Thượng Nguyên hất đổ toàn bộ ly chén trêи bàn xuống đất làm vỡ tan tành ra từng mảnh khiến những người đứng quanh đấy đều giật mình hoảng hồn. Cơn giận đã bốc lên đến đỉnh điểm khiến toàn bộ cơ thể hắn như đang bốc hoả. Trước mặt hắn Nhậm Huyền đang dập đầu quỳ dưới đất. Hai bàn tay y đang siết chặt đến rướm máu. Nhậm Vũ quỳ xuống bên cạnh Nhậm Huyền, nhìn vẻ tức giận của chủ nhân mà vô cùng hoảng sợ, lo lắng chủ nhân sẽ trút giận lên huynh ấy mà làm gì đó quá đáng.

“Chủ tử, là lỗi của thuộc hạ không bảo vệ tốt cho Lâm Thành và Cố đại nhân. Tội thuộc hạ đáng chết!” Nhậm Huyền dập đầu xuống đất không dám ngẩng lên.

Nhậm Vũ muốn xin tội cho Nhậm Huyền nhưng lại không thể thốt nên được câu nào. Hắn hiện tại cũng cảm giác rất đau đớn. Giá như hắn cũng có mặt lúc đó thì hẳn hai người họ đã không xảy ra chuyện. Cố Y Tịnh bị chấn thương nặng hiện giờ đang nằm hôn mê không biết sống chết thế nào. Còn Lâm Thành...

“Đáng chết cái gì? Bản vương không trách ngươi. Đứng dậy đi!”

Nhậm Vũ vội vàng đỡ Nhậm Huyền đứng dậy. Hơn ai hết hắn hiểu rõ huynh ấy bây giờ trong lòng đau đớn đến mức nào. Người bị bắt đi cũng chính là người trong lòng của huynh ấy, chắc hẳn bản thân đang tự trách rất nhiều. Nhậm Vũ xoa lấy hai vai Nhậm Huyền, động viên y vực dậy tinh thần.

Thượng Nguyên cho dù bây giờ tức giận vô cùng nhưng cũng không đến mức mất lý trí mà đổ hết trách nhiệm lên Nhậm Huyền. Qua hành động của bọn bắt cóc có thể thấy chúng đã lên kế hoạch rất kỹ càng để bắt Lâm Thành đi. Hai kẻ bọn chúng cử đi đều là cao thủ, ra tay vừa dứt khoát, vừa tàn độc. Là lỗi của hắn đã chủ quan không sắp xếp thêm người bảo vệ cho Lâm Thành. Hắn là giận chính bản thân mình.

Kỳ Ngọc đứng bên cạnh suy nghĩ mạng lưới tình báo của hắn vậy mà không hề nắm được chút thông tin nào về việc bắt cóc này. Có thể việc này chỉ những người vô cùng thân tín của bọn chúng lên kế hoạch. Hắn nhận định mình cần phải củng cố mạng lưới thông tin thêm nữa. Hắn nhìn Nhậm Huyền đau lòng tự trách bản thân mà không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu.

Lúc này có một người chạy vào đưa cho Tần Thượng Nguyên một chiếc hộp nhỏ, nói là có người gửi cho hắn. Thượng Nguyên mở hộp, nhìn thấy miếng ngọc bội nằm bên trong mà kϊƈɦ động vô cùng, bàn tay hắn run run suýt nữa làm rơi chiếc hộp trêи tay. Đây là ngọc bội mà hắn đã nhờ thợ gia công giỏi nhất kinh thành làm theo mẫu hắn thiết kế tặng cho Lâm Thành. Đó là miếng ngọc bội duy nhất trêи đời này, tuyệt không có cái thứ hai nên miếng ngọc bội hắn cầm trêи tay chắc chắn là của Lâm Thành vẫn luôn đeo trêи người. Hắn cầm lấy tờ giấy nhỏ đặt trong hộp lên xem. Bên trong chỉ có vài dòng: “Giờ Thân, một mình đến cầu Vọng Nguyệt đón người.”

