Phó Nhiễm đến nhà hàng đã hẹn đặt chỗ trước. Cô bày chiếc hộp đựng đồng hồ lên mặt bàn, chống một tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài đường, người người chen chúc, qua một lớp kính dù có rõ ràng đến đâu cũng chỉ là những cái bóng lờ mờ.

Phó Nhiễm không đặt phòng VIP, bàn vuông không tạo cảm giác quá xa cách như bàn tròn, cô cầm tách trà nóng hổi, nghi ngút khói trong tay.

Minh Thành Hữu cúi người ngồi xuống trước mặt cô: "Em tới khi nào vậy?".

"Em vừa mới tới thôi."

Anh tiện tay đặt chìa khóa xe lên mặt bàn, anh vừa xoay xoay dao dĩa vừa hờ hững lên tiếng: "Sao em lại nghĩ đến chuyện mời anh ăn cơm vậy?".

Phó Nhiễm tìm đại một lý do: "Chuyện của bố em anh vất vả rồi, thế nên em muốn chính thức mời anh một bữa cơm".

Minh Thành Hữu nhìn qua bàn thức ăn, hướng về phía Phó Nhiễm, có chút hoài nghi: "Thật sao? Chẳng phải bố mẹ em đã mời anh tới nhà dùng cơm rồi sao?".

"Thế anh có ăn không đây?"

Minh Thành Hữu cúi xuống nhìn thực đơn: "Ăn, ăn chứ, được rồi".

Trong lúc đợi đồ ăn được bê lên, khuỷu tay Minh Thành Hữu chạm phải hộp quà bên cạnh. Anh nhìn qua, sắc mặt trầm xuống rõ ràng: "Hôm nay là sinh nhật Minh Tranh phải không?".

"Thì ra anh vẫn nhớ."

Minh Thành Hữu nhíu mày: "Phó Nhiễm, em làm vậy là có ý gì?".

Cô đẩy hộp quà tới bên cạnh anh: "Quà này dành cho anh".

"Quà của anh?" Minh Thành Hữu không khỏi bất ngờ. Phó Nhiễm sợ anh sinh nghi, bèn nói: "Em biết chuyện của bố em, anh đã giúp đỡ rất nhiều, thế nên...".

Minh Thành Hữu gỡ hộp quà ra, cầm đồng hồ lên xem: "Em chọn hả?".

"Đúng vậy."

Anh cởi chiếc cũ ra rồi chìa tay ra trước mặt Phó Nhiễm: "Đeo giúp anh đi".

Vừa chạm vào mặt bạch kim của nó, một cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận cốt tủy xuất hiện. Kiểu đồng hồ nam này rất mạnh mẽ, Phó Nhiễm liếc thử chiếc đồng hồ Minh Thành Hữu vừa tháo ra, dường như quý giá hơn nhiều so với chiếc của cô: "Anh có thích không?".

Minh Thành Hữu giơ tay lên rồi để sát vào mắt: "Thích lắm".

Từng món ăn hấp dẫn được bê lên bàn. Phó Nhiễm vẫn còn nhìn mãi chiếc đồng hồ anh đeo. Anh tâm trạng vui vẻ vừa gắp thức ăn cho cô vừa liên tục nói chuyện, còn cô miệng ăn sơn hào hải vị mà lòng có một sự khó chịu không thể nói ra.

Hiếm khi Minh Thành Hữu ăn ngon miệng như vậy. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ đó, mặt đồng hồ thủy tinh trong suốt soi rõ đôi mắt hoa đào của anh.

...

Minh Tranh đỗ xe vào bãi. La Văn Anh biết hôm nay là sinh nhật anh, nhưng Minh Tranh thì không nói rõ ràng, chỉ kéo cô cùng đi ăn cơm.

Tay anh vừa khép cửa lại, một bóng hình quen thuộc bất ngờ đập vào tầm mắt. Anh nhìn thấy Phó Nhiễm ngồi bên cửa sổ, cho dù xung quanh có những khóm cây che tầm nhìn nhưng từng ánh mắt nụ cười của cô vẫn được thu trọn vào mắt anh. Minh Tranh trông thấy người ngồi đối diện gắp thức ăn cho cô, khi nhìn kỹ lại, thì ra là Minh Thành Hữu.

La Văn Anh cũng đã xuống xe, thấy anh đứng đực tại chỗ bèn hỏi: "Anh sao vậy?".

Minh Tranh lắc đầu: "Không có gì, qua chỗ khác đi".

Nói xong, anh lại kéo cửa ngồi vào xe.

La Văn Anh nhìn theo hướng ban nãy anh nhìn, sắc mặt chợt thay đổi. Cô không nói dù chỉ một chữ, lập tức cùng Minh Tranh rời khỏi đây.

...

Ăn xong, người phục vụ mang lên một chiếc bánh điểm tâm xinh xắn. Minh Thành Hữu xua tay ý nói không cần, Phó Nhiễm lấy dĩa cắt một miếng bánh dâu tây nhỏ: "Anh ăn chút đi".

Anh nhíu mày: "Em biết là anh không thích mấy thứ này mà".

"Một miếng thôi."

"Một miếng cũng không." Minh Thành Hữu rõ ràng rất bài xích, ngoài cảm giác ngọt đến ươn người ra anh không còn từ gì để hình dung.

Phó Nhiễm cúi đầu, dùng dao đâm xiên vào đĩa bánh, quả thật thảm không kể xiết.

Minh Thành Hữu nhíu mày, càng lúc càng chặt.

"Thôi được rồi, anh ăn một miếng thôi đấy."

Anh đón lấy chiếc dĩa của Phó Nhiễm, miễn cưỡng bỏ một miếng vào miệng.

Phó Nhiễm nhìn anh nhai bánh, thầm lẩm bẩm trong lòng một câu: "Minh Thành Hữu, sinh nhật vui vẻ".

