Rốt cục Mạc Ngôn cũng tỉnh lại…

Hắn không phải là chính nhân quân tử nhưng cũng không muốn lợi dụng tình huống như vậy vì thế hắn thở dài, đắp chăn cho Vãn Tình ngủ.

Nhưng mà lúc hắn đưa tay ra thì dở khóc dở cười. Vãn Tình đã nhanh lại còn nhanh hơn ôm lấy cổ hắn nặng trĩu.

Bố trí xong cho cô gái điên cuồng này, hắn đứng dậy đi ra khỏi tiểu viện 36.

Lúc này đã là nửa đêm hắn cũng không vào khách sạn mà đi thẳng đến núi Hồ Lô, chọn một nơi yên tĩnh để ngồi điều tức.

Sáng sớm ánh mặt trời đã xuyên thấu qua cửa sổ vào phòng khách tầng hai.

Cam Lam là người tỉnh dậy đầu tiên, cô mở mắt, hai tay dụi dụi nhìn người bên cạnh sau đó bỏ thảm lông ra hét lên một tiếng chói tai:

- A, ai đã cởi quần áo của tôi ra?

Tiếng thét chói tai này giống như đồng hồ báo thức, làm tất cả mọi người tỉnh lại.

- Cam Lam cô làm sao vậy?

Vãn Tình trong thảm nhìn Cam Lam.

Lúc này Cam Lam đã nhớ ra chuyện tối qua, không có tim không có phổi rồi cười khanh khách:

- Tiểu Dì, tối qua cô gọi điện cho cháu nói muốn uống rượu, rồi nhờ cháu mua rượu…

- Trời ạ…

Vãn Tình thực sự không biết nói gì, thân là tiểu dì lại có thể cởi áo lót của cháu không phải điên hay sao?

Cam Lam cười an ủi:

- Tiểu Dì, yên tâm đi, cháu sẽ không nói cho mẹ biết đâu.

Chị Vãn Tình đương nhiên là lão nương của Cam Lam, nghe thấy cô nói như thế, Vãn Tình nổi nóng:

- Nha đầu chết tiệt kia, câm miệng lại cho ta!

Lúc này Mạch Tuệ đang mơ màng trong phòng ngủ, nhìn mọi người nghi ngờ nói:

- Mọi người đây à?

Vãn Tình tức giận nói:

- Ngươi còn không biết xấu hổ hả…

Mạch Tuệ nhớ ra tối qua rồi vỗ trán nói:

- À, đúng rồi, tối qua chúng ta uống rượu! hì hì, y phục của cô là do tôi cởi…

Cam Lam giơ tay nói:

- Chị Mạch Tuệ, còn quần áo của em là ai cởi?

Mặc Tuệ buông tay:

- Chị không nhớ…

Nói xong trên mặt cô hiện ra một nét cười xấu xa:

- Có lẽ là nhóc dì cũng không biết chừng.

Vãn Tình phát điên lên nói:

- Mạch Tuệ, câm miệng lại cho ta!

Lúc này người không nói chuyện là Tô Cận:

- Ai cởi quẩn áo của em cũng không sao cả, điều em quan tâm chín là ai đã đắp thảm cho chúng ta?

Không thể không nói trong đầu bốn cô, vừa tỉnh dậy đã thấy nghi ngờ.

Cam Lam ngạc nhiên nói:

- Đúng, quan trọng nhất là ai đắp thảm?

Tô Cận nói:

- Đương nhiên là quan trọng, em không cho rằng tất cả mọi người sau khi say khướt còn nhớ đắp thảm cho mình được.

Vừa nói ra đã khiến mọi người giật mình.

Sau đó, Tô Cận, Cam Lam, Vãn Tình ba cô tìm Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ trừng mắt to ngạc nhiên nói:

- Mọi người nhìn tôi làm gì?

Vãn Tình thở dài nói:

- Không phải chúng tôi nhìn cô mà là đang hỏi cô người đàn ông của cô tối qua có về không?

