Đến rồi.

Mạnh Không Không đột nhiên nói một câu như thế.

Y nói câu này, hoàn toàn bất ngờ.

Tất cả đều không biết có người đã đến, nhưng nhìn sắc mặt của Mạnh Không Không, cũng không ai đoán được y lại đột nhiên nói một câu như thế, với giọng điệu hết sức bình tĩnh, bình đạm, bình ổn như vậy.

Điều đó khiến tim Nhậm Oán đập mạnh hơn, như thể sau khi uống một vò Nữ Nhi Hồng, lại đổ thêm một vò Thiêu Đao Tử.

Cần phải đánh giá lại thực lực của Mạnh Không Không.

Lâu nay, Mạnh Không Không chỉ để cho người ta biết rằng y là một thành viên của Bát đại đao vương, tuy y ở ngôi lãnh tụ, nhưng chẳng có gì đặc biệt.

Không đặc biệt thì làm sao có thể làm lãnh tụ!

Nhưng Mạnh Không Không chưa bao giờ bày tỏ sự đặc biệt này.

Có lẽ đây là chỗ đặc biệt của Mạnh Không Không.

Mạnh Không Không bình thường cả mí mắt cũng chẳng nhướng lên, chẳng bao giờ bước ra khỏi cửa một bước, nhưng đã xảy ra chuyện gì, sắp xảy ra chuyện gì, sẽ xảy ra chuyện gì, tất cả đều rõ như bàn tay, cho nên mới chỉ huy đâu ra đó.

Nếu là khi đối địch, y hẳn có thể đoán được tiên cơ, dễ dàng giành phần thắng.

Cũng có nghĩa là, con người này tuyệt đối không đơn giản; hoặc có thể nói, những gì Mạnh Không Không biểu hiện ra, chỉ là giả vờ, Mạnh Không Không thâm tàng bất lộ.

Trong võ lâm cũng có nhiều trường hợp như thế: Lục Phân Bán đường tổng đường chủ Lôi Tổn, trước khi phản kích Kim Phong Tế Vũ lâu, tư thế biểu hiện ra bên ngoài, chính là rụt rè, nhút nhát, lo sợ. Khi Kim Phong Tế Vũ lâu đang khẩn trương chuẩn bị, tụ thế chờ đợi đột kích Lục Phân Bán đường, lâu chủ Tô Mộng Chẩm xem ra chỉ giống như một con người đáng thương bệnh hoạn chỉ còn một hơi thở thoi thóp, những điều này đều khiến Nhậm Oán bất an.

Nếu Mạnh Không Không là kẻ địch, y có thể diệt trừ.

Nhưng Mạnh Không Không không phải.

Đáng tiếc Mạnh Không Không không phải.

Nếu phải, thì dễ rồi!

Nhưng Mạnh Không Không và y, đều đi theo dưới cờ một vị lão bản!

Điều này mới khó, y ném chuột sợ bể đồ, không dám tùy ý hành sự, ra tay hết mình!

Bằng hữu, có lúc còn đáng sợ hơn cả địch nhân.

Bởi vì bằng hữu thật sự khó tìm, phải đến lúc quan trọng mới nhận ra.

Chỉ khi đến lúc sinh tử quan trọng, nhận ra thì đã không kịp nữa rồi: cho dù là báo ân hay báo thù, thông thường đều đã quá muộn.

Nhậm Oán là một người tuyệt đối không muốn bản thân mình sẽ có ngày phải đối diện với tình cảnh “đã quá muộn”.

Cho nên hầu như y không có bằng hữu.

Nhưng, y cũng chẳng làm gì được Mạnh Không Không.

Bởi vì Mạnh Không Không cho dù không phải là bằng hữu của y, cũng là đồng liêu của y.

Y tìm không được lý do tiêu diệt đối phương, cho dù có, thượng cấp cũng không chịu gật đầu.

Nhậm Oán xưa nay rất biết tự kiềm chế: chuyện cấp trên không đồng ý, thuộc hạ thông minh không thể làm càn.

Cho nên Mạnh Không Không lâu nay vẫn là “bằng hữu” của y.

Nhưng giờ đây Mạnh Không Không đột nhiên phát hiện có người đang lặng lẽ tới.

Còn y thì không.

Chỉ một điểm này thôi, ý nghĩ muốn tiêu diệt Mạnh Không Không lại bùng cháy trong đầu y.

Có điều, trước tiên y phải làm rõ một chuyện:

Rốt cuộc là ai tới?

Người đến không phải hoàn toàn lặng lẽ.