Miếng bánh dâu tay theo cổ họng trôi xuống dạ dày. Minh Thành Hữu trả dĩa lại cho Phó Nhiễm, rồi rút khăn ướt ra lau miệng: "Vẫn khó ăn lắm".

"Thì em có bắt anh ăn nhiều đâu."

Anh nhìn chiếc đồng hồ trên tay trái, bất thình lình hỏi một câu: "Phó Nhiễm, hôm đó em đọc báo, nói rằng anh và Trần Lam Diễm hôn nhau trên đường phố nước ngoài, có phải em ghen rồi không?".

Ánh mắt anh như ngọn đuốc, khiến cô không thể trốn đi đâu được.

Phó Nhiễm đẩy chiếc đĩa ra, khoanh hai tay vào nhau đặt lên mép bàn: "Anh nhìn kiểu gì mà nghĩ em đang ghen?".

Ánh mình cô bình thản. Giả sử lúc cô vừa đọc được bài báo đó mà Minh Thành Hữu hỏi câu này, cô nhất định sẽ bị đánh bại tơi bời hoa lá. Nhưng đã có đủ thời gian để hòa hoãn, Minh Thành Hữu có thăm dò kiểu gì cũng không nhìn ra suy nghĩ của Phó Nhiễm nữa.

"Ánh mắt em nhìn anh và Trần Lam Diễm trong thang máy dường như chỉ muốn ăn sống nuốt tươi anh và cô ta vậy."

Phó Nhiễm cố nhịn cười: "Em cũng không chú ý. Em đi thang máy có thói quen tập trung tinh thần, sao anh lại lén nhìn em?".

Minh Thành Hữu phì cười, lắc đầu: "Đạo hạnh cao thâm, anh không đấu lại được em".

Phó Nhiễm rút di động ra xem giờ: "Chúng ta về đi?".

Món quà định tặng Minh Tranh vẫn còn đây, nhớ tới ngữ khí thất vọng của anh ấy trong điện thoại, Phó Nhiễm bỗng cảm thấy áy náy vô cùng.

Minh Thành Hữu nhìn Phó Nhiễm, tự nhiên liên hệ sự thất thần của cô với Minh Tranh. Hôm nay cũng là sinh nhật của Minh Tranh. "Chúng ta đi xem phim không?".

"Hôm khác đi." Phó Nhiễm khoác túi xách lên, lòng bàn tay chạm phải hộp quà sinh nhật định tặng cho Minh Tranh, chưa biết chừng giờ này anh ấy đang đón sinh nhật cùng Triệu Lan.

Nụ cười của Minh Thành Hữu tắt dần, món quà tặng anh chẳng qua chỉ là sự cảm kích mà thôi. Cô đứng ngồi không yên là vì lo sẽ lỡ mất sinh nhật Minh Tranh.

"Phó Nhiễm." Anh khẽ gọi cô.

Cô đã đứng lên định đi.

"Tới ngày sinh nhật anh, liệu em có sốt sắng mừng sinh nhật cho anh như vậy không? Anh nhất định sẽ dành cả ngày cho em." Minh Thành Hữu ngước khuôn mặt tuấn tú lên. Phó Nhiễm đứng yên trước bàn, ánh mắt chạm phải sự kỳ vọng nơi đáy mắt anh.


Trái tim cô chợt mềm đi, có một nỗi đau nào không tên dâng lên trong lòng. Sao cô có thể quên hôm nay mới là sinh nhật Minh Thành Hữu?

Là một ngày hoàn chỉnh trọn vẹn nên thuộc về anh, sinh nhật đầu tiên Minh Thành Hữu đón đúng ngày.

Bàn tay đang khoác túi xách của Phó Nhiễm từ từ buông lơi. Cô có phần băn khoăn: "Trước mười một giờ nhé, em phải về nhà".

"Được!" Ánh mắt Minh Thành Hữu sáng lên.

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu tới rạp chiếu phim, cô đi mua bỏng ngô và nước ngọt. Đây quả thực là lần đầu tiên cô và Minh Thành Hữu tới mấy nơi như thế này, trước kia cô luôn cho rằng xem phim là quyền lợi riêng của mấy cặp gà bông, vả lại ở Y Vân Thủ Phủ cũng có sẵn một phòng xem phim cỡ nhỏ. Thật không ngờ cũng có ngày họ chen chúc vào đây cho vui.

Mua vé xong, Minh Thành Hữu sải bước đi đến, đón lấy những thứ trong tay Phó Nhiễm. Đi vào phòng, cô mới biết anh mua vé tình nhân, có một không gian riêng, tầm nhìn lại đẹp.

...

Trong phòng VIP tại Lãi Viên.

La Văn Anh sửng sốt nhìn cả một bàn đầy thức ăn. Người phục kê các đĩa lên, đọc tên từng món một.

Minh Tranh xua tay, bảo cô ta ra ngoài.

La Văn Anh cầm đũa gõ vào bát: "Chỉ có chúng ta thôi hả?".

Minh Tranh dựa vào ghế, khuôn mặt vừa lạc lõng vừa cô đơn: "Đúng vậy".

"Sinh nhật anh mà, sao không đón bác gái cùng đến?"

Minh Tranh liếc nhìn La Văn Anh: "Thì ra em cũng biết".

Có lòng sẽ ghi nhớ, chỉ là một dịp kỷ niệm thôi mà. Còn nếu không có lòng nó chẳng qua chỉ là một dãy ngày tháng vô nghĩa.

La Văn Anh rút hộp quà trong túi ra, đưa anh: "Sinh nhật vui vẻ".

Minh Tranh không nhận lấy ngay mà nhìn sâu vào mắt cô: "Trưa nay mẹ anh đã bảo anh về nhà ăn cơm rồi. Bà nói kiểu gì tối nay anh cũng có hẹn nên không chiếm dụng thời gian của anh nữa".

La Văn Anh dĩ nhiên cũng hiểu ra người hẹn anh ám chỉ ai.

