Dịch giả: Hoangtruc

Tiếng chém giết hỗn loạn kéo dài từ chập choạng đến sáng hẳn. Ngọc Lâm tự lớn như vậy mà đã gần như nhuộm đầy máu tươi, thậm chí đến tượng phật còn bị thi thể treo lủng lẳng phía trên.

Bảo điện trang nghiêm nay đã chính thức trở thành một tràng tu la. Toàn bộ Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn ẩn náu trong Ngọc Lâm tự đều bị diệt sạch.

Hai ba ngàn môn nhân đệ tử chính phái trong lúc ngủ say đã phải đối mặt với đao mổ. Quỷ Vương môn tập kích không chút dấu hiệu, lại lăng lệ ác liệt đến cực điểm. Thậm chí mấy cao thủ chính phái đưa tay tìm đao kiếm mới phát hiện đao kiếm thuận tay mình đã không cánh mà bay!

Có gian tế lẫn vào Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn. Đây là suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu các cao thủ chính phái, nhưng bọn họ không cách nào xác nhận được ý nghĩ này vì tất cả đều đã biến thành vong hồn, du đãng bốn phía tháp cổ.

"A di đà phật..."

Một vị lão tăng khô gầy xếp bằng trước tượng Phật, thần thái thành kính mà đầy đau khổ, không ngừng nói nhỏ.

“Nhân sinh trên đời như thân trong bụi gai. Tâm bất động, người không động. Tâm mà động, người cũng vọng động, tức thì thân kia sẽ tổn thương, xương cốt đau nhức. Tâm bất động, vạn vật đều không động, tâm bất biến, vạn vật đều không biến. Sinh tử luân hồi, cực lạc chỉ một niệm…”

“Vì sao lại chui vào bụi gai làm gì?” Từ Ngôn đứng sau lưng lão tăng đã lâu, chớp mắt hỏi: “Không chui vào bụi gai thì cũng không bị gai đâm, không phải sao?”

Một câu không chui vào bụi gai kia khiến lão tăng giật mình mà ngừng nói. Chần chừ một chút, lão mới chắp tay hành lễ, nói: “Sinh ra trong bụi gai rồi thì còn nói chui vào hay không chui vào?”

“Sinh ra trong bụi gai a, vậy không cách nào rồi!” Từ Ngôn gãi gãi đầu, nói “Nếu không chặt đứt bụi gai kia, sau đó một mồi lửa đốt đi, không phải mình sẽ không bị đâm nữa hay sao? Cũng không đâm người khác được a, còn có thể sưởi ấm, một công ba việc nha.”

Đôi lông mày dài của lão tăng giật giật, cười khổ đáp: “Thí chủ là một người có tuệ căn, Phật ở ngay trước mắt, chi bằng cúi đầu?”

Từ Ngôn khoát tay nói: “Ta thích làm đạo sĩ, không thích làm hòa thượng. Làm đạo sĩ so ra còn tốt hơn làm hòa thượng nhiều, ít ra còn có thể lấy vợ sinh con.”

Lão tăng thở dài một tiếng, trong mắt đầy khổ sở, sau đó đưa mắt nhìn về ngoài cửa đại điện.

Ngoài cửa, thi thể chồng chất như núi!

“Ngọc Như Ý, lần này ngươi không được như ý rồi a. Lần trước ở Mã Vương trấn, không ít môn nhân đệ tử Quỷ Vương môn chết trên tay người mà.”

Nhị Thái Bảo Dương Ca cười lạnh, nói với nữ tử đang bị trói gô lại: “Nói đi, cao thủ Bàng gia lần trước đến rốt cuộc là ai? Có mục đích gì? Các ngươi cấu kết với chính phái Đại Phổ là có mục đích gì?”

Lúc này Ngọc Như Ý là chật vật không chịu nổi, trên người bị vài vết kiếm cắt, dưới bụng thủng một lỗ, máu tươi tuôn ào ào, nhìn qua có thể thấynàng ta khó lòng mà sống nổi. Còn vị Các chủ Thanh Vân các bên cạnh nàng tuy cũng bị trói, mặt mày bầm dập nhưng không có vết thương nặng nào cả.