Chỉ cần là một người sống, thì không thể hoàn toàn im hơi lặng tiếng khi hành động, chỉ khác biệt là âm thanh từ hành động của y có kinh động sự chú ý của người khác hay không mà thôi.

Người mới đến chỉ phát ra tiếng động rất nhỏ.

Y đến cực nhanh, nhưng âm lượng phát ra, tuyệt đối không hơn một con muỗi nhỏ.

Người của y cũng gầy gò như một con muỗi.

Tiểu Văn Tử Tường Ca Nhi.

Tường Ca Nhi vừa đến, đã vội vàng hỏi: “Sự việc có biến?”

Nhậm Oán trầm giọng nói: “Sao lại nói thế?”

Tường Ca Nhi nói: “Tam lâu chủ của bọn ta cũng đang ở trong bữa tiệc.”

Nhậm Lao nói: “Vương Tiểu Thạch?”

Nhậm Oán nhíu mày: “Sao hắn lại ở đây?”

Tường Ca Nhi nói: “Ta cũng không biết. Chẳng phải tướng gia giao cho hắn nhiệm vụ trọng đại hay sao? Thế mà hắn lại đi chúc thọ Hoa Khô Phát.”

Mạnh Không Không lẩm bẩm: “Sao lại trùng hợp thế này?”

Nhậm Oán hững hờ nói: “Hắn đến thì sao? Cứ hạ độc hắn luôn, vậy là xong rồi!”

Tường Ca Nhi vội vàng nói: “Không được, không được, Bạch phó lâu chủ nói rồi, tam đương gia có chuyện lớn phải làm, tướng gia không cho phép làm loạn với y.”

Lúc này Nhậm Oán mới kìm lại, hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Tường Ca Nhi nói: “Vương Tiểu Thạch đến, Bạch phó lâu chủ phải chậm một bước mới có thể xuất hiện, tướng gia đã phái người đến dụ hắn đi rồi.”

Nhậm Oán giễu cợt: “Vậy chúng ta làm gì ở đây?”

Tường Ca Nhi đáp nhưng né tránh câu hỏi của đối phương: “Lát nữa dùng hình trước đám đông, mong Nhậm thiếu hiệp cố gắng kéo dài thời gian, Bạch phó lâu chủ sẽ đợi Vương tam lâu chủ đi xa rồi mới xuất hiện.”

Nhậm Oán cười lạnh nói: “Ta đóng vai đại ác nhân, cứ làm người thần đều căm phẫn là được rồi. Cái này gọi là hay làm quen tay, có khó gì đâu?”

Sau đó y rít lên: “Ai?”

Mạnh Không Không đáp: “Là Âu Dương Ý Ý.”

Người đến giống như một đám mây.

Mây bay đến không có tiếng.

Người ấy như “bay” tới, lại như “trôi” tới.

Đó chính là Âu Dương Ý Ý.

Không ai nhìn thấy Nhậm Oán đỏ mặt.

Y rất giỏi giả vờ đỏ mặt, đỏ mặt là cách che đậy của y; bởi vì người ta thường tin rằng, một người còn biết đỏ mặt, bụng dạ chắc cũng không đến nỗi xấu.

Cho nên Nhậm Oán thường đỏ mặt.

Y nín thở, mặt sẽ đỏ.

Một khi mặt y đỏ lên, thường sẽ giành được sự tin tưởng của đối phương.

Lâu nay y đều hiểu rõ: có những trận đánh không cần phải xuất thủ mới phân thắng bại.

Thật ra cho dù là y uống rượu, mặt y cũng chỉ xanh hoặc trắng, chứ không đỏ.

Nhưng bây giờ y hiểu rõ mặt mình hơi nóng.

Bởi vì khi y chỉ phát hiện có người đến gần, Mạnh Không Không đã biết người đó là ai rồi.

Mạnh yếu đã rõ.

Nhậm Oán không thể nào chấp nhận điểm này.

Nhưng y cũng không thể phát tác.

Y chỉ đành nhịn trước đã, nghe Âu Dương Ý Ý nói gì.

“Vương Tiểu Thạch đã rời khỏi bữa tiệc thọ rồi.”

“Tiệc thọ vừa mới bắt đầu, sao y lại bỏ đi?”

“Y cùng Trương Nham và Đường Bảo Ngưu vội vàng bỏ đi.”

“… Tên tiểu tử Trương Nham này, dạo này thường đi chung với Phích Lịch Bát, có hơi kỳ lạ.”

“Bây giờ rượu đã bắt đầu uống rồi, các vị cũng nên đến chủ trì đại cục đi.”

Nhậm Oán nhạo báng: “Hừ, thời cơ để lại tiếng thối vạn năm của chúng ta đến rồi.”