Minh Tranh chỉ là không muốn phải trải qua một sinh nhật cô đơn vắng vẻ nên mới gọi cô mà thôi.

Ăn được nửa chừng, La Văn Anh ra ngoài một lát.

Khi trở về, Minh Tranh đã bóc quà, giơ lên trước mặt cô, mỉm cười nói: "Cảm ơn em nhé".

Là một chiếc cà vạt nam. Dù sao cũng đã sống chung một thời gian, anh dùng loại sản phẩm có chất lượng như thế nào cô ít nhiều nắm khá rõ.

La Văn Anh ngồi xuống ghế: "Ăn thôi, ngày nào cũng không được ăn đúng bữa, đúng là bi kịch mà".

Minh Tranh rõ ràng không có hứng thú. Phục vụ thi thoảng lại mang thêm thức ăn vào. Có không ít món vừa được mở ra, còn chưa động đũa đã bị anh bảo mang nguyên ra ngoài. La Văn Anh thở dài: "Lãng phí".

"Thật không ngờ thiên kim nhà họ La thực chất lại có máu tiết kiệm đấy." Minh Tranh đẩy một món khá gần mình ra trước mặt cô: "Lần trước gặp thấy em thích ăn món này, em mà không động đũa là nó lại bị bê ra ngoài đấy".

La Văn Anh cầm đũa lên, gắp một miếng vào bát anh: "Anh không cần phải vậy, cứ cho là chỉ có một mình, thì vẫn phải đón một sinh nhật thật vui vẻ".

Minh Tranh ngước lên, hơi ngả người về phía sau: "Eve..." Những lời sau đó của anh chìm vào khóe miệng, anh suy nghĩ rồi nói: "La Văn Anh, cái tên này hay thật".

La Văn Anh hiểu ra mỉm cười: "Nhưng e là anh đã quen gọi em là Eve rồi".

...

Rạp chiếu phim đang chiếu bộ phim hot nhất thời điểm này, một dạng phim trong sáng như kiểu "33 ngày thất tình" vậy.

Phó Nhiễm thoải mái dựa người vào ghế: "Em còn tưởng anh sẽ chọn phim Âu Mỹ".

"Ban ngày đủ đau đầu rồi, anh không định xem thêm một bộ phim rồi mất ngủ cả đêm." Minh Thành Hữu đưa cho cô bỏng ngô và nước ngọt.

Phó Nhiễm mút nước ngọt, rồi tiện tay đặt túi bỏng lên bàn. Vừa ăn tối xong, bụng cô không chứa thêm được thứ gì khác.

Nửa phần đầu của phim cứ nhẹ nhàng êm ả trôi. Phó Nhiễm nhìn giờ, đoán chừng xem phim xong vẫn kịp qua tặng Minh Tranh món quà.

Minh Thành Hữu chống tay lên cằm, trông không hứng thú cho lắm.

Trong rạp tối thui, thi thoảng lại có ánh sáng từ màn hình hắt vào mặt. Phó Nhiễm dần dần xem đến nhập tâm. Minh Thành Hữu ngồi sát bên cạnh cô, bàn tay có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cả hai.

"Phó Nhiễm?"

"Ừm." Cô tập trung nhìn màn hình, hoàn toàn trả lời anh một cách vu vơ.

Minh Thành Hữu ghé tới trước mặt cô, che đi màn hình, làm cô phải ngả người ra sau: "Sao vậy?".

"Hôm nay là sinh nhật của anh ta."

Ánh sáng không đủ nhưng Phó Nhiễm vẫn nhìn thấy con ngươi đen láy như đá của Minh Thành Hữu. Cô đợi anh nói nốt nhưng mãi không thấy Minh Thành Hữu lên tiếng: "Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật anh ấy".

Cô lặp lại một câu.

Minh Thành Hữu nhìn cô rất lâu: "Em nói bắt buộc phải về nhà trước 11 giờ cũng là vì anh ta phải không?".

"Quà của anh ấy vẫn còn ở đây, em muốn tặng quà sinh nhật cho anh ấy đúng ngày."

Sắc mặt Minh Thành Hữu dần trầm xuống, cho tới khi chóp mũi hai người dần chạm vào nhau. Phó Nhiễm những tưởng anh sẽ nói câu gì khó nghe, không ngờ khuôn mặt anh mỗi lúc một phóng to lên trong tầm mắt. Minh Thành Hữu hôn cô, mạnh bạo tách môi cô ra.

Rạp chiếu phim vốn dĩ đã là một không gian tối tăm và mờ ám, họ lại còn ngồi một khu riêng biệt, rồi hai người còn uống chút rượu trong bữa tối, mùi rượu phảng phất trong khoang miệng. Minh Thành Hữu nắm chặt tay Phó Nhiễm để cô ôm lấy hông mình rồi đẩy mạnh một cái để cô ngã ra ghế.

Phó Nhiễm vẫn khá bình tĩnh. Vào lúc Minh Thành Hữu sắp bùng nổ, cô đẩy anh ra, anh đưa hai tay nâng mặt cô lên, đầu ngón tay từ từ vẽ lại đường môi của Phó Nhiễm.

Trái tim tàn tạ với trăm ngàn vết thương kia bỗng đập hết sức dữ dội, dường như có một dòng máu mới vừa tràn vào nó, mỗi nhịp đập đều như khiến lồng ngực Minh Thành Hữu nổ tung.

Phó Nhiễm chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, hai tay cô nắm chặt cổ tay Minh Thành Hữu, hơi thở cũng trở nên khản đặc.

Một lần nữa cô quay về tập trung nhìn màn hình, nhưng vì bỏ mất một đoạn giữa chừng nên tổng thể cảm thấy bị nhạt đi. Gắng gượng mãi, Phó Nhiễm buồn ngủ díp mắt lại, mấy lần gục đầu sang Minh Thành Hữu.

