Dịch giả: Hoangtruc

Nhạc Thừa Phong cho làthân phận Đường chủ Thanh Mộc đường của mình tự thân đến cầu hôn đã cấp đủ thể diện cho Mai Tam Nương. Còn về phần tam môi lục chứng (*), mai mối đưa đón, cha mẹ tiếp lời ngổn ngang kia không đáng đồng xu cắc bạc nào trong mắt tà phái cả.

Đứng ở cửa, Từ Ngôn đã nhìn thấy một toán đội ngũ từ nơi xa đi tới. Mày kiếm tiểu đạo sĩ khẽ giật giật vàicái, hắn không đứng chờ ở cửa mà đi thẳng đến viện tử của mình ở phía sau.

Cầm lấy thanh cương đao của Vương Bát Chỉ, Từ Ngôn vận chuyển chân khí dựa vào Thất tinh Kiếm phát trong phòng mình. Trên lưỡi đao lập tức xuất hiện một vầng sáng mỏng.

Từ Ngôn không biết rốt cuộc bản thân đã giải khai được mấy mạch môn, nhưng hắn có thể kết luận được mình đã đạt tới trình độ võ giả Tiên Thiên. Nếu không thì trên lưỡi đao cũng sẽ không xuất hiện chân khí, hơn nữa cỗ chân khí này còn sáng hơn rất nhiều so với chân khí của ba vị đầu lĩnh Nguyên Sơn trại lúc trước.

Đối với tiểu đạo sĩ đã từng phá hủy Thừa Vân quan, tàn sát toàn bộ Nguyên sơn trại thì chuyện hắnmuốn giết người, một tên võ giả Tiên Thiên Tam mạch như Nhạc Thừa Phong chưa chắc chống đỡ nổi. Kỳ thật không chỉ có Từ Ngôn giết người được, mà Mai Tam Nương cũng không phải là thiện nam tín nữ gì. Nếu bất đắc dĩ quá, ít nhất nàng cũng có rất nhiều cơ hội độc sát Nhạc Thừa Phong này.

Mai Tam Nương và Từ Ngôn cảm thấy khó giải quyết, không phải chuyện võ công của Nhạc Thừa Phong mà là địa vị Đường chủ Thanh Mộc đường của gã.

Những ngày này, Từ Ngôn đã tìm hiểu được rất nhiều tin tức về Quỷ Vương môn từ miệng Vương Bát Chỉ. Tuy Vương Bát Chỉ chỉ là lâu la, không biết quá nhiều những tin tức bị che giấu nhưng đại khái Thanh Mộc đường có bao nhiêu nhân mã thì gã có thể biết được.

Theo lời Vương Bát Chỉ thì Thanh Mộc đường Quỷ Vương môn có ít nhất ba ngàn môn nhân. Trừ đi đám đệ tử tục gia còn đang ngồi trong nhà mình thì ước chừng Đường khẩu còn một nửa quân số, cũng chính là khoảng một ngàn năm trăm người. Hơn nữa, tất cả những người này đều biết võ công, căn bản không thể so sánh chung với đám sơn phỉ và đầu bếp trên Nguyên Sơn trại được.

Thanh Mộc đường còn chưa tính là Đường khẩu xếp mấy hạng đầu trong Quỷ Vương môn. Ba mươi sáu Đường khẩu, Thanh Mộc đường chỉ xếp hạng giữa, mà những Đường khẩu đứng đầu còn có đội ngũ đông đảo hơn nhiều, được thiết lập tại các đại thành đại trấn khác nữa. Dù sao tổng đà của Quỷ Vương môn đặt tại Phong Sơn thành, nhưng thực lực chân chính lại trải rộng hơn một nửa Tề Quốc kia mà.

Nhạc Thừa Phong không tính toán làm gì, nhưng thân phận Đường chủ Thanh Mộc đường của gã chính là điểm phiền toái nhất. Nếu không xử lý sạch sẽ tên tiểu nhân này, nói không chừng cả Mai Tam Nương và Từ Ngôn đều sẽ bị toàn bộ Thanh Mộc đường, thậm chí là toàn bộ Quỷ Vương môn đuổi giết.

