Sau khi mấy người hàn huyên, Mạch Tuệ liền nhớ ra biểu đệ, em gái họ của mình có chuyến bay đêm nay nên đã cáo từ ra về.

Mạc Ngữ có chút áy náy nói:

- Mạch tiểu thư, hôm nay mời cô ở lại ăn cơm lại xảy ra chút chuyện không vui, hi vọng cô không để bụng. Hôm nào, để tôi nắm tình hình trong tay sau đó sẽ đền tội với cô.

Mạc Ngữ rất ít khi nói chuyện với người khác mà khách sáo như vậy, thậm chí đến hai chứ đền tội cậu ta cũng nói ra điều này khiến cho Nhạc tiên sinh kinh ngạc rất nhều, khẳng định điều đã đoán trong lòng.

Mạc Tuệ mỉm cười nói:

- Anh khách khí quá rồi, chuyện hôm nay do tôi mà ra, tôi cảm ơn anh còn không kịp sao dám trách móc được?

Mạc Ngôn ở một bên không kiên nhẫn được nói:

- Tôi nói mấy người bây giờ có mệt không vậy? Nói một câu tạm biệt không phải là xong rồi sao, sao phải nói nhiều khách sáo như thế.

Mạc Ngữ cười khổ nói:

- Bỏ đi, tôi tiễn hai người đi xuống…

Sau khi ra khỏi khách sạn Phúc Đỉnh. Mạc Ngôn lái xe đưa Mạch Tuệ sân bay nhưng Mạch Tuệ từ chối.

- Em đã gặp anh thì sao lại không cho anh gặp em gái và em trai của em, em đúng là kì thị nha!

Mạc Ngôn cũng không phải là muốn đi gặp em họ gì đó chỉ đơn giản là không muốn để Mạch Tuệ một mình ra sân bay. Đường đến sân bay cũng quá vắng vẻ hắn không thể không lo lắng cho sự an toàn của cô.

Mạch Tuệ hôn hắn một cái lên má rồi nói:

- Không phải là em không muốn cho anh gặp mấy đứa mà là không muốn để mấy đứa nó nhìn thấy anh. Anh là mối tình đầu của em, em muốn giấu anh đi để cho ba mẹ là người gặp anh đầu tiên.

Mạc Ngôn cười nói:

- Em đúng là cô con gái hiếu thảo… Trời muộn quá rồi, anh lo cho em một mình đi đón máy bay.

Mạch Tuệ cười nói:

- Yên tâm đi, có người theo em đấy chứ.

Mạc Ngôn lập tức cảnh giác nói:

- Ai ?

- Được rồi, đừng cố ý ghen tuông trêu chọc em…

Mạch Tuệ cười nói:

- Mấy đứa em em mê nhất là có người ra sân bay đón, ai đi theo em thì chúng nó cũng vui mừng nhất?

Mạc Ngôn nói:

- Em nói là Tô Cận?

Mạch Tuệ cười nói:

- Đúng vậy, cô ấy ra cửa là có vệ sĩ… Cái này thì anh cứ yên tâm đi?

Bất đắc dĩ Mạc Ngôn phải nói:

- Được rồi, có chuyện gì hãy gọi điện cho anh.

Lúc hai người nói chuyện, Mạc Ngữ đứng đó không xa chờ cho Mạc Ngôn dẫn Mạch Tuệ lên xe taxi xong mới đi đến.

Mạc Ngôn nói:

- Không còn sơm nữa, em cũng đi nghỉ ngơi đi.

Mạc Ngữ nói:

- Có chuyện này, em không biết là có nên nói với anh hay không?

Mạc Ngôn nói:

- Có lời thì cứ nói, đừng có nói dài dòng như đàn bà nữa.

Mạc Ngữ thở dài có chút xấu hổ nói:

- Thời gian trước mẹ em có giới thiệu cho anh một cô bạn gái, việc này anh có biết không?

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Có nghe lão gia nói qua.

Mạc Ngữ nói:

- Là thế này… Cô bé kia đi cùng Mạc Sầu đến Uyển Lăng trong một khoảng thời gian, em cảm thấy anh nên chuẩn bị sẵn sàng.

Mạc Ngôn không nhịn được buồn cười nói:

- Tại sao anh phải chuẩn bị? Việc này bắt đầu là mẹ em sao lại để anh kết thúc?