Anh xoay mặt cô lại, để cô gối hẳn lên vai mình: "Ngủ một lúc đi".

"Khi nào hết phim nhớ gọi em dậy đấy." Cô nheo mắt lại, ngữ điệu đã có phần mơ hồ.

Minh Thành Hữu không trả lời, ngón tay gõ theo nhịp lên thành ghế.

...

Sau khi món cuối cùng được bê lên, người phục vụ đi ra rồi lại quay vào.


Ngọn đèn trong phòng bất ngờ tắt lịm.

Minh Tranh buông đũa xuống: "Có chuyện gì vậy?", ngữ khí có phần không vui.

Một xe bánh kem được đẩy vào phòng. La Văn Anh đích thân đi ra đón lấy xe bánh. Đúng lúc cánh cửa khép lại, La Văn Anh cũng cao giọng hát: "Happy birthday to you... Happy birthday to you...".

Minh Tranh từ từ đứng dậy khỏi ghế.

La Văn Anh đẩy cái bánh ra trước mặt anh, cất giọng dịu dàng: "Chúc mừng sinh nhật anh".

Trong lòng cô có một niềm cảm khái không thể diễn tả được. Hai mươi mấy năm qua của Minh Tranh e rằng thật sự không có nhiều sinh nhật anh được vui vẻ.

Thân phận của một cậu con riêng còn bày ra đó, từ khi anh chào đời tới giờ, có sinh nhật nào đáng được người khác vì anh mà tổ chức linh đình?

Ngọn lửa bập bùng và tiếng nhạc vui tai. Minh Tranh nhìn qua ngọn nến màu xanh lam, hướng về phía La Văn Anh ở đối diện.

"Cảm ơn em."

La Văn Anh rút kéo ra, cắt sợi dây đồng ở giữa, đồng thời bật đèn lên.

Ánh sáng bất ngờ làm nhức mắt, chỉ mới tắt đèn có một lúc mà đã không quen rồi.

Cô lấy dao cắt cho anh một miếng bánh. Minh Tranh mím chặt môi từ đầu tới cuối, sau đó uống điên cuồng rất nhiều rượu.

La Văn Anh dìu Minh Tranh đã đi loạng choạng ra khỏi Lãi Viên. Gió đêm rét buốt vô cùng, xộc thẳng vào cổ áo. Một tay kia cô vòng qua hông Minh Tranh, lòng bàn tay chạm phải cơ bắp rắn chắc của người đàn ông, khuôn mặt bất giác đỏ bừng lên: "Sớm biết vậy em cho anh đi một mình, nhân viên thấy anh say như vậy không chừng lại coi là một kẻ say nào đó mà bắt luôn".

"Nói xấu người ta sau lưng không hay đâu nhé." Minh Tranh ngẩng đầu lên, hơi thở nóng rực phả vào cổ La Văn Anh. Anh chỉ uống nhiều chứ chưa đủ để say.

"Nhưng mà chụp lại anh của lúc này mang đến công ty quảng cáo chắc đặc sắc lắm đây. Mấy cô gái trẻ đã quen với kiểu thanh niên nghiêm túc của anh, đâu có được nhìn anh say khướt thế này? Nhìn rồi chả phát điên ấy chứ." La Văn Anh cảm thấy lực bất tòng tâm, người đàn ông trên người chẳng có tý mỡ nào mà nặng gần như khiến cô gãy xương.

"Em nói rõ ràng coi." Minh Tranh cất giọng mơ hồ: "Bây giờ anh có chỗ nào không nghiêm túc?".

"Ý em là bình thường anh nghiêm túc quá."

La Văn Anh dìu Minh Tranh ra bãi đậu xe: "Đại ca à, anh lái xe được không?".

"Thử xem sao."

La Văn Anh đi tới trước xe mình, cô thật sự không dám cho anh thử: "Thôi để em đưa anh về, anh lên xe đi".

Minh Tranh bò ra nóc xe, La Văn Anh đã mở cửa định chui vào rồi: "Anh đứng đó làm gì, đi thôi!".

Anh vẫn đứng im bất động.

La Văn Anh trở lại bên cạnh Minh Tranh, ghé mặt vào nhìn thì như sét đánh bên tai.

Thế này mà anh cũng ngủ được?

Anh áp mặt lên nóc xe lạnh lẽo, hai tay khoanh lại thành vòng tròn, tướng ngủ hiếm khi nào ngoan ngoãn như thế.

Đôi mày rậm hắt thành một chiếc bóng dưới đôi mắt anh. La Văn Anh vỗ vỗ vai anh: "Minh Tranh, đi nào!".

Anh nghiêng người, ngã sang bên cạnh, anh tưởng đây là chiếc giường lớn nhà mình chắc.

La Văn Anh kêu lên một tiếng, không suy nghĩ gì lập tức ôm chặt lấy hông anh. Cô dịch ra sau lưng anh, bấy giờ mới miễn cưỡng đỡ được cả người anh. Coi như toàn bộ trọng lượng cơ thể Minh Tranh đã dồn cả vào người cô. Cô mở cửa xe ra, cố gắng nhét anh vào ghế lái phụ.

...

Phó Nhiễm mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy màn hình vẫn còn chiếu phim.

Minh Thành Hữu vỗ vỗ má, ý bảo cô cứ tiếp tục ngủ đi.

Cô ngủ quá say, khi tỉnh lại phát hiện vẫn là bộ phim họ xem. Cô dụi dụi mắt, cầm cốc nước ngọt trên bàn uống một ngụm.

"Buồn ngủ hả? Ngủ thêm lát nữa đi."

Chợp mắt một lúc quả nhiên tỉnh táo hẳn ra: "Mấy giờ rồi?".

"Vẫn sớm." Minh Thành Hữu nhìn màn hình chăm chú. Phó Nhiễm nhìn theo anh, xem được nửa phút, cảm thấy đoạn này quen quen, hình như đã xem rồi.