Thượng Nguyên đưa thư cho Kỳ Ngọc để y đọc cho những người khác nghe. Ánh mắt hắn lúc này rất kiên quyết, rõ ràng đã có quyết định.

“Vương gia, ngài định một mình đến đó thật sao? Đó rõ ràng là một cái bẫy.”

“Nhưng ta có lựa chọn nào khác sao? Tính mạng của A Thành đang ở trong tay bọn chúng. Ta sẽ đi, việc bố trí thế nào ngươi tự sắp xếp, đừng để bọn chúng phát hiện ra là được.”

“Vâng.” Dương Kỳ Ngọc đành cúi đầu vâng lệnh.



“Bên Y Tịnh thế nào rồi?”

“Thần đã cho người đi hỏi. Cố đại nhân đã qua cơn nguy kịch rồi nhưng vẫn chưa tỉnh lại.”

“Ừ. Bảo với Thanh Bình, tạm thời đừng nói chuyện của A Thành cho hắn biết, giấu được đến đâu thì giấu. Y Tịnh mà biết chuyện không biết sẽ làm những gì.”

“Vâng. Giang thống lĩnh cũng có chủ ý như vậy.”

“Cứ như vậy đi. Nhậm Huyền, phấn chấn tinh thần lên, cùng ta đi cứu người.”

Nhậm Huyền cúi đầu xuống vâng lệnh. Bàn tay hắn một lần nữa siết chặt lại.

...***...

Lâm Thành tỉnh lại nhìn thấy bản thân đang ở một nơi xa lạ. Hắn thấy mình đang nằm trêи một chiếc giường lớn màu hồng, xung quanh rải rất nhiều hoa. Bên cạnh giường có một chiếc bàn trang điểm, đặt trêи đó là một gương đồng, trêи bàn la liệt phấn son và tram cài. Đây rõ ràng là căn phòng của một cô gái, nhưng không phải là một cô nàng hiền thục, nết na gì, nhìn cách bài trí trong phòng rất giống… trong kỹ viện.

Lâm Thành nhìn lại y phục trêи người hắn thì kinh hãi. Mắt hắn chớp chớp nhiều lần. Tay sờ lên bộ y phục mỏng manh, hở hang kia mà run người. Lâm Thành vội chạy đến chỗ chiếc gương đồng nhìn xem thì vô cùng hoảng hốt. Hắn đang mặc trêи người bộ y phục của nữ nhân, không chỉ vậy còn rất hở hang và gợi cảm đến mức hắn đỏ cả mặt.

“Cái quái gì đang xảy ra thế này? Không phải ngủ xong một giấc mình liền chuyển giới luôn đấy chứ?”

Lâm Thành sờ lại phần ngực và chỗ kia thấy vẫn còn nguyên mới thở phào một hơi. Hắn bình tĩnh lại suy xét mọi việc. Dường như hắn bị bắt cóc đến một kỹ viện rồi bị cho ăn mặc như một kỹ nữ, không hiểu là bọn chúng có mục đích gì. Bắt hắn ra ngoài tiếp khách sao?

Có tiếng bước chân đến gần. Lâm Thành vội vàng leo giường giả vờ như mình vẫn còn đang ngủ. Cửa mở ra, có một nam nhân bước vào. Hắn đến gần giường quan sát, nhận thấy Lâm Thành vẫn chưa tỉnh. Hắn lấy từ trong người ra một cái bình nhỏ, đổ từ trong đó ra một viên thuốc, rồi lay gọi Lâm Thành tỉnh dậy.



Lâm Thành giả vờ như mình vừa mới tỉnh, vốn muốn tiếp tục giả vờ như vẫn chưa nhận ra tình huống của bản thân thì đã bị tên nam nhân kia bóp miệng rồi đút thuốc vào. Lâm Thành ho khụ khụ, lườm mắt nhìn hắn.

