Bà nội nói rằng dòng máu đang chảy trong người của chúng tôi được thừa hưởng tư chất tự nhiên của tổ tiên để lại, đó là có khả năng nối liền cõi âm và cõi dương.

Do đó, cơ thể của chúng tôi vốn dĩ chính là một con đường nối liền âm và dương.

Tuy nhiên, để mở ra con đường này, chúng tôi phải chấp nhận rủi ro vô cùng khủng khiếp, chúng tôi rất có thể bị hút vào địa ngục và sẽ vĩnh viễn không thể đầu thai được nữa.


Nếu như không phải là vì không còn cách nào khác, thì tôi cũng không muốn phải làm như thế này.

Nhưng cái tên An Kiến Quốc này quá nguy hiểm, một khi anh ta trở thành ma nhiếp thanh thì cả Hà Thành này sẽ biến thành địa ngục trần gian.

Tuy rằng tôi tình nguyện hi sinh bản thân để cứu lấy người khác, nhưng tôi biết tôi làm thế này sẽ có người chửi tôi ngu xuẩn hoặc mắng tôi đần độn.

Đối với tôi, Hà Thành là quê nhà của tôi, vì thế tôi không thể giương mắt nhìn mười mấy triệu người ở nơi đây phải sống khổ cực trong cảnh địa ngục.

Hơn nữa, chưa chắc gì tôi sẽ chết mà.

“Bà nội ơi, cháu xin bà, bà hãy phù hộ cho cháu nhé.


” Tôi thì thầm khấn cầu, rồi lấy ra một tấm thẻ màu đen từ trong ba lô của mình.

Tấm thẻ này hoàn toàn chỉ có một màu đen nhánh, nghe nói là được luyện thành từ thép ở tầng thứ mười tám của địa ngục, ngay cả Tam Muội Chân Hoả cũng không thể thiêu đốt được nó.

Trên tấm thẻ có khắc một chữ “Khương” nho nhỏ bằng chữ Triện, đây là tín vật được truyền từ đời này sang đời khác trong dòng họ của chúng tôi và là bằng chứng của việc mở cánh cổng địa ngục.

Tôi hạ quyết tâm và hít một hơi thật sâu, lấy chu sa trong ba lô ra và bắt đầu vẽ một vòng tròn ma pháp xung quanh chiếc ghế.

Vòng tròn ma pháp này tưởng chừng rất đơn giản, nhưng mà tôi mới chỉ lia bút vẽ vài đường thì gần như tôi đã bị nó vắt kiệt hết linh lực.

Tôi nghỉ ngơi qua loa một chút, sau đó ngồi vào ghế, nhấc tấm thẻ bằng thiếc đó lên, tôi nhìn chằm chằm vào chữ “Khương”, rồi bắt đầu đọc tên của các tầng địa ngục.


“Địa Ngục Kéo Lưỡi, Địa Ngục Dao Cắt, Địa Ngục Cây Sắt, Địa Ngục Kính Yêu…” Tôi đọc hết toàn bộ tên của mười tám tầng địa ngục, rồi lại bắt đầu niệm chú, cứ như vậy lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Dần dần, tôi cảm thấy cả cơ thể của mình đều biến thành hư vô, não bộ trống rỗng, giống như toàn bộ mười tám tầng địa ngục đều đang ở trong cơ thể của tôi vậy.

Trận pháp dưới chân tôi phát ra ánh sáng màu vàng rực, cả vùng đất nằm trong vòng tròn đột nhiên biến mất, mà biến thành một lối đi tối đen như mực.

Tôi đã nghe thấy có tiếng kêu khóc thảm thiết của ma quỷ phát ra từ nơi sâu nhất của lối đi.