Phó Nhiễm bỏ cốc nước ngọt xuống, rút di động trong túi ra.

12 giờ 20 phút.

Cô nhíu mày, sợ nhìn nhầm lại tiếp tục xem đồng hồ treo trong rạp.

Vẫn là 12 giờ 20 phút.

Đầu óc cô lập tức tỉnh táo lại và hiểu ngay đã có chuyện gì xảy ra.

Phó Nhiễm thu dọn đồ đạc nhét vào túi xách, không buồn nhìn Minh Thành Hữu, lập tức đứng lên định đi.

Anh giữ tay cô lại: "Em đi đâu vậy?".

"Đi về!" Cô hất tay, quyết thoát khỏi sự níu kéo của anh, hai chân bước thẳng ra ngoài không chút do dự.

Minh Thành Hữu đuổi theo cô.

Họ gần như vừa đi vừa níu kéo ra tới tận ngoài rạp. Xe của Phó Nhiễm vẫn còn đỗ ở nhà hàng buổi tối, cô đi ra đường, chuẩn bị bắt xe.

Minh Thành Hữu kéo cánh tay cô lại: "Để anh đưa em về".

"Em không muốn về nhà!" Phó Nhiễm cao giọng. Sự giận dữ của cô khiến Minh Thành Hữu sững người, anh cũng không ngờ cô lại nổi nóng như vậy.

"Em sao vậy?" Anh nhíu mày, khuôn mặt cũng bắt đầu u ám dần.

"Minh Thành Hữu, anh làm vậy chẳng qua là muốn em lỡ dở thời gian, thú vị không? Nói cho cùng chỉ là đi tặng một món quà thôi mà, có cần anh phải mất công nghĩ kế vậy không?"

"Em cũng nói là không có ý nghĩa gì thì sao em phải để tâm đến thế?"

Phó Nhiễm cắn chặt môi, cơn đau đớn thức tỉnh lý trí của cô. Cô mệt mỏi bất lực, đứng nguyên tại chỗ: "Anh ấy là..." Phó Nhiễm hơi ngừng lại: "Anh trai của anh mà!".

"Phó Nhiễm, anh ta chưa bao giờ coi anh là em trai, mà anh cũng vậy!" Minh Thành Hữu đứng ngược sáng, khuôn mặt lúc sáng lúc tối không thể phân biệt rõ ràng.


Phó Nhiễm thở dài, sự xa cách và thù địch suốt hai mươi năm qua, lại có Lý Vận Linh kẹp ở giữa, lúc nào cũng nhắc nhở Minh Thành Hữu về những mưu tính của Minh Tranh lại càng khiến hai người anh em vốn dĩ có thể gần gũi mỗi ngày một thêm xa cách.

Cô xách túi định đi.

Chất giọng cao vút lên có phần bi thương của Minh Thành Hữu vọng tới: "Phó Nhiễm, em có từng nghĩ ngày sinh nhật của anh ta có ý nghĩa gì với anh không?".

Bước chân cô chậm dần, chậm dần, cuối cùng cô đứng đực tại chỗ, cách anh một quãng ngắn.

"Ngày sinh nhật của anh cả chỉ cách anh hai mươi ngày, cũng tức là mẹ anh và Triệu Lan mang thai cùng một lúc." Minh Thành Hữu khó khăn cất bước, cảm giác nặng nề này anh đã đè nén suốt hai mươi năm rồi mới dám bộc phát. Anh đi tới sau lưng Phó Nhiễm, vòng qua bóng cô rồi đứng trước mặt cô: "Khoảnh khắc mẹ anh biết sự thật, anh nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt bà, nhưng bà vẫn phải mỉm cười nói với bố anh: Vâng, ông đón thằng cả về đi, nói gì thì nói nó cũng là con cả của nhà họ Minh. Nhưng thật ra mẹ chỉ hận không thể cắn một miếng thịt trên người Triệu Lan. Anh cũng cảm thấy bà quá mệt mỏi, diễn quá mệt mỏi!".

Phó Nhiễm dĩ nhiên hiểu được tâm trạng của Lý Vận Linh lúc đó. Là một người phụ nữ, có ai chịu được sự tàn nhẫn này.

"Phó Nhiễm, em còn muốn qua chúc mừng sinh nhật anh ta? Anh ta xứng sao, anh ta chỉ là một đứa con riêng thôi, quá khứ không được người ta công nhận, những tưởng nắm giữ Khiếm Khôn rồi là có thể danh chính ngôn thuận ư? Không bao giờ. Bố trao lại Khiếm Khôn cho anh cả, anh chẳng quan tâm nhưng anh không hiểu, vì sao bố lại yêu quý một đứa con riêng đến mức ấy?" Gân xanh trên trán Minh Thành Hữu nổi lên, đôi mắt anh cũng đỏ sọc.

Ba chữ "đứa con riêng" giống như nhát búa cuối cùng đánh thẳng vào trái tim Phó Nhiễm.

"Minh Thành Hữu." Bàn tay đặt bên mép quần của cô từ từ nắm chặt lại. Minh Thành Hữu nghe thấy giọng anh dần dần chuyển lạnh: "Đừng nói anh ấy như thế".

"Lẽ nào không phải ư?" Minh Thành Hữu nheo mắt lại, một tia âm u lướt qua: "Phó Nhiễm, đây là bí mật tất cả mọi người đều biết, em còn muốn che giấu cho anh ta đến khi nào?".

"Không, đừng để em nghe thấy ba chữ đó, anh không được nói anh ấy như vậy!"

Ngữ khí dữ dội của Phó Nhiễm khiến tất cả sửng sốt, chính cô cũng giật mình. Tầm mắt cô đã nhòa đi, lệ trào ra nóng hổi, trái tim âm thầm nhắc đi nhắc lại: Minh Thành Hữu, em xin anh đừng nói anh ấy như vậy. Cô chỉ sợ có một ngày Minh Thành Hữu sẽ không chịu đựng nổi, cô hy vọng anh để lại đường lùi cho mình.