Mạc Ngữ hít một hơi nói:

- Em biết anh có ý kiến với mẹ em nhưng trong chuyện này bà ấy cũng có ý tốt mà.

Mạc Ngôn thực sự không muốn thảo luận chuyện này:

- Dừng lại, dừng lại… Việc này anh không muốn nhắc lại nữa. Mạc Sầu đến đây anh rất hoan nghênh, cô ấy mà cả bạn đến anh cũng hoan nghênh như thế nhưng không thể hơn được, em hiểu chứ?

Dừng lại một chút, hắn mở cửa x era rồi nói:

- Được rồi, em về nghỉ ngơi trước đi, anh phải đi rồi.

Nhìn chiếc xe QR mau chóng đi xa, Mạc Ngữ không khỏi thở dài lại thầm trách mẹ, biết người này mỡ muối không vào được lại cứ muốn cho hắn cưới vợ, cuối cùng cũng cố hết sức để lấy lòng, người trong cũng không người ngoài cũng chẳng làm mình xấu hổ, thật sự là hà tất gì phải làm khổ mình thế.

Nhưng cậu ta nghĩ lại thì bắt đầu thấy hâm mộ sự tự do tự tại của Mạc Ngôn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Nếu lúc trước ông chú mang người đi không phải là hắn mà là mình thì hôm nay mình sẽ như thế nào đây?

Đang đứng giữa khung cảnh đầy màu sắc, tiểu hòa thượng Mạc Ngữ không khỏi thở dài.

Mạc Ngôn lái xe về đến công viên Sâm Lâm, ô tô đang chạy vào đường mòm đá sỏi quen thuộc thì Mạc Ngôn ngẩn người ra, theo bản năng hắn phóng xe rất nhanh.

Tiểu viện số 36 cách đó không xa trong bóng đêm cũng như ngày thường đều yên tĩnh như nhau.

Nhưng Mạc Ngôn có thể cảm thấy được, tiểu quỷ kia đang ngủ đông trong nhà số 36.

Hắn nhìn đồng hồ, lúc này đúng 1 giờ tối.

- Xem ra hôm nay là ngày tốt lành rồi…

Hắn không khỏi mỉm cười, vừa mới gặp Mạc Ngữ bây giờ lại đến vị này hôm nay hơn nửa cả ngày là tốt lành rồi.

Sau khi tắt xe, hăn đi xuống nhìn thấy tiểu viện 36. Trong lòng hắn yên lặng cân nhắc xem như thế nào mới có thể gặp được tiểu quỷ kia, lặng lẽ tiếp cận nó.

Thật vất vả mới đến được bước này, khó khăn lắm hắn mới tránh khỏi chút bận tâm chỉ e nếu mình tùy tiện xông vào thì sẽ dọa tiểu quỷ mất.

Dưới ánh trăng hắn nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh suy tính thiệt hơn sau đó tiến hành thu liễm hơi thở toàn thân.

Cho đến khi hơi thở cô đọng, ẩn vào bể khổ, không sinh ra hương vị nữa hắn mới chậm rãi đi về phía tiểu viện.

Lúc này khoảng cách đến 36 hào viện còn khoảng 100m nhưng vì không muốn kinh động tiểu quỷ hắn phải mất gần 10 phút đồng hồ mới đi hết đoạn đường này.

Đến bước này cho dù là tiểu quỷ phát hiện ra hắn thì cũng khó mà thoát ra khỏi bàn tay của hắn.

Tới trước cửa viện, hắn không lấy chìa khóa mở cửa ra mà trèo tường như nhẹ nhàng như một cái lá cây bay vào trong viện.

Lúc này, hắn là khách không mời mà đến.

Bên trong cánh cửa có một cô gái mặc váy trắng ngần đang ngồi tựa lưng trên ghế salon, hai tay ôm đầu gối, đang ngơ ngác nhìn.

Cô không nhìn cái hộp to lạ mà chỉ thích đồ ngọt…

Giống như Mạc Ngôn từng bước tiếp cận cô vậy. Trên thực tế thực sự tiểu cô nương này đã tiếp cận Mạc Ngôn.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Mạc Ngôn cảm thấy trên người này có một hơi thở khiến mình khó có thể kháng cự được.