"Muốn biết chân tướng sao?" Ngọc Như Ý suy yếu vô cùng nói: "Ta không còn sức lực rồi, ngươi tới đây, ta nói cho ngươi lí do vì sao Bàng gia đến Đại Tề tính toàn với Quỷ Vương môn các ngươi. Sau khi ta nói xong, các ngươi phải lập tức chữa thương cho ta.”

“Được!”

Dương Ca cười hặc hắc, sảng khoái đáp ứng. Nhưng gã không nghĩ lại bị Ngọc Như Ý phun thẳng một ngụm máu tươi vào mặt.

“Con tiện nhân!”

Dương Ca giận dữ, giơ kiếm định chém, mũi kiếm sắc bén lại ngừng lại giữa không trung.

“Lão thập bát!” Dương Ca quát lớn: “Nếu ả đã bị ngươi bắt được, thì người nên đến tiễn ả một đoạn đường đi. Nhớ kỹ, cho ả thoải mái một chút!”

“Được a!”

Dương Nhất đang kích động bên cạnh. Hôm nay chẳng những hắn có thể đánh chết mấy tên cao thủ chính phái, còn bắt được cả môn chủ Ngọc Kiếm môn. Nghe thấy nhị ca để hắn động thủ, Dương Nhất không chút do dự nâng kiếm trong tay lên, rồi cái đầu Ngọc Như ý lăn long lóc xuống một bên.

"Tốt!"

"Thập bát Thái Bảo uy vũ!"

Chung quanh truyền đến từng tràng khen ngợi trầm trồ. Cao thủ Quỷ Vương môn xúm lại vây bắt chính phái, mặt mũi tên nào cũng đầy sát khí. Toàn bộ Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn bị diệt, Quỷ Vương môn cũng phải nhận thương vong vô số, ít nhất cũng hơn ngàn hảo thủ, cho nên nhìn thấy đầu kẻ thù mình rơi xuống, ai có thể không cảm thấy sảng khoái chứ?

Phần lớn võ giả chính phái đều chết trận, bị bắt lại không có bao nhiêu, chỉ chừng mười mấy người. Sau khi Ngọc Như Ý chết đi, Dương Nhất vẫn cảm thấy chưa đã tay, còn giơ đao chém rặc rặc liên tục mười ba đầu người nữa, toàn thân nhuốm toàn máu tươi khiến mấy tên ca ca chỉ còn nước dựng ngón tay cái lên khen ngợi.

Một Thái Bảo tà phái là phải như vậy, không thể giống tên Thái Bảo mười bảy kia được. Có cái loại Thái Bảo ăn no ngủ kỹ như Từ Ngôn thì Quỷ Vương môn coi như khỏi cần lăn lộn trên giang hồ được rồi.

Trên quảng trường chỉ còn lại một mình Vu Thành. Đám võ giả cao thủ Thanh Vân các còn thảm hơn cả Ngọc Kiếm môn. Vì vừa lúc bắt đầu, không ít vũ khí tiện tay của đám cao thủ đều không cánh mà bay. Có thể tay không đoạt đao kiếm của võ giả bình thường, thế nhưng đối diện là cao thủ Tiên Thiên, trên đao kiếm người ta đều mang theo chân khí. Tay không vừa đưa ra, thu về thì căn bản chỉ còn lại cái cổ tay sót lại mà thôi.

Đừng nói đoạt kiếm, tay mình còn bị cắt đi.

Cao thủ Thanh Vân các không có chỗ kêu oan, vì toàn bộ bọn họ đều chết hết. Chỉ còn lại một mình Các chủ Vu Thành đang bất bình tức giận, thế nhưng tức giận thế nào cũng vô dụng.

