Dịch giả: Hoangtruc

Từ Ngôn cầm lấy sách, ngồi dưới bóng cây ngáp một cái, vặn vẹo thân người, tay phải phất ra theo động tác gập lưng khiến đám lá cây phía trên lại lung lay một trận.

Cái tán lá cây mà hắn nhìn rất lâu lúc nãy, cho dù tự tay hắn phe phẩy cũng không chút động đậy.

Lá cây phủ đầy âm khí, nhìn như bình thường nhưng thật ra trừ phi là gió lớn, gió thoảng thổi qua sẽ không lay động, thậm chí có mang theo quạt nan ra quạt cũng khó khiến tán lá mang nặng âm khí này lung lay.

Buông thõng hai tay, Từ Ngôn lại lộ ra bộ dáng biếng nhác, kéo cái ghế vào trong phòng lại. Sắp đến giờ trưa rồi, hắn chuẩn bị ăn cơm trưa.

Chỉ có đến giờ cơm, Từ Ngôn mới lộ vẻ đặc biệt chờ mong.

Người mang cơm đến không phải là Thanh Vũ, mà là một nữ tỳ khác tên là Đông Mai, tuổi tác không lớn, vẫn gầy teo yếu ớt. Dù sao nữ tỳ trong nhà bếp rất nhiều, Thanh Vũ hay Đông Mai đưa cơm cũng không khác gì nhau cả.

Cơm trưa vô cùng thịnh soạn khiến Từ Ngôn vùi mặt vào ăn không ngẩng đầu nhìn lên. Đến khi đã no bụng, hắn mới ợ một tiếng, buông bát đũa xuống. Đông Mai nhanh chân lẹ tay dọn dẹp lại cơm canh thừa, bộ dạng rất cẩn thận nhẹ nhàng.

Nữ tỳ Quỷ Vương môn không khác nhau mấy, khi gặp Thái Bảo đều không dám thở mạnh. Từ Ngôn không làm khó đối phương, chỉ xỉa răng xong rồi đi ngủ trưa. Đến khi nữ tỳ dọn dẹp xong xuôi, đóng cửa phòng rời đi thì đã nghe thấy tiếng ngáy nhỏ đều của Thái Bảo thứ mười bảy rồi.

Quá trưa, ánh mặt trời nắng gắt, ve sầu trên thân cây kêu réo râm ran, trên tường viện cao ngất còn cò một con chim sẻ với ánh mắt nhấp nháy đầy linh động. Thỉnh thoảng nó đáp xuống mặt đất nhặt lấy một nhánh cây, chuẩn bị xây tổ trên tường viện.

Cuộc sống của hắn hiện tại như của một thiếu gia thế gia, yên lặng và bình ổn. Thế nhưng lúc này Từ Ngôn quay mặt vào tường vang lên tiếng ngáy, nhưng đôi mắt thanh tú vẫn chưa từng nhắm mắt lại.

Trong ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhưng trong trẻo mà lạnh lùng.

Một nơi đầy thị phi….

Thở dài nặng nề một hơi, một lúc sau Từ Ngôn trở mình ngồi dậy, rồi nhìn con chim sẻ đang ở tường viện qua khung cửa sổ.

“Thị phi cũng được, không tranh là được. Ai muốn ở trong đầm rồng hang hổ chứ…”

Lời trầm thấp vừa ra, khóe miệng Từ Ngôn cũng chợt nhếch lên. Lúc này hắn rất muốn vọt qua khỏi tường viện đi mất. Sở dĩ lựa chọn đại viện này làm chỗ ở cũng vì nghĩ có thể nhanh chóng chạy ra khỏi Quỷ Vương môn. Đáng tiếc, hôm nay hắn không đi được nữa.

Bởi vì ngay từ đầu, hắn đã bị cao thủ Quỷ Vương môn theo dõi gắt gao!

