Chương 25: Phong cấm lồng ánh sáng
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái đã qua một vạn năm.

Một vạn năm tức là mười ngàn năm a!
Như ở Trái Đất mười ngàn năm không phải là một quãng thời gian ngắn, nhưng ở nơi này lại giống như nước sông đổ vào biển.

Trong suốt một vạn năm này hắn đã đi hết không biết bao nhiêu vùng lãnh thổ.

Theo thời gian hắn tìm được và hấp thụ vô số linh hồn bảo vật nên linh hồn hắn cũng ngày càng mạnh mẽ.

So với trước kia thì linh hồn hắn bây giờ có thể mạnh gấp mấy nghìn lần thậm chí còn nhiều hơn.

Cũng bởi vì linh hồn lực của hắn đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ, lại thêm suốt một vạn năm này hắn đối với linh hồn tìm tòi khám phá và đã nghiên cứu ra không ít bí mật nên quá trình hắn tìm kiếm bảo vật cũng vì thế mà nhanh hơn cùng dễ dàng hơn rất nhiều.

Đứng ở trên một đỉnh núi cao, lực lượng linh hồn toả ra xung quanh, một diện tích lớn lãnh thổ hiển hiện trong đầu hắn, vô số thiên tài địa bảo được hắn tìm thấy.

Cứ nói đi, mặc dù còn chưa tố được thân thể nhưng linh hồn lực lượng của hắn hiện tại mới chính là lớn nhất chỗ dựa của hắn.

Dựa vào linh hồn lực lượng hắn đã có thế ngự không mà bay tới bay lui, cũng có thể nhờ vào linh hồn lực lượng mà tìm kiếm bảo vật.

nhờ vào đó mà rút ngắn không ít thời gian cùng công sức.

Nói đến bảo vật, tất cả những thứ liên quan đến linh hồn lực lượng đều bị hắn lập tức hấp thu, còn lại những thứ khác thì tất cả hắn đều ném vào não hải cho linh hồn thủ hộ trông coi.

Những cái đó sau này hẳn là sẽ có lúc dùng đến.


Nhấc thân bay lên hắn lại đi đến một hướng khác.

Cảm giác được bay trên không, thật khiến người ta vui sướng a.

Trên trời cao có một tia chớp xoẹt xoẹt bay qua.

Nhìn lại đây không phải Tử Thiên còn là ai.

Đến một vùng đất mới, Tử Thiên tiếp tục làm lại công việc cũ.

Linh hồn lực lượng toả ra lại một vùng to lớn lãnh thổ mới bị hắn linh hồn lục xoát.

Cứ như vậy thời gian lại tiếp tục trôi đi, mà Tử Thiên vẫn cứ đi hết vùng đất này đến vùng đất khác.

Một vạn năm ngàn năm sau,bằng vào linh hồn lực lượng mạnh mẽ hắn cảm giác được bản thân giống như đã đi hết một phần năm lãnh thổ nơi này, mà vị trí của hắn là vùng thế giới này phía Đông nhất còn bốn phần còn lại thì phân làm Tây, Nam, Bắc cùng trung tâm bốn nơi.

Tại hai vạn bốn ngàn năm sau hắn đã kiểm tra và lục soát hết vùng lãnh địa phía Nam, thu hoạch có thể nói là khổng lồ.

Tại hai vạn ba ngàn năm tiếp theo hắn đi hết lãnh địa phía Tây, thu hoạch nơi này có phần nhiều hơn phía Đông cùng Phía Nam một ít.

Tại hai vạn hai ngàn năm cuối cùng hắn rốt cuộc đi hết vùng lãnh địa phía Bắc, nói này có thể nói là vùng đất nhiều tài nguyên nhất mà hắn tìm thấy, lôi ra so sánh nó còn so ba vùng kia cộng lại đều nhiều.

Tính một cái.

Hắn đi hết bốn vùng lãnh địa tổng tiêu hao hết chín vạn năm ngàn năm, đây là còn tính thêm một ngàn năm chính là ở vùng lãnh địa phía đông lúc mới đến tiêu tốn.


Chín vạn năm ngàn năm.

Đây chính là chín mươi năm ngàn năm a!
Đã thật lâu kể từ khi hắn xuyên không đến nơi này rồi, ở Trái Đất không biết bà cùng mẹ hắn ra sao.

Còn Mạc Thiên Thiên cô nàng kia nữa.

Suy nghĩ một chút, đến bây giờ hắn cũng không hề biết rằng ở nơi này liệu thời gian trôi qua có giống Trái Đất hay không? Theo hắn hy vọng thì nơi này cùng Trái Đất có rất nhiều khác biệt hẳn là cũng sẽ có chút ít không giống nhau, nhưng sự khác biệt này như nào thì hắn lại không biết được.

Haizz!
Thở dài một tiếng, Tử Thiên lại xê dịch bước chân.

Hắn tạm thời chưa muốn tiến vào trung tâm nơi này vội, bởi vì hắn còn có nơi muốn đi đến.

Hơn chín vạn năm trước, khi hắn còn ở khu lãnh địa phía Đông hắn đã phát hiện ra một thứ, thứ này khiến hắn suy nghĩ rất nhiều nhưng bởi vì thời gian cấp bách tìm kiếm bảo vật nên tạm thời gác lại.

Nhưng mà khi hắn tiến vào ba khu lãnh địa còn lại cũng đều ở một khoảng thời gian nhất định mà phát hiện một thứ giống như khi trước nên lần này hắn phải đi kiểm tra xem liệu suy đoán của hắn có đúng hay không.