Âu Dương Ý Ý chợt nói: “Nghe khẩu khí của Nhậm thiếu hiệp, tựa như không hài lòng đối với sự sắp xếp của tướng gia?”

Nhậm Oán vừa nghe, cơ hồ rợn da gà, vội vàng nói: “Sao Âu Dương huynh lại nói thế, chẳng qua ta chỉ nói chuyện này phải làm cho thật giống, phải cúc cung tận tụy, phải dốc hết sức mình mà thôi.”

Âu Dương Ý Ý cười hờ hững: “Vậy thì phải rồi.”

Rồi lại nói với Tường Ca Nhi: “Ai mà chẳng thế.”

Bốn mắt nhìn nhau cười cười.

Nhậm Oán căm giận đến chết đi được.

Y căm giận thái độ mập mờ mà thân mật của hai người này.

Có những con người rất thích nói những lời và chủ đề chỉ có bản thân họ hiểu trước mặt người lạ, để cho thấy rằng ta đây thân thiết nhau, thật không biết là có ý gì. Nếu ngươi không thích giao tiếp thì thôi, khi đã đi chung với nhau, lại chẳng coi người ta là bằng hữu, cứ nói chuyện chỉ có mình hiểu, thế là sao chứ?

Nhậm Oán rất ít bằng hữu.

Cho nên y càng không muốn thấy những người khác là hảo bằng hữu với nhau.

Người khác là hảo bằng hữu, y thành ra là người ngoài. Nhưng y cũng không dám làm gì.

Y rất rõ, trên đời này, có những lời những từ, không nói được và cũng không được viết ra, có một số người không thể đắc tội, nhất là nữ nhân xinh đẹp và tiểu nhân đang lên.

Nữ nhân xinh đẹp lúc nào cũng có thể trở thành thượng cấp của ngươi.

Tiểu nhân đang lên lúc nào cũng có thể trở thành người quan trọng.

Cho nên Nhậm Oán chỉ nói: “Có phải đã đến lúc chúng ta hành động rồi không?”

“Chúng ta phải đợi Bạch lâu chủ trước cổng Hoa phủ.” Âu Dương Ý Ý thong thả nói: “Các ngươi còn đợi gì nữa?”

Bát đại đao vương và Nhậm Lao, Nhậm Oán đều đi rồi.

Họ rời khỏi vườn hoa.

Hành động của họ đã triển khai.

Bát Đại Thiên Vương nhìn Hà Tiểu Hà, y nằm mơ cũng không ngờ rằng y nghe được một bí mật kinh hoàng của võ lâm.

Y không thể ở lại đây.

Y càng không thể để mặc tri giao và đồng đạo của y trúng kế.

Y cũng có hành động.

Khi y định hành động thì phát hiện hành động không được nữa.

Bởi vì địch nhân đã hành động trước.

Chỉ cần là một người đi lại trên giang hồ đương nhiên khó tránh lúc đối địch.

Cho dù là ngươi không muốn đối địch với người ta, cũng có người muốn đối địch với ngươi.

Là người trên giang hồ, muốn sống hoàn toàn yên bình là một điều không thể.

Có đối địch thì sẽ có thành bại.

Một người không thể dùng thành bại luận anh hùng, hơn nữa cũng không nên dùng sự được mất tiến thoái của cá nhân để xem xét đại cục, nếu không, có thể sẽ đi vào thiên kiến.

Trong khi đối địch: ai động thủ trước, chỉ ở một chữ “lý”, nhưng rốt cuộc ai ngã xuống trước, mới là điều quan trọng, bởi vì đây mới là mấu chốt quyết định thắng thua.

Bát Đại Thiên Vương cũng đang đối mặt với mấu chốt này.

Y muốn thông báo cho đồng đạo trong Hoa phủ, để họ đề phòng, khiến âm mưu của Nhậm Lao, Nhậm Oán và Bạch Sầu Phi không thể thực hiện được.

Y đang định nhảy xuống gốc cây, thì đột nhiên, một vật bay thẳng tới trước mặt y.

Một vật y tuyệt đối không ngờ tới:

Ngựa.

Ngựa không thể nào bay được.

Nhưng con ngựa này lại “bay” lên đây, hơn nữa còn lao thẳng vào mặt y.

Y đã chuẩn bị nhảy xuống.

Ít nhất y có mười một phương pháp có thể nhảy xuống nhanh hơn để tránh con phi mã này.

Nhưng y không thể bỏ mặc Hà Tiểu Hà.

Hà Tiểu Hà đang ở cành cây phía sau y.