Lá cây xoay tròn kia phủ đầy khí tức chí âm, đến gió núi bình thường còn không thể lay động được, lại chỉ vì nữ tỳ Thanh Vũ đi ngang qua mà bị cuốn lên. Chỉ bằng điểm này, Từ Ngôn đã biết vị cao thủ giả dạng thành nữ tỳ kia là một nhân vật cực kỳ khó dây dưa.

"Chẳng lẽ là tu hành giả?"

Hai mắt Từ Ngôn khẽ híp lại, tự nói với mình: “Tu hành giả Quỷ Vương môn, ngoại trừ Trác Thiên Ưng thì chỉ còn có tứ đại Hộ pháp…”

Bước chân của võ giả Tiên Thiên không thể lay động được tán lá cây nặng nề kia, trừ phi trên người có loại khí tức kì dị nào đó khiến phiến lá đầy âm khí kia tự động tránh đi, do đó mà cuồn cuộn lung lay.

Từ Ngôn không nhìn ra điểm nào khác lạ trên người Thanh Vũ, nhưng ngay từ đầu khi Thanh Vũ đưa cơm đến, hắn đã kết luận người nữ tỳ này tuyệt đối không tầm thường. Người này rất có khả năng là một tu hành giả thật sự.

Phái tới một tu hành giả theo dõi mình, nghĩ tới đây Từ Ngôn bèn nở một nụ cười gượng gạo.

Đây không phải là coi trọng mình, mà muốn giết mình mới đúng!

Nếu như bình thường, Từ Ngôn chắc chắn không nghĩ ra vì sao môn chủ Quỷ Vương môn lại có sát ý với mình. Nhưng qua lời kể của quỷ hồn Văn Thái Bảo, Từ Ngôn suy ra được một suy đoán kinh người.

Thái Bảo, có lẽ là một phương pháp để môn chủ Quỷ Vương môn đề thăng tu vi của mình lên!

Ăn thịt người không có gì hay ho, Trác Thiên Ưng không phải là yêu vật, sẽ không ăn sống nghĩa tử của mình. Thế gian này có lẽ có loại bí pháp thu nạp khí huyết hoặc chân khí của người khác thành của mình, nếu như đổi chuyện ăn sống Văn Thái Bảo thành hấp thụ, thì chân tướng cái chết của Văn Thái Bảo cũng coi như khá rõ ràng rồi.

Lúc trước Từ Ngôn vẫn không xác định được làm thế nào Trác Thiên Ưng lại ăn sống Văn Thái Bảo. Mấy ngày qua hắn không ngừng nhìn ngó mớ võ công bí tịch, không vì muốn học thêm chút ít võ công mà vì muốn giải đáp nghi ngờ trong lòng.

Lật giở gần nửa tháng, dùng tâm trí nhìn một suy một trăm của hắn, Từ Ngôn đã nhìn không dưới mấy trăm bộ võ công bí tịch. Từ một vài công phu nhỏ nhặt trong này, hắn mơ hồ nhìn ra một loại võ công tà phái chí cực. Là một loại hấp thu chân khí của người khác để cho bản thân sử dụng!

Hấp thụ chân khí của người khác, loại thủ đoạn âm tà đến cực hạn, cực kỳ xứng đối với danh tiếng của tà phái.

Từ Ngôn không tìm được bất kỳ công pháp nào để cập đến việc hấp thụ chân khí người khác nhằm đề thăng tu vi của chính mình trong mớ đó. Hắn chỉ dựa vào vài câu vài lời trong mớ bí tịch, rồi suy đoán ra sự tồn tại của công pháp kia.

“Phá đi thanh đao, kiếm thủ đan điền, chớ công, thủ chặt. Nếu gặp Hấp Chân chi pháp, cố tránh không để chân khí mất đi.”

