời đi thì thái hậu gọi giật lại.

“Con đứng lại đó! Ta chưa nói chuyện xong con đi đâu hả?”

“Mẫu hậu, người muốn nói chuyện phải không? Vậy con nói. Hôm nay tại đây con tuyên bố với người: con muốn cưới Lâm Thành làm phi. Nếu người không đồng ý thì con sẽ lập tức đưa y rời khỏi hoàng cung và cưới y, sống cuộc đời bình lặng như một thường dân. Còn nếu người muốn giết y, con sẽ tự sát ngay trước mặt người.”

Cả người thái hậu run lên vì bàng hoàng và tức giận, ngón tay run run trỏ vào Thượng Nguyên mà không thốt nổi một câu. Thượng Nguyên không nói gì nữa, quay người ôm Lâm Thành rời đi. Thái hậu quá sốc, đứng cũng không vững. Thịnh Nam và Dương Kỳ Ngọc vội vàng chạy tới đỡ bà ngồi xuống ghế.

“Điên rồi! Nó điên rồi! Vì tên tiện dân đó...”

“Mẫu hậu, người việc gì phải chấp nhặt như thế. Nếu Tiểu Nguyên muốn cưới y thì cứ để cho y cưới đi. Có ảnh hưởng gì đâu.”

“Con nói gì vậy? Hôn ước giữa hai nước tất cả mọi người đều biết, để nó cưới một tên nam nhân về làm phi, vậy công chúa Văn Á để ở đâu? Danh dự của Đông Vân quốc để đi đâu?”

“Vậy ý của thái hậu là vấn đề không nằm ở vương gia mà là ở công chúa Văn Á phải không ạ? Nếu thế thì chỉ cần công chúa chủ động hủy hôn thì không phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao?”

Thái hậu trợn mắt nhìn Dương Kỳ Ngọc.

“Ngươi nói cái gì? Bảo công chúa Văn Á chủ động hủy hôn? Làm sao mà được chứ? Chính nàng ta là người cầu xin ai gia muốn gả cho Nguyên nhi.”

“Thái hậu yên tâm, hạ thần sẽ có cách.”

Nghe Dương Kỳ Ngọc nói thế thái hậu cũng không có ý kiến gì nữa. Giờ Thượng Nguyên bày tỏ thái độ chống đối đến cùng như thế bà có làm căng thêm cũng không ích gì. Kỳ Ngọc lại nói có thể có thể giải quyết được chuyện của Văn Á. Bà có thể làm gì khác đây.

“Thôi được rồi. Ai gia già rồi, không nói nổi các ngươi. Các ngươi muốn làm gì thì làm.”

“Mẫu hậu… người nói thật sao?”



“Vậy giờ ai gia có thể làm gì? Bảo ai gia ép chết Nguyên nhi?! Các ngươi thật biết bắt nạt bà già này. Nếu nó muốn cưới thì cưới đi.”

Nghe thái hậu nói thế Thịnh Nam rất đỗi vui mừng. Hắn vội đỡ thái hậu khi người định đứng dậy.

“Mẫu hậu, để nhi thần đưa người về cung.”

“Hoàng nhi, chuyện hôm nay sẽ có lúc ai gia tính sổ với con. Tất cả cũng vì còn chiều hư Nguyên nhi.”

“Mẫu hậu, nhi thần biết lỗi rồi. Người có thể chấp nhận cho đệ đệ là chuyện tốt. Chắc chắn sau này đệ ấy sẽ nghe lời người.”

...***...

“Thật sao? Mẫu hậu đã nói như thế?” Thượng Nguyên không tin được hỏi lại Kỳ Ngọc.

“Đúng vậy. Bệ hạ khi đó cũng nghe thấy mà. Nếu vương gia không tin có thể hỏi lại bệ hạ.”

Thượng Nguyên không khỏi xúc động. Vậy là cuối cùng chuyện của hắn cũng đã có sự đồng ý của mẫu hậu. Quá tốt rồi.

“Kỳ Ngọc, hôm nay may mà có ngươi nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Thành vương đừng nói vậy. Đây là chuyện mà hạ thần nên làm.”

Lâm Thành hiện tại đang nằm trêи giường. Vết thương của hắn không quá nặng, sau khi băng bó xong nằm nghỉ ngơi tầm một tháng sẽ ổn. Hắn cúi đầu nhẹ với Dương Kỳ Ngọc.

“Nô tài cũng muốn nói lời cảm ơn đến Dương đại nhân. Thật may vì hôm nay có đại nhân.”

“A, Lâm Thành, ngươi hiện tại là người trong lòng của Thành vương, có thể đừng xưng là nô tài hay không? Ta sẽ tổn thọ mất. Gọi tên được rồi.”

Lâm Thành do dự nhìn sang Thượng Nguyên, thấy y gật đầu với mình mới mỉm cười nói:

“Vậy thì gọi là Kỳ Ngọc nhé!”

“Đúng rồi. Ta có thể gọi huynh là Thành đại ca không?”

“Kỳ Ngọc hình như còn ít tuổi hơn A Tịnh nữa phải không? Vậy thì cứ gọi vậy đi.”

“Vâng. Thành đại ca.”