Nhưng lời trách cứ của cô lọt vào tai anh lại hoàn toàn là sự thiên vị Minh Tranh.

"Phó Nhiễm?" Minh Thành Hữu nhìn cô với vẻ khó tin.

Phó Nhiễm đưa tay gạt nước mắt. Nếu có một ngày sự thật bày ra trước mắt Minh Thành Hữu, liệu anh có chịu nổi không?

Nước mắt cô càng rơi càng dữ, cô không kìm được, đứng ngay tại chỗ nấc lên nghẹn ngào.

Minh Thành Hữu đã quen với địa vị được người ta tâng bốc, cưng nựng, cho dù năm xưa anh mất đi tất cả thì anh vẫn còn nhà họ Minh và nhà họ Lý chống lưng. Phó Nhiễm nhìn thấy bóng anh mờ dần đi trong mắt mình, nỗi bi thương trong lòng không có nơi nào giải tỏa. Bí mật trước khi chết của Minh Vân Phong đã khiến cô không sao thở nổi.

Cô cố gắng lau sạch nước mắt, vượt qua Minh Thành Hữu đi về phía đường.

"Không được đi!"

Minh Thành Hữu ôm chặt lấy cô từ phía sau: "Sinh nhật của anh ta đã qua rồi, bây giờ em đến còn có ý nghĩa gì?".

"Thả em ra!" Phó Nhiễm xoay vai giãy giụa, lùi một chút ra sau, lấy túi quăng lên tay Minh Thành Hữu: "Chuyện của em không cần anh lo".

Cô tự động chạy đi, vừa hay có một chiếc taxi đi tới.

Phó Nhiễm mở cửa xe ngồi vào trong không chút do dự.

Cô rút di động ra gọi cho Minh Tranh. La Văn Anh nhắc anh có điện thoại. Minh Tranh mơ màng một lúc mới nghe máy.

"Alô, anh à, anh đang ở đâu?"

Minh Tranh ngước lên nhìn La Văn Anh đang lái xe hết sức tập trung: "Anh về gần tới nhà rồi".

"Vâng, anh đợi em ngoài cửa một lúc, em tới ngay đây."

Ngắt máy xong, Minh Tranh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh tỉnh táo một cách kỳ lạ. Anh trầm mặc không nói, nắm chặt chiếc di động đã sắp tắt màn hình trong tay.

La Văn Anh hỏi dò: "Tiểu Nhiễm ạ?".

Anh không nói gì, chỉ gật đầu.

"Hay là em thả anh ở đây nhé, anh tự bắt xe về?"

Cuối cùng Minh Tranh cũng quay sang nhìn cô, trong ánh mắt là sự khó hiểu một cách nghiêm túc: "Vì sao phải thế?".

"Bây giờ về có khả năng sẽ chạm mặt nhau."

Minh Tranh cười khẽ, ngữ khí có phần tự giễu: "Làm sao phải thế, hơn nữa, em không dám gặp cô ấy sao?".

La Văn Anh trừng mắt với anh: "Em muốn tốt cho anh thôi".

"Không cần đâu." Minh Tranh mệt mỏi đưa tay lên day thái dương: "Tiểu Nhiễm có gặp hay không gặp cũng vậy, đây chính là sự khác biệt giữa việc quan tâm và không quan tâm".

Phó Nhiễm tới cửa nhà Minh Tranh trước, ngoài biệt thự có ngọn đèn đường sáng rực, dù có đứng lúc nửa đêm cũng không hề cảm thấy sợ hãi.

Cô đi qua đi lại, dường như lòng đầy tâm sự, giày chạm xuống nền đất phát lên những âm thanh giòn tan.

Một ngọn đèn sáng rực hắt tới, Phó Nhiễm vô thức đưa tay che trán.

Chiếc xe đỗ lại, La Văn Anh quay người với lấy chiếc áo khoác ở ghế sau cho Minh Tranh: "Giúp em gửi lời hỏi thăm Tiểu Nhiễm nhé, em không xuống nữa đâu".

Minh Tranh đón lấy rồi đóng cửa lại.

La Văn Anh cho xe quay đầu rời đi.

Phó Nhiễm nhìn thấy Minh Tranh từ từ đi đến, cảm giác áy náy và bất an càng lúc càng nặng nề. Vốn dĩ phải là một cậu ấm được cưng như ông trời vậy mà lại phải mang một số phận không nên thuộc về mình, cũng may những lời gièm pha kia chưa thể đánh gục anh.

Khuôn mặt anh dần hiện rõ ra giữa bóng cây loang lổ. Phó Nhiễm nhìn thấy anh đứng trước mặt mình.

"Anh à, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Khóe miệng Minh Tranh mềm ra, Phó Nhiễm rút hộp quà trong túi ra tặng anh: "Em xin lỗi nhé". Phó Nhiễm nhìn giờ: "Quá mất một tiếng 5 phút rồi".

"Anh còn tưởng em quên hẳn." Minh Tranh nhận lấy.

"Anh nghĩ em đãng trí vậy sao?" Phó Nhiễm nhìn anh mở hộp ra: "Anh thích không?"

"Thích lắm."

"Để hôm nào em bù cho anh." Phó Nhiễm giơ hai tay lên minh họa: "Em làm cho anh bát mỳ trường thọ to thế này nhé".

Minh Tranh ngước mắt lên, nhìn cô chăm chú: "Tiểu Nhiễm, tối nay em bận lắm à? Vừa từ công ty về?".

Phó Nhiễm không giỏi nói dối, cô né tránh ánh mắt Minh Tranh: "À, thì cũng sắp nghỉ tết rồi, em không muốn tết nhất còn phải tăng ca đâu ạ".

Ngọn lửa nơi đáy mắt Minh Tranh từ từ bị dập tắt, anh không khỏi nhớ tới cảnh tượng ở nhà hàng.