Với đà lao của con ngựa, nếu trúng vào thân cây, cả thân cây to này cũng phải bật gốc.

Bát Đại Thiên Vương không còn sự chọn lựa nào khác.

Y thổ khí quát lên, mã bộ trầm xuống, hai chưởng nghênh kích phi mã.

Con ngựa này không phải là ngựa thật.

Mà là con ngựa bằng đất, lớn bằng một đứa bé.

Con ngựa đất này trông rất hùng dũng, giương vó phóng lên trời, nhưng pho tượng rất đẹp này, gặp phải chưởng lực của Bát Đại Thiên Vương, lập tức biến thành một trận mưa bùn.

Bùn như mưa. Rơi xuống lả tả.

Rắc một tiếng, cành cây to bằng cánh tay, chịu không nổi lực trầm xuống của Bát Đại Thiên Vương, gãy lìa.

Bát Đại Thiên Vương thình lình hạ xuống.

Y hạ xuống, ngửa mặt lên nhìn: chỉ thấy một văn sĩ áo xanh, đang giao thủ với Hà Tiểu Hà.

Hai người xuất thủ, đều rất hiểm hóc, nhưng tư thế xuất chiêu, tựa như một bài vũ đạo, chẳng khác nào hai vị thần tiên đột nhiên xuất hiện trong tán cây um tùm.

Bát Đại Thiên Vương định bụng ngay khi đứng vững chân, sẽ phóng lên giúp Hà Tiểu Hà đối địch, không ngờ người chưa hạ xuống đất, dưới bãi cỏ đã nghe tiếng veo véo, có mấy con châu chấu, từ các góc khác nhau, lao thẳng vào hông, eo, phần giữa thắt lưng và rốn của y.

Y chỉ cảm thấy mình trúng đòn rất nặng.

Những con vật nhỏ này, tuyệt đối không lớn hơn con ruồi, nhưng sức mạnh phát ra và tích tụ, ít nhất cũng tương đương với sức mạnh của hai con trâu đồng thời lao tới.

Mà lực đạo tập trung ở một điểm.

Kích trúng một điểm.

Toàn những chỗ yếu hại.

Những chỗ yếu hại mà y không thể đề phòng.

Khi một người đang rơi xuống, có những bộ phận không thể nào phòng ngự được.

Huống chi mỗi một đòn đánh ra, đều nắm chắc cơ hội ngàn cân treo sợi tóc, chuẩn xác vô ngần.

“Bịch”, Bát Đại Thiên Vương ngã xuống đất.

Bảy tám huyệt đạo bị vừa phong bế trên người y, lập tức xung phá.

Thứ y cần chính là lực ngã này.

Y lập tức bật lên, đồng thời, Hà Tiểu Hà và văn sĩ áo xanh rơi xuống.

Họ vẫn giao thủ.

Hà Tiểu Hà vẫn đang múa.

Điệu múa rất đẹp mắt.

Văn sĩ áo xanh tựa như đang làm thơ.

Thơ sau khi say.

Trong khoảnh khắc này, có một vật từ sau Hà Tiểu Hà và văn sĩ áo xanh bật lên, trước khi Bát Đại Thiên Vương kịp nhìn rõ đó là vật gì, nó đã bắn vào trán của y.

Bát Đại Thiên Vương lập tức dùng tay gạt lấy, bàn tay chộp được một vật hình tròn, nhưng lực xoáy của vật ấy vẫn còn, khiến mu bàn tay của Bát Đại Thiên Vương đập vào trán y, Bát Đại Thiên Vương chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn, mắt tóe đom đóm.

Tay y không giữ được món đồ đó.

Món đồ rơi xuống.

Đó là một quân cờ.

Quân cờ không có chữ.

Chỉ khắc một vật.

Một cỗ pháo.

Không chỉ phi mã, mà còn có phi pháo.

Nếu cỗ pháo này bắn thẳng vào Bát Đại Thiên Vương, thì cho dù huyệt đạo của y vừa bị phong bế lại lập tức được hóa giải, với tu vi Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, mình đồng da sắt mấy mươi năm qua của y chưa chắc đã tiếp nổi.

Có điều, quân pháo này được bắn ra từ phía sau Hà Tiểu Hà và văn sĩ áo xanh.

Bát Đại Thiên Vương còn tưởng rằng quân cờ bắn về phía Hà Tiểu Hà.

Y đang định chạy đến ứng cứu, thì đã trúng một pháo.

Y cố gắng để mình không ngã xuống, nhưng đúng lúc thân hình đang lảo đảo ấy, y lại phát hiện một chuyện!