Mọi người trong phòng đều bật cười vui vẻ. Bất giác Dương Kỳ Ngọc nhìn về phía cửa phòng vừa đúng lúc nhìn thấy Nhậm Huyền lặng lẽ quay đầu bỏ đi. Ánh mắt hắn hơi trầm tư, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

“Kỳ Ngọc, có chuyện này ta muốn hỏi… Những lời đệ nói với ta khi đó… nếu như A Nguyên không đến kịp có phải chuyện sẽ xảy ra như thế?”

“Hả? Chuyện gì vậy? Kỳ Ngọc đã nói gì?” Thượng Nguyên ngạc nhiên hỏi.

Dương Kỳ Ngọc ngồi xuống giường, nắm lấy tay Lâm Thành, dịu dàng nói: “Trước hết đệ xin lỗi Thành đại ca vì đã nói với huynh những lời như thế. Đệ nói những lời đó chỉ là muốn diễn cho thái hậu xem mà thôi để người không nghi ngờ đệ. Huynh đừng nên suy nghĩ nhiều. Thái hậu tuy rất tức giận nhưng cũng không đến mức lạm sát đến như vậy đâu. Cho dù có thì còn có đệ ở đó mà.”



“Ta hiểu rồi. Cảm ơn đệ, Kỳ Ngọc.”

...***...

Nhậm Huyền chỉ đứng ở cửa phòng chứ không vào. Khi biết chắc Lâm Thành đã ổn hắn mới yên tâm rời đi. Nhớ lại cảm giác lúc đối mặt với thái hậu, tay hắn bất giác run lên. Hắn cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại có dũng khí đến như vậy. Suy nghĩ duy nhất của hắn lúc đó là không để bất cứ ai làm hại đến Lâm Thành, cho dù người đứng trước mặt hắn có là thánh thượng, hắn cũng không cho phép. Hắn chỉ hối hận là tại sao mình lại không xuất hiện sớm hơn thì Lâm Thành đã không bị thương như vậy.

“Cứ như vậy mà đi không thấy tiếc à?”

Nhậm Huyền giật mình nhìn sang bên cạnh, đôi mắt lập tức tối sầm. Hắn cúi đầu kính cẩn thi lễ: “Dương đại nhân!”

Dương Kỳ Ngọc lần đầu nhìn thấy người này đã rất có ấn tượng. Thân là ám vệ vậy mà đối mặt với hắn, một người chức vị cao hơn hẳn y, chưa từng che giấu đi ánh mắt ghét bỏ đối với hắn, nhất là sau khi hắn nói những lời đó với Lâm Thành. Chính vì vậy hắn mới có thể khẳng định người này đối với Lâm Thành tình cảm chắc chắn không phải bình thường.

“Ngươi tên Nhậm Huyền phải không?”

“Vâng. Thuộc hạ tên Nhậm Huyền, là ám vệ thân cận của Thành vương gia. Nghe danh tiếng của Dương đại nhân đã lâu, bây giờ mới có cơ hội gặp mặt. Thuộc hạ vô cùng vinh hạnh. Ngày hôm nay thuộc hạ rất cảm kϊƈɦ Dương đại nhân đã kịp thời xuất hiện ứng cứu cho Lâm Thành và cả thuộc hạ. Ơn này cả đời thuộc hạ sẽ luôn ghi nhớ, không bao giờ quên.”

“Ngươi nói những lời đó với ta có thực là những gì ngươi nghĩ không đó? Ta thấy ánh mắt ngươi nhìn ta hình như không phải thế.”

Nhậm Huyền đứng thẳng lại. Hắn cao hơn Dương Kỳ Ngọc nửa cái đầu, và hiện tại đang đứng nhìn thẳng vào y không chút e sợ, trả lời:

“Sự cảm kϊƈɦ là thật. Ơn cứu mạng ngày hôm nay thuộc hạ sẽ dùng tính mạng của mình để trả lại. Nhưng vẫn mong đại nhân về sau tránh xa Lâm Thành một chút.”

Dương Kỳ Ngọc mỉm cười, hứng thú nhìn Nhậm Huyền.

“Tại sao? Ngươi sợ ta sẽ làm hại hắn sao? Ta cũng là người của Thành vương gia, phục vụ dưới trướng của ngài ấy. Sao có thể làm hại đến Thành vương phi tương lai chứ?”

“Xin lỗi. Thuộc hạ không tin đại nhân.”

Trêи trán hắn bắt đầu nổi gân xanh. Cái người này nói chuyện cũng thẳng quá đấy.

“Sao ngươi cứ phải cố chấp như thế nhỉ? Ngươi thích Lâm Thành hả?”

Nhậm Huyền hơi sững lại. Ánh mắt nhìn sang hướng khác, im lặng, không nói gì cả.

“Nếu thích người ta thật thì cũng nên mạnh dạn bày tỏ một lần. Dù bị từ chối cũng không sao, vẫn tốt hơn là cả đời người ta sẽ không bao giờ biết đến tình cảm của ngươi.”

Nhậm Huyền vẫn im lặng, không nói gì rồi đột nhiên chắp tay thi lễ nói:

“Thuộc hạ còn có việc, không thể tiếp chuyện Dương đại nhân. Xin phép!”

Nhậm Huyền nói vậy xong quay người rời đi ngay để lại Kỳ Ngọc ngớ người đứng đó. Kỳ Ngọc bực bội cầm chiếc phiến quạt liên tục, lầm bẩm:

“Cái tên nhạt nhẽo, chẳng thú vị gì cả.’

T/g: Vâng. Thằng bé rất nhạt nhẽo.