"Anh à, hình như em vừa thấy chị Văn Anh đưa anh về, anh đón sinh nhật có vui không?" Cô hơi ngước lên, khóe mắt có vài tia máu đỏ.

Trái tim Minh Tranh như bị gai đâm: "Bọn anh ra ngoài ăn bữa cơm thôi".

"Dạ..." Phó Nhiễm gật đầu: "Cũng muộn lắm rồi, mẹ em sắp gọi nổ cả di động của em rồi, em phải về đây".

"Để anh đưa em về." Anh lần sờ túi quần, bấy giờ mới nhớ ra mình cũng không đi xe về. Anh định quay vào garage lấy chiếc xe khác.

"Không cần đâu ạ." Phó Nhiễm ngửi thấy mùi rượu trên người anh: "Em bảo anh taxi đợi em một lát rồi, em ngồi xe đó về luôn. Anh mau vào nhà nghỉ ngơi đi".

Minh Tranh nhìn theo cô, quả nhiên nhìn thấy đèn đuôi xe của chiếc taxi mà Phó Nhiễm đi tới.

Phó Nhiễm chúc anh ngủ ngon, vừa vẫy tay vừa đi. Minh Tranh nhìn theo bóng cô mỗi lúc một nhỏ lại. Phó Nhiễm vừa chui vào trong xe thì Phạm Nhàn cũng gọi tới.

Cô lần lữa nói rằng phải tăng ca rất khuya, Phạm Nhàn dặn cô lái xe về cẩn thận rồi mới ngắt máy.

...

Chiếc taxi đưa Phó Nhiễm trở lại nhà hàng, đã gần hai giờ sáng rồi.

Đầu phố đêm khuya lạnh lẽo như gặm nhấm xương tủy, mỗi một lỗ chân lông đều hoàn toàn mất hết cảm giác.


Nhà hàng cũng đã đóng cửa, ngoài một vài khách sạn và quán bar làm thông đêm ra thì cả thành phố Nghênh An đều đã chìm vào giấc ngủ.

Phó Nhiễm trả tiền xe xong, từ xa đã nhìn thấy chiếc Audi của mình cô đơn đứng giữa bãi.

Cô kéo cao cổ áo rảo bước đi đến, đầu mũi nhạy cảm ngửi thấy có mùi rượu đâu đây. Lại gần cô mới phát hiện có bóng người ngồi sụp xuống trước xe. Minh Thành Hữu nghe thấy tiếng bước chân, tay kẹp điếu thuốc, quay đầu lại.

"Sao anh lại ở đây?"

Phó Nhiễm chú ý thấy bên cạnh anh còn vài mẩu đầu lọc khác vứt lăn lóc.

"Anh đang đợi em."

"Xe của anh đâu?"

Minh Thành Hữu chỉ về phía gần đó.

"Muộn lắm rồi, anh mau về đi." Phó Nhiễm mở cửa xe. Minh Thành Hữu vứt điếu thuốc đang hút dở đi, làn khói tỏa ra khiến gương mặt âm u không rõ. Anh mím môi, nhìn cô chằm chằm như ăn tươi nuốt sống.

Phó Nhiễm định dứt khoát đi về, Minh Thành Hữu đã kịp chặn cửa xe lại: "Gặp anh ta chưa?".

"Gặp rồi."

Minh Thành Hữu đứng đực bên cạnh không nói gì. Phó Nhiễm đẩy tay anh ra: "Em phải về đây".

"Ngày mai em đến MR một chuyến đi."

"Có việc gì sao?"

"Việc công."

Phó Nhiễm nhìn thấu anh: "Ngày kia công ty FU bắt đầu nghỉ tết rồi, mà MR cũng một hai ngày nữa là nghỉ, còn công việc gì nữa?".

"Bảo em đến thì em đến chứ sao."

"Thôi được." Phó Nhiễm ngồi vào ghế lái. Minh Thành Hữu cúi xuống thì thầm vào tai cô: "Mười lăm tháng Giêng là sinh nhật anh, anh đặt trước ngày ấy của em".

Phó Nhiễm quay người lại suýt nữa thì chạm mặt vào môi người đàn ông. Cô lùi về phía sau: "Có nhiều người tổ chức sinh nhật cho anh mà".

Cô biết rõ hôm nay mới đích thực là sinh nhật Minh Thành Hữu, cũng cẩn trọng cùng anh trải qua cái ngày mà không ai biết nó vốn dĩ thuộc về anh. Tâm trạng Phó Nhiễm phức tạp, cô không muốn lại phải trải qua một ngày nặng nề như thế lần thứ hai.

Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc: "Anh không cần ai tổ chức cho anh cả".

Phó Nhiễm hiểu, một khi anh đã bướng lên thì không ai lay chuyển được: "Đến hôm đó quyết được không? Em cố gắng".

"Không, anh muốn em chắc chắn luôn." Minh Thành Hữu kiên quyết: "Giống như khi em hứa với Minh Tranh vậy".

Phó Nhiễm vốn dĩ đã mệt, cộng thêm tâm trạng tồi tệ, sau một hồi bị anh giày vò, cô nổi đóa: "Em hứa gì với anh ấy chứ? Ngày sinh nhật của anh ấy em không đón cùng anh ấy, anh còn muốn thế nào? Minh Thành Hữu, rốt cuộc anh còn muốn em làm thế nào?".

Phó Nhiễm dùng tay đẩy mạnh Minh Thành Hữu, mặc kệ anh lảo đảo, kéo cửa xe lại rồi nhấn ga phóng đi.

Minh Thành Hữu hoàn toàn không ngờ lúc này cô lại giận như thế, anh cũng vì yếu lòng nên mới ở đây đợi cô, không ngờ lại khiến mọi việc kết thúc không vui vẻ.