Bay lên trên trời, linh hồn thể Tử Thiên lao vùn vụt trong hư không, tốc độ của hắn cực nhanh, đến nỗi tử sắc vân vụ dày đặc trên bầu trời đều bị xé ra một vạch mày đen rõ rệt, nhưng rất nhanh cái vệt màu đen ấy lại bị tử sắc vân vụ che lại.

Một ngàn năm sau hắn xuất hiện ở nơi mà hắn từng có phát hiện kia.

Mà cái để hắn suy nghĩ nhiều không có gì ngoài cái màn sáng màu vàng trong suốt.

Tại nơi này hắn đánh dấu một cái rồi từ đó thẳng theo hướng phía lãnh địa phía Đông mà đi.


Lần theo màn sáng bên cạnh, Tử Thiên bay hết năm này qua năm khác, hắn đi qua lãnh địa phía Đông rồi phía Nam rồi lại phía Tây.

Đến đây trong lòng hắn cũng có cái phỏng đoán rõ ràng.

Cái này màn sáng giống như một cái lồng úp che đậy lấy phiến trời đất này.

Hắn đã từng thử đi qua màn sáng này nhưng ngay lập tức bị đẩy ngược lại, nhặt lên một cục đá đáp vào màn sáng thì cũng ngay lập tức hòn đá bị bắn ngược lại.

Cái này màn sáng giống như là một tấm chắn không cho bất kỳ cái gì ở bên trong thoát ra ngoài vậy.

Cái này hỏng rồi!
Làm sao lại xuyên vào một cái thế giới bị phong cấm, rồi làm sao thoát ra ngoài.

Đứng nhìn màn sáng hồi lâu hắn chỉ có thể lắc đầu ngao ngán.

Không có cách nào liền không có cách nào,theo như trong tiểu thuyết có nói những trường hợp như này hẳn là dùng để phong bế người nào đó, muốn thoát ra nơi này chỉ còn cách thả nguòi bị phong bế ra rồi tính tiếp.

Nghĩ đến thười gian mười vạn năm vừa qua tìm kiếm nhưng không hề tìm thấy người nào, thiết nghĩ bọn hắn hẳn là ở vùng lãnh địa trung tâm kia, muốn tìm bọn họ chỉ có thể đến đó.

Mà cho dù không tìm họ thì Tử Thiên hẳn là cũng phải đến đó.

Nhấc người, hắn thẳng hướng trung tâm mà đi.

Mười vạn năm trôi qua xác nhận lấy một cái mốc thời gian.

Tại cái thứ mười một vạn năm hắn đặt bước chân đầu tiên vào lãnh địa vùng trung tâm.

Sở dĩ nói phải dùng đến một vạn năm mới vào đến vùng trung tâm là bởi vì hắn phải mất tới gần chín ngàn năm để xông qua một cái to lớn tử vong vực địa.


Cái tử vong vực địa này có kinh khủng uy áp linh hồn lực lượng nên lúc hắn xông vào đã gặp kinh khủng đả kích.

Nếu như không phải có linh hồn lực lượng đẳng cấp cao cùng Liệt Nhật linh hồn thủ hộ che lấp cùng bảo vệ thì hắn hẳn là sẽ táng thân tại nơi đó.

Nhưng cũng không phải vì vậy mà hắn trải qua dễ chịu.

Lúc này linh hồn bản nguyên của hắn rách nát vô cùng, mà bản thân linh hồn thể của hắn thì mờ mịt yếu đuối, cũng may mười vạn năm trước đó hắn cũng kiếm được vô số linh hồn bảo vật nên trong lòng cũng còn yên tâm.

Linh hồn bản nguyên, linh hồn thể cùng linh hồn thủ hộ mặc dù là bị tổn thương nhưng mà cũng chỉ là bị tổn thương mà thôi, bỏ ra thời gian hồi phục liền được, chẳng qua là tiêu tốn nốt chỗ tài nguyên kia chứ cũng không có gì qua nghiêm trọng.

Không dám buông lỏng tâm thần, hắn lập tức một bên toả ra linh hồn lực bao phủ lấy một mảnh rộng lớn đại địa một bên hấp thụ những bảo vật linh hồn chữa trị tự thân.

Có tài nguyên, vấn đề chữa trị chỉ là cần thời gian mà thôi.

Tại năm thứ nhất linh hồn tinh nguyên khe nứt liền mờ đi một chút, tại cái mười năm đầu tiên một chút khe nứt đã biến mất, tại cái một trăm năm thời gian các mảnh vỡ linh hồn tinh thạch đã được nối liền…
Thời gian thoáng cái trôi qua một ngàn năm lại một ngàn năm.

Tại cái thứ bảy một ngàn năm linh hồn của hắn cuối cùng cũng được chữa trị hoàn toàn mà hắn toàn bộ tài nguyên linh hồn cũng toàn bộ tiêu dùng hết.

Mà ngay tại lúc linh hồn hắn chữa trị hoàn thành, hắn cảm giác giống như linh hồn hắn lại thăng lên một cái cấp độ khác.

Cảm giác như hắn ở Trái Đất lúc này thì linh hồn của hắn liền có thể bao phủ đến phạm vi chòm sao Bán Nhân Mã(Centaurus).

Đây là một cái vô cùng kinh khủng khái niệm a.

Cái này đúng là trong hoạ có phúc mà người xưa vẫn hay nói ư?
Tự cảm thán một câu Tử Thiên quyết định bắt đầu khám phá vùng trung tâm lãnh địa.