Đối mặt với tà phái tu hành giả chân chính đứng đầu Tề Quốc, Từ Ngôn mới phát hiện ra mình quá nhỏ bé. Thiếu niên tay cầm đao nhếch nụ cười khổ, tản đi chân khí, đặt cương đao qua một bên.

Cứng đối cứng không phải là cách hay. Coi như hắn và Mai Tam Nương có chạy trốn thì ít nhất cũng phải chạy ra khỏi Tề quốc.Đến lúc đó thật sự phải lưu lạc tha hương, còn phải luôn luôn đề phòng bị đuổi giết. Nghĩ đến cái loại tình cảnh kinh khủng không thể chịu đựng được dù chỉ một ngày như vậy, Từ Ngôn có thể không sợ nhưng Mai Tam Nương là một nữ nhân làm sao có thể chịu đựng được?

Không thể cứng rắn va chạm, chỉ đành phải dùng trí vậy.

Ngồi trong phòng suy tư một hồi lâu, tâm trí Từ Ngôn điên cuồng vận chuyển. Từng biện pháp được hắn nghĩ ra rồi suy ngược tính xuôi, cuối cùng hắn mới bước ra khỏi phòng.

Cơ bản là hắn không có được biện pháp xử lý vụ việc này tốt đẹp được, nhưng có thể nắm chắc co kéo thêm được nửa tháng một tháng nữa.

Nhạc Thừa Phong đã sớm tiến vào Mai Hương lâu, lúc này gã đang thương lượng với Mai Tam Nương. Gã lấy thế đè người, không sợ Mai Tam Nương không đồng ý mà làm ra bộ dạng nhất định phải đạt được. Mặc kệ cho mồm miệng Mai Tam Nương mềm mỏng như hoa sen, gã chỉ luôn vững chãi mặc kệ gió xoay chiều, một bộ dạng chết sống đều phải nạp Mai Tam Nương làm thiếp. Hơn nữa còn muốn kết hôn vào hôm nay.

Không đồng ý?

Không sao, Mai gia các ngươi đã bị ta tìm hiểu đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Thương nhân buôn bán dược, đi theo con đường buôn bán này tuyệt đối không ai dám gây chuyện với loại địa đầu xà Quỷ Vương môn này. Trước khi đến Mai Hương lâu, Nhạc Thừa Phong còn đi tới Mai gia gặp thẳng Mai Tân Cử, quăng mấy lời muốn nạp Mai Tam Nương làm thiếp xuống.

Đừng nhìn Mai gia là thế gia đại hộ, nhìn thấy vị Đường chủ Thanh Mộc đường này vẫn phải ăn nói khép nép. Nghe thấy đối phương muốn nạp Mai Tam Nương làm thiếp, Mai Tân Cử không chút do dự đồng ý. Vì vậy mà Nhạc Thừa Phong thâm trầm đầy nôn nóng coi như đã bắt được nhược điểm của Mai Tam Nương.

Đến cha ngươi đã đồng ý cuộc hôn nhân này rồi, Mai Tam Nương ngươi có đồng ý hay không đã không quan trọng. Chỉ cần đợi đến giờ lành, Nhạc Thừa Phong liền chuẩn bị thẳng tay bắt trói người.

Chỉ cần Mai Tam Nương trở thành người của Nhạc Thừa Phong, như vậy Mai Hương lâu này cũng coi như của họ Nhạc rồi.

Võ giả Tiên Thiên cũng rất cần tiền. Không có tiền thì chơi gì cũng không xoay chuyển được cả. Dựa vào võ công cao thấp có thể giương danh trên giang hồ là không giả, nhưng ăn uống bữa đói bữa no thì sao còn xưng tụng là Đường chủ được? Thực ra dưới tay có hơn một ngàn hảo thủ, nếu không tiền thì ai bán mạng cho ngươi?

Quỷ Vương môn ở Phong Sơn thành này có thế lớn, còn có rất nhiều cửa hàng buôn bán lớn đều thuộc quyền quản lý của Quỷ Vương môn. Bãi ngựa và phường buôn bán thuyền lớn nhất phố Tây, khách sạn lớn nhất và vài quán rượu phố Nam đều là mối làm ăn của Quỷ Vương môn. Có điều lại không phải là của Nhạc Thừa Phong gã mà là của các thế lực, các Đường khẩu lớn khác, hoặc của các Thái Bảo và Hộ pháp.