Cô không biết đây là chuyện gì nhưng bản năng cô cảm thấy được nếu như có thể tiếp xúc gần gũi với cổ người khác, thân thiết với hơi thở thì đối với mình là rất tốt…

Còn về phần rốt cuộc là tốt cái gì thì cô hoàn toàn không biết. Cũng bởi vậy mà cô tò mò mãi không thôi.

- Anh làm tổn thương tôi sao?

- Có nên không…Mỗi lần đến đều thấy ăn rất nhiều thứ ngon, hắn nhất định là người tốt.

- Nhưng mà, mình và hắn không giống nhau, hắn sao có thể không chán ghét mình…

Cô gái này nhìn cơ thể hư ảo của mình, mặt mày ủ rột.

Thực sự cô không thể nói chuyện thậm chí tư thế ngồi cũng chỉ là biểu tượng…

- Bỏ đi, hay là ăn chút gì đó ngọt…

Càng suy nghĩ thì càng không ra vì thế mà tiểu cô nương chân bó trần trụi đã nhảy từ trên ghế salon xuống đi vào nhà bếp.

Lúc này cửa trong phòng khách bỗng nhiên bị đẩy ra.

Tiểu cô nương nhanh như con mèo xoay người lại hoảng sợ nhìn ra phòng khách.

Mạc Ngôn dựa vào cánh cửa, nở nụ cười tươi sáng.

Vẻ mặt tươi sáng này hắn đã phải luyện, chính là đầu tiên là ở trong trước sau đó là biểu đạt thiện ý.

Tiểu cô nương vốn là hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy là Mạc Ngôn thì cô liền cảm thấy thả lỏng hợn rất nhiều.

Nhưng cô vẫn cảnh giác như cũ hơi hơi nghiêng đầu nhìn Mạc Ngôn, ngoài cảm giác trên mặt ra thì cô còn có cả chút tò mò kinh ngạc.

- Trong tủ lạnh có đồ gì ăn ngon không?

Mạc Ngôn vẫn cười tươi nhẹ nhàng hỏi.

Hắn cẩn thận xem xét tình hình trước mắt tiểu quỷ này không thể không nói hình ảnh của tiểu quỷ này nằm ngoài dự kiến của hắn.

Nếu không phải là thân thể hư ảo trôi nổi cùng với âm khí nồng đậm thì hắn rất khó tưởng tượng cô gái nhỏ nhắn đáng yên trước mắt mình lại là quỷ.

Hình ảnh như vậy nếu như làm diễn viên chỉ với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yên và phong thái điềm đạm cũng đủ làm nên một ngôi sao danh tiếng.

Đối với câu hỏi của Mạc Ngôn cô gái cũng không trả lời chỉ nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ như trước, nhìn Mạc Ngôn với vẻ cảnh giác.

Mạc Ngôn cười cười đứng yên đó không nhúc nhích tiếp tục hỏi:

- Cái trái cây màu xanh này là quà của cô cho tôi sao?

Tiểu cô nương cắn môi, mở to hai mắt rốt cuộc thì cũng gật đầu nhè nhẹ.

Mạc Ngôn thấy thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô gái này đồng ý trao đổi thì hắn có thể nắm chắc hoàn toàn thu phục được tiểu quỷ…

Hắn tiếp tục hỏi:

- Cô tên là gì?

Tiểu cô nương nghe thấy vậy khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên ảm đạm, lại lắc đầu nhè nhẹ.

Mạc Ngôn nói:

- Là không có tên hay là quên mất rồi?

Tiểu cô nương suy nghĩ rồi lại lắc đầu.

Mạc Ngôn thấy cô chỉ lắc đầu thì cũng không nói câu nào mà cười nói:

- Ha , tôi biết rồi, cô là một người câm!

Tiểu cô nương ngẩn người ra gật đầu theo bản năng, một lát sau lại mấm môi rồi trừng mắt nhìn Mạc Ngôn, hẳn là thấy hắn không lễ phép.

Không nói không phải lỗi của tôi.

Mạc Ngôn thấy tiểu cô nương nhìn mình rồi suy nghĩ hắn đã hiểu ra.

Tiểu quỷ này tuy đã ngưng thật nhưng chung quy cũng chỉ là một loại năng lượng hợp thể, cô có thể cảm nhận được sóng âm từ bên ngoài nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể phát ra được một dạng sóng âm giống như thế.

Từ góc độ này mà nói thì cô đích thị là một người câm.