“Ngươi vừa cho ta uống cái gì?”

“Đã tỉnh từ trước rồi à? Nhưng cũng chẳng thay đổi được số phận của ngươi. Ta vừa cho ngươi uống một loại xuân dược khá mạnh đấy. Chờ phục vụ khách đi nhé!”

Hắn cười phá lên, bước ra ngoài và đóng sập cửa lại. Lâm Thành còn nghe rõ cả tiếng hắn khóa trái cửa.

Lâm Thành móc họng, cố gắng lôi viên thuốc đó ra nhưng không được. Ngược lại, cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện những cảm giác kì lạ. Bên trong cơ thể hắn nóng lên bất thường, phần dưới của hắn bắt đầu có phản ứng. Hai bàn tay run run, dần cảm thấy vô lực. Lâm Thành hốt hoảng với tác dụng quá nhanh và mạnh của thứ thuốc này. Bên ngoài có tiếng bước chân đang đến gần. Lâm Thành lấy hết sức bình sinh vác ghế đập vỡ cửa sổ. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện ra căn phòng của mình đang ở tầng ba, nếu nhảy từ đây xuống e rằng khó mà sống được.

Nghe có tiếng đập vỡ đồ đạc bên trong, người bên ngoài vội vàng mở cửa. Lâm Thành tháo rèm cửa, cầm chắc lấy hai đầu của rèm rồi leo lên cửa sổ. Đúng lúc này thì cánh cửa phòng bật mở. Tên nam nhân lạ mặt kinh hoàng nhìn thấy nữ nhân mà mình mua một đêm thế mà dám nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống. Hắn chạy tới muốn ngăn lại nhưng quá muộn.

Lâm Thành nhảy khỏi cửa sổ. Rèm cửa bung lên hình thành một cái dù lớn giúp hắn hạ cánh an toàn.

“Có kẻ chạy trốn! Mau bắt lại!”

Chân vừa đặt xuống đất cả người Lâm Thành đã khuỵu xuống. Tác dụng của xuân dược đến ngày càng nhanh. Lâm Thành chống tay cố gắng gượng dậy, nhấc chân lên mà chạy, dùng chút sức cuối cùng chạy ra đường lớn hi vọng tìm được người giúp.

Phát hiện ra có kẻ chạy trốn, kỹ viện lập tức cho người đuổi theo. Lâm Thành không biết là có bao nhiêu kẻ đang đuổi theo mình, các giác quan của hắn vì tác dụng của xuân dược đang dần kém đi, lý trí cũng dần không còn được tỉnh táo nữa. Mắt nhìn thấy có bóng người phía trước, cho dù không nhìn rõ được là ai Lâm Thành vẫn lao thẳng vào người đó, níu lấy vạt áo của y, hết sức van nài: “Mau cứu ta! Xin hãy cứu ta với!”

Sở Hàng Châu khó khăn lắm mới rời khỏi phủ được lúc này để ra ngoài mua ít dược liệu về thử nghiệm, không ngờ giữa đường lại bắt gặp phải chuyện kì lạ này. Một thiếu nữ ăn mặc hở hang đâm sầm vào người hắn, níu lấy hắn mà van xin khẩn thiết hắn hãy cứu nàng. Hắn nhận ra tình trạng của thiếu nữ này rất lạ. Cơ thể nóng bừng, làn da mềm mại mướt mồ hôi thấm ra cả bên ngoài y phục, cả gương mặt đều đỏ bừng, hơi thở nặng nề. Đây là tình trạng của trúng xuân dược. Hắn lại nghe thấy tiếng chân của rất nhiều người đang chạy tới phía sau.

Tuy không rõ lắm chuyện mà thiếu nữ này đang gặp phải, nhưng nàng đã mở miệng cầu xin khẩn thiết như vậy hắn không thể đứng nhìn. Sở Hàng Châu cúi người bế nàng lên rồi chạy thật nhanh vào một ngõ hẻm tối gần đấy.