Chiêu thức được miêu tả trong câu này có hơi tối nghĩa, là Từ Ngôn thấy được trong một trang cuối của một quyển công pháp chính đạo tên là Phá Phong kiếm thức. Từ Ngôn không biết là tuyệt học của môn phái nào, nhưng dùng ánh mắt hắn xem qua thì Phá Phong kiếm thức có thể xếp vào nhóm hàng đầu trong các bí tịch ở phòng lưu trữ này. So ra còn cao thâm hơn tuyệt học Vũ Thức kiếm pháp của Quỷ Vương môn vài phần.

Phá đi thanh đao, là nói việc phá vỡ đao kiếm của đối thủ. Kiếm thủ đan điền, là lấy kiếm bảo vệ đan điền của mình. Chớ công, thủ chặt, ý là ngàn vạn lần tuyệt đối không được tùy tiện ra tay, coi như có phòng thủ cũng phải cẩn thận chú ý. Còn câu cuối mới là chỗ mấu chốt nhất.

Nếu gặp phải Hấp Chân chi pháp, cố tránh đánh mất chân khí là nhắc nhở những kẻ học thuật này, nếu gặp đối thủ đáng sợ có Hấp Chân chi pháp, chỉ có thể càng thêm cẩn thận mới có thể tránh hậu quả nghiêm trọng là đánh mất đi chân khí.

Hấp Chân chi pháp...

Nghĩ tới trên đời này còn có loại công phu kinh khủng như vậy, trong lòng Từ Ngôn càng lạnh lẽo. Không phải hắn sợ loại công phu này gây họa cho thế gian, mà là chuyện nếu Trác Thiên Ưng có Hấp Chân chi pháp, có thể sử dụng chân khí người khác để tăng cường tu vi của lão, thì chẳng phải Thái Bảo thứ mười bảy Từ Ngôn này sẽ là vị Văn Thái Bảo tiếp theo rồi sao?

Từ Ngôn thở dài một hơi. Hắn cũng không muốn ngồi yên chờ chết, nhưng quanh hắn đầy rẫy cao thủ, lại có cả tu hành giả đang nhìn chằm chằm, có muốn chạy trốn cũng không chạy nổi. Đành phải tìm cách khác thoát thân.

Tiết trời càng lúc càng oi bức, cho dù mặt trời gần lặn, nhưng sơn trang vẫn còn nóng hầm hập.

Gian viện coi như còn mát mẻ, lúc này chưa tới giờ cơm tối, Từ Ngôn bèn tìm chút cành lá khô, tự tay nhóm một đống lửa nhỏ giữa sân. Vừa ngồi cạnh đống lửa, bàn tay mân mê mấy cục đá, rồi cũng không quay đầu nhìn mà tiện tay ném cục đá vào bức tường của gian viện.

Trên bức tường là con chim sẻ đang vội làm tổ. Mới từ trưa đến giờ, tổ chim nho nhỏ đã ra hình dáng rõ ràng. Nhìn thấy cục đá đánh tới, chim sẻ kinh hãi bay lên, lượn vòng quanh sân nhỏ. Không lâu sau lại đậu trên bờ tường, đúng là không sợ người.

Tất cả duy đoán trước đó đều do Từ Ngôn tự suy ra, đến cùng thì Quỷ Vương môn có giám sám sát hắn hay không, môn chủ có ý tốt với hắn thật hay không thì cần phải kiểm tra một lần mới chính thức xác nhận được.

Hòn đá thứ há được tùy ý ném ra ngoài, bộ dạng của Từ Ngôn cũng đầy nhàm chán. Loại hành động nhàm chán này chính là cách thức mà hắn dùng để xác minh suy đoán của mình.

Vèo!

Chim sẽ bị dọa sợ bay lên lần thứ hai, lại không còn quá e sợ kẻ ném hòn đá tới nữa. Bởi vì mỗi lần hòn đá bị ném ra, đều đánh lên tường chứ không đánh trúng nó. Nhưng lần phi thạch thứ ba của Từ Ngôn, không đợi chim sẽ giang cánh ra, không chút sai lệch đánh thẳng vào đầu nó. Sau một chiêu phi thạch này, chim sẻ bị đánh rớt thẳng xuống mặt đất.