Mạch Tuệ trừng mắt nói:

- Em không nhớ rõ anh ấy có về không? Này, mọi người có ý gì vậy, chẳng lẽ nghi ngờ Mạc Ngôn?

Vãn Tình lại thở dài nói:

- Bốn người chúng ta chỉ có một người ngủ trên giường, nếu Mạc Ngôn quay lại chắc sẽ không để cô trên sàn… cho nên bọn ta không thể không nghi ngờ.

Mạch Tuệ nhíu mày nói:

- Tối qua có thể em say cuối cùng đắp thảm cho mọi người sau đó mới lên giường ngủ… Mọi người nói xem có khả năng này không?

Vãn Tình bĩu môi nói:

- Khả năng này thực sự không cao, tửu lượng của em còn kém chị làm sao có thể say cuối cùng được?

Mạch Tuệ bật cười nói:

- Được rồi, được rồi có phải có anh ấy giúp đắp thảm hay không thì có gì là không được? Nếu đúng là Mạc Ngôn làm, mọi người yên tâm em sẽ cho anh ấy chịu trách nhiệm.

Cam Lam mơ hồ nói:

- Chịu trách nhiệm thế nào đây?

Mạch Tuệ cười rung cả người nói:

- Đương niên là em kiêu ngạo cho mọi người làm thiếp vậy! Cam Lam em nhỏ nhất cho em là dì bốn đi… À, không được, không được , a quên mất nhóc ở đâu. Làm sao bây giờ, một người là dì một người là cháu…

Vãn Tình nghe thấy vậy lập tức phát điện lên nói:

- Em điên à, câm miệng lại cho ta! Chuyện này là cũng nói giỡn được sao?

- Được rồi, được rồi, em sẽ gọi điện cho Mạc Ngôn, hỏi một chút từ tối qua đến giờ anh ấy có trở về nhà không ?

Mạch Tuệ an ủi mọi người, cầm lấy di động gọi cho Mạc Ngôn.

Trên thực tế, nàng cũng hoài nghi Mạc Ngôn tối qua đã trở lại, nếu không, vì cài gì mà chỉ có mình mình ngủ trên giường, còn những người khác toàn bộ ngã ngoài sô pha và trên sàn nhà đây?

Luận tửu lượng, nàng không bằng Cừu Vãn Tình, càng so ra kém Tô Cận. Khả năng mình tự bò lên giường là rất nhỏ, càng không nói đến tự mình đắp mền…

Hòa thượng thối, cũng thật có phúc!

Vài giây sau, trong điện thoại vang lên thanh âm của Mạc Ngôn.

Đối với nghi vấn của Mạch Tuệ, hắn không chút do dự liền phủ nhận, nói đùa gì vậy, nếu thừa nhận, sau này làm người như thế nào đây!

Tuy rằng tối hôm qua hắn cũng không có làm gì, hoàn toàn không thẹn với lương tâm, nhưng có một số việc cho dù tất cả mọi người đều biết, cũng không thể thừa nhận.

Quan trọng nhất là, chuyện hôn Cừu Vãn Tình là có thật, có một số việc dấu ở trong lòng, nếu nói ra, kích thích Cừu Vãn Tình nhớ lại, chắc chắn sẽ là một loại xấu hổ vĩnh viễn…

- Được rồi, Mạc Ngôn tối hôm qua không trở về, các người cũng đừng nghi thần nghi quỷ như vậy!

Mạch Tuệ cúp điện thoại cười nói.

Cừu Vãn Tình nhíu mi nói:

- Người như vậy liền tin hắn sao?

Mạch Tuệ cười hì hì nói:

- Việc này cùng niềm tin không quan hệ… Chúng ta bốn đại mỹ nữ nằm trong này, chỉ cần là nam nhân đều không nhịn được sẽ xuống tay. Tôi xem các người đều yên ổn, đủ để chứng minh Mạc Ngôn chưa có trở về qua!

Cam Lam nói:

- Nói không chừng là hắn trộm lọi dụng chúng ta thì sao?