Phó Nhiễm nắm chặt lấy vô lăng, nước mắt trào ra. Cô đúng là không dưng rước bực vào người mà. Đáng nhẽ phải coi như không biết gì hết. Ai sinh ngày nào thì cứ đúng ngày ấy mà đón sinh nhật. Phó Nhiễm gạt nước mắt, cảm giác bí bách này chẳng biết tỏ cùng ai. Cô cuộn tay lại thành nắm đấm, đấm mạnh lên vô lăng.

Những tiếng ồn ào ấy lập tức khiến cô tỉnh táo lại.

Cô rút khăn ra lau khóe mắt, cổ họng không ngừng nấc lên.

Nhưng, chung quy vẫn là cô không đành lòng.

Cô không thể nhắm một mắt mở một mắt. Cô thừa nhận cô không thể giải quyết viên mãn tất cả mọi chuyện. Giống như lần này, cô cố tình lờ đi sự thất vọng của Minh Tranh chỉ vì muốn tổ chức sinh nhật cho Minh Thành Hữu một lần.

...

Hôm sau tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.

Phó Nhiễm gắng gượng đi tới công ty. Còn một vài công việc cuối năm cần hoàn thành dứt điểm. Cô không tới MR, biết Minh Thành Hữu có ý, cô cũng chẳng tới đó để anh giày vò.

Lâm Lâm gõ cửa phòng cô.

"Vào đi."

"Tiểu Nhiễm, có người tặng hoa này."

Lâm Lâm dẫn nhân viên quán hoa vào phòng. Phó Nhiễm đêm qua về khuya, sáng nay đã cảm cúm, lúc này đầu óc hoa cả lên rất khó chịu.

"Chị Phó, hoa của chị."

Một bó bách hợp trắng muốt tươi nguyên, có chút e ấp, lại có chút đa tình, mùi hoa quấn lấy trái tim người. Phó Nhiễm cầm bút ký nhận rồi chỉ tay lên bó trên bàn: "Lâm Lâm, chị cầm hoa đi đi, em bị cảm, để hoa ở đây em có ngửi được gì đâu".

"Đúng lúc phòng tập múa thiếu hoa, để ở đó có khi qua tết lại ngập mùi hoa."

Phó Nhiễm tiếp tục vùi đầu vào công việc, bỗng di động rung lên. Cô cầm lên xem, người gọi tới là Minh Thành Hữu.

Sau mấy lần cô không nghe, anh vẫn khăng khăng gọi lại.

Phó Nhiễm đặt di động bên tai: "Alô?".

"Em không ở văn phòng, ở đâu vậy?"

"Em đang ở văn phòng đây." Phó Nhiễm vạch một đường đen dài lên tờ giấy A4 bằng cây bút ký tên: "Có chuyện gì không?".

Đầu kia nói: "Sao anh không thấy?".

Phó Nhiễm tắc mũi, nói năng bực dọc: "Sáng sớm anh đã bảo người ta mang hoa đến FU, chẳng phải vì biết em không tới MR sao?".

Đóng kịch mà cũng đâu ra đấy phết, tự biên tự diễn.

Minh Thành Hữu một lúc lâu không lên tiếng, Phó Nhiễm nghe thấy có tiếng cửa đóng lại bấy giờ anh mới lạnh lùng và bình tĩnh nói: "Anh không tặng hoa cho em".

Phó Nhiễm liếc nhìn tấm thiệp rơi trên bàn. Cô cứ nghĩ là Minh Thành Hữu như một lẽ tự nhiên, mấy hôm trước cũng đã nhận hoa anh tặng. Phó Nhiễm mở tấm thiệp tinh xảo ra, nhìn thấy cái tên ký ở dưới là Minh Tranh.

Cô tròn mắt, nhất thời tỏ ra ngượng ngập: "Tới MR có việc gì không?".

Minh Thành Hữu im lặng rất lâu. Phó Nhiễm đang định lên tiếng thì nghe thấy đầu kia vang lên tiếng tút tút.

Cô đặt lại di động về chỗ cũ. Bị cảm vốn đã khó chịu, làm gì còn tâm tư quan tâm mấy chuyện khác.

Ăn cơm xong, cô nhận được điện thoại của giám đốc Lý bên MR.

Phó Nhiễm lái xe đưa theo mấy người nữa và một giáo viên khác vừa mua một chiếc ô tô Quân Uy. Sau khi tới MR, họ vào phòng tài vụ trước. Phó Nhiễm tới đây rồi cũng dứt khoát lên tầng lấy một ít tài liệu.

Thư ký Nghê cũng chuẩn bị nghỉ tết, đang vừa ngâm nga hát vừa dọn dẹp đồ. Thấy Phó Nhiễm, mặt cô ta lập tức xị ra, dường như mọi cảm xúc vui vẻ đều bị cô quét sạch vậy.

Phó Nhiễm gật đầu coi như có lời chào hỏi, đã không hợp nhau thì cũng không cần cố gắng nịnh nọt.

Cô lấy chìa khóa phòng làm việc ra, cắm vào rồi mới phát hiện cửa không khóa.

Phó Nhiễm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Minh Thành Hữu đang ngồi trên ghế làm việc của cô.

Anh quay lưng về phía cửa, rèm cửa hướng Bắc được kéo lại kín mít. Văn phòng vốn dĩ đã quá đủ ánh sáng. Thư ký Nghê ngó đầu vào, Phó Nhiễm lập tức quay lại đóng cửa.

Minh Thành Hữu vẫn giữ nguyên tư thế ấy.

Phó Nhiễm sải bước đi về phía giá sách, thấy mấy mô hình xe cô dặn thư ký Nghê mang trả lại được đặt về đúng vị trí của nó. Cô để tài liệu của mình ở đâu biết rất rõ nên đi thẳng sang một giá sách khác. Minh Thành Hữu cũng nhìn theo cô.

Phó Nhiễm tìm được tập tài liệu mình cần, rút ra, quay người, thấy anh đang nhìn mình không chớp mắt...