"Vu các chủ, đến phiên ngươi. Cũng chỉ vậy thôi, vì sao Bàng gia phải lẻn vào Đại Tề." Ánh mắt Dương Ca mang theo một tia đùa giỡn hành hạ, đi đến cạnh Vu Thành nói: “Nếu ngươi không muốn đi theo Ngọc Như Ý tâm sự, thì tốt nhất nên ăn ngay nói thật. Yên tâm, chỉ cần nói rõ mục đích chính phái Đại Phổ, ta có thể xin tha với đại ca giúp ngươi. Cái này gọi là người phải đi lên chỗ cao, người thức thời mới là tuấn kiệt a.”

Nói xong, Dương Ca cũng đi qua một bên kia, vẻ đùa giỡn hành hạ trong đáy mắt đã biến thành khinh thường.Trong lòng thầm hừ lạnh với vị Các chủ Thanh Vân các kia một tiếng.

Nhiệm vụ của gã đã hoàn thành, kế tiếp, là phần đóng kịch của đại ca gã.

“Chính tà khác nhau, nhưng là do người trong giang hồ tự phân chia ra mà thôi. Vu các chủ không phải là loại người cổ hủ, chuyện đến bây giờ, Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn bị diệt, ngươi nên biết được kết cục của ngươi mới phải.”

Trác Thiếu Vũ chắp hai tay sau lưng, trầm giọng đứng trước mặt Vu Thành nói ra. Nhưng lại chỉ nhận được tiếng mắng chửi của Vu Thành.

“Tà phái không từ việc ác. Vu mỗ thân là Các chủ Thanh Vân các, làm sao có thể kết bạn với đám sói các ngươi? Chết cũng chỉ có một lần mà thôi, Vu mỗ ta chưa từng sợ qua!” Vu Thành ngửa đầu ưỡn ngực, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, thà chết chứ không chịu khuất phục.

“Chết thì dễ thôi, chẳng lẽ Vu các chủ chưa từng nghĩ tới người nhà của ngươi sao? Năm nay hẳn lệnh đường vừa qua sáu mươi, cũng đến lúc nên được chăm sóc tuổi già. Nếu không có con trai chăm lo, lão nhân gia người có thể sống được không?” Trác Thiếu Vũ cười lạnh một tiếng hỏi.

“Ngươi…ngươi định làm gì? Ngươi dám bắt người nhà của ta sao?” Vu thành bắt đầu hoảng sợ, dốc sức liều mạng giãy dụa nhưng không cách nào thoát ra khỏi đám dây trói trên người.

Trong đại điện, Từ Ngôn đã không nghe lão tăng niệm kinh nữa, mà nghểnh cổ nhìn náo nhiệt bên ngoài. Ánh mắt hắn hiếu kỳ, trong lòng thầm chửi bới: “Bụi gai không đáng sợ, chỉ sợ đám bụi gai đó còn có sâu bọ đục lỗ bên trong. Tốt nhất là nổi một mồi lửa đốt hết, khỏi phải để nó sống trên đời này mà tốn thêm cơm gạo…”

“Suy nghĩ cho người nhà của ngươi kia. Vu các chủ, chỉ cần ngươi quy phục Quỷ Vương môn ta, Trác Thiếu Vũ ta có thể làm chủ, lập tức cho ngươi thân phận Đường chủ.” Trác Thiếu Vũ khẽ cười nói: “Nghĩ tới cha già ngươi, tới vợ con ngươi. Vì người nhà mà dấn thân vào tà phái, bị chính phái chửi rủa thì có làm sao? Trăm thiện, hiếu thuận không phải đứng đầu sao?”

Vẻ mặt Vu Thành đã có chần chừ, cúi đầu không nói. Trác Thiếu Vũ biết diễn đến đây đã gần được rồi, bèn đưa mắt nhìn Dương Nhất, định kêu y tới chém đầu. Vừa hay gã nhìn thấy Từ Ngôn ở cửa đại điện đang nghểnh có hóng xem náo nhiệt, vì vậy gã vậy tay gọi: “Thập thất đệ, tới phiên ngươi. Người này là Vu các chủ, nếu đã không để ý đến người nhà, thì ngươi đưa hắn đi một đoạn đường vậy.”