Nhạc Thừa Phong đứng trong đại đường, chắp hai tay sau lưng đang tự đánh giá lấy mái vòm cao ngất được trang trí xa hoa bốn phía xung quanh. Vị Đường chủ này đắc ý không thôi.

Đã có thể ôm được mỹ nhân về, lại còn có được một tòa thanh lâu lớn đến thế này. Sau này Nhạc Thừa Phong gã cũng càng thêm thư thả.

Lúc này Mai Tam Nương đã nói đến môi khô miệng đắng hết tất cả lời hữu ích. Người ta lại không nghe lấy một câu, sau cùng thì chỉ nghe Nhạc Thừa Phong nói một câu sắp sửa đến giờ lành rồi, người nên đi trang điểm sơ qua đi.

Trang điểm sơ qua, là người ta đã định trói người đi.

Sắc mặt Mai Tam Nương càng thê thảm tái nhợt, hết lần này đến lần khác không có kế sách nào đối phó. Dưới ánh mắt lạnh lẽo đầy áp bức của Nhạc Thừa Phong, nàng bèn thở dài.

Nếu đã không chạy thoát, thì chỉ đành lá mặt lá trái làm việc thuận theo hoàn cảnh mà thôi.

Ngay khi Mai Tam Nương chậm rãi lê chân về phía hậu viện, mà ánh mắt Nhạc Thừa Phong càng trở nên đầy bất thiện thì chợt có một giọng nói của thiếu niên truyền đến qua khung cửa sổ.

“Vương bát ca, Thanh Mộc đường các ngươi đang truy nã tên trộm tên là Phi Thiên gì gì nhỉ?”

Cửa sổ mở, câu hỏi này cũng không nhỏ nên Mai Tam Nương và Nhạc Thừa Phong trong đại sảnh đều nghe rõ mồn một.

Người hỏi là Từ Ngôn, lúc này không hiểu sao hắn kéo Vương Bát Chỉ đến dưới cửa sổ, rồi cao giọng hỏi một câu.

Vương Bát Chỉ đang làm tay đánh đấm kiêm bảo vệ tại cửa ra vào nên đương nhiên thấy được Đường chủ đại nhân tự thân giá lâm đến. Tất nhiên gã là lâu la Thanh Mộc đường nên cũng muốn biểu hiện tốt một phen, không ngờ bị Từ Ngôn mạnh mẽ lôi kéo đến bên dưới khung cửa sổ, khiến gã không hiểu ra làm sao.

Nghe thấy Từ Ngôn hỏi, Vương Bát Chỉ theo thói quen thốt ra: "Gọi là Phi Thiên Ngô Công."

"Phi Thiên Ngô Công?" giọng nói Từ Ngôn có chút nghi hoặc truyền đến: “Cái tên này làm sao nghe quen tai vậy? Hình như ta từng nghe nói qua ở đâu rồi?”

Hai người một hỏi một đáp nghe đơn giản bình thường, nên lúc đầu Nhạc Thừa Phong không để ý lắm, đến khi gã nghe thấy Từ Ngôn nói câu cuối cùng thì cả người run lên. Gã không quan tâm đến Mai Tam Nương nữa mà nhanh chóng bước ra vài bước rồi mở rộng cửa sổ, nhảy ra ngoài.

"Ngươi từng nghe nói qua Phi Thiên Ngô Công?"

Đường chủ bất giác nhảy từ cửa sổ ra dọa cho Vương Bát Chỉ kinh sợ không ít. Không đợi vuốt mông ngựa đã bị Nhạc Thừa Phong đẩy ra xa, sau đó gã nhìn Từ Ngôn chằm chằm, ánh mắt bắt đầu dậy lên sát ý khiến người ta sợ hãi. Trong đó còn có một vẻ tham lam và vui mừng không cách nào ức chế được!

-----------------------------

(*) Tam môi lục chứng: Theo phong tục Tàu khựa xưa, cưới hỏi phải đủ:

- Tam môi: Mối mai nhà gái, mối mai nhà trai, và mối mai đứng giữa bà mối hai nhà.

- Lục chứng: Trên bàn chứng thiên địa phải đủ sáu thứ: Cái đấu, cây thước, cái kéo, cái cân, cái gương và bàn tính.