Mạch Tuệ cười xấu xa nói:

- Yên tâm, có lợi dụng cũng không chiếm tiện nghi của một cô nhóc( đang nói đến bộ ngực nhỏ của Cam Lam ), loại người như tiểu nữ sinh an toàn vô cùng…

Cam Lam nhìn bộ ngực cao ngất của Mạch Tuệ, nhìn lại của mình, tức giận nói:

- Mạch Tuệ, em hận chị!

Cừu Vãn Tình hơi nhíu mày, không phản bác, nàng lúc này. Trong lòng bỗng nhiên nổi lên một loại cảm giác thực kì quái…

Nàng nhớ mang máng, tối hôm qua giống như là một giấc mộng, đang ở trong mộng mình ôm một người tựa hồ rất tuấn tú, nhưng thủy chung không thấy rõ bộ mặt, hôn đến chết đi sống lại…

- Thật sự kỳ quái, cảnh trong mơ , mơ mơ màng màng, rồi lại như chân chân thật thật, chẳng lẽ thật sự là…

Nàng nhịn không được nhẹ nhàng liếm môi, tìm kiếm mùi vị nam nhân lưu lại trên môi mình.

Giữa trưa, Mạc Ngôn trở về tới tiểu viện 36. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lầu hai phòng khách đã được thu dọn sạch, rốt cuộc nhìn không ra đống hỗn độn tối hôm qua.

Nhưng Mạc Ngôn đứng ở cửa, như cũ có thể ngửi được mùi rượu nhè nhẹ, cùng với mùi thơm cơ thể mà đám nữ nhân lưu lại.

Thậm chí hắn còn có thể cảm giác được, vị ngọt lành của bờ môi Cừu Vãn Tình lưu lại…

- Thật sự là một đám nữ nhân điên cuồng!

Hắn lắc lắc đầu, đem toàn bộ cửa sổ mở ra, làm cho hương vị sót lại tản đi.

Làm xong, hắn đi vào bếp, làm cho mình bát mì tôm.

Nừa giờ sau, hắn đi tới hậu viện, khoanh chân ngồi một mình ở mộc đình.

Hắn có dự cảm, hôm nay có thể đem ngũ hành chi khí luyện vào trận bàn…

Hắn tiến vào hậu viện không lâu, tiểu Vân La liền lặng lẽ hiện ra tại một chỗ râm mát trong hậu viện.

Từ sau khi luyện hóa giọt tinh huyết thứ nhất, Biên hóa của nàng càng ngày càng lớn, nhất là trải qua một tuần thời gian ổn định, nàng lúc này đã có thể xuất hiện một thời gian ngắn lúc ban ngày.

Đương nhiên, nàng hiện tại chỉ có thể xuất hiện ở nơi không có ánh nắng mặt trời, hoặc nơi ánh sáng mặt trời không quá cường liệt.

Mà thời gian lâu dài, thì ánh mặt trời cũng sẽ ảnh hưởng tới nàng. Ngày mưa, nàng có thể tùy tiện hoạt động, cơ bản không hạn chế thời gian. Trời nhiều mây nàng không sai biệt lắm cũng có thể kiên trì cả ngày. Mà giống như bây giờ tránh ở nơi ánh mặt trời không chiếu đến, nàng có thể kiên trì 2 giờ.

Đến nỗi nếu trực tiếp đứng dưới ánh mặt trời, nàng cũng có thể kiên trì được 2- 3 phút.

Nàng tránh ở chỗ thoáng mát, tò mò nhìn Mạc Ngôn trong mộc đình…

Mỗi khi Mạc Ngôn thành công nàng cũng có thể cảm giác được hơi thở kinh hãi của chính mình.

Nhưng hôm nay lại có chút bất đồng. Mạc Ngôn trên người xuất hiện 5 cỗ hơi thở hoàn toàn bất đồng.

Có chút hơi thở mang cảm giác sinh sôi, khi vận chuyển tản mát quang mang xanh nhạt, giống như màu sắc núi Hồ Lô, Tiểu Vân La rất thích. Nhưng cũng có chút hơi thở lại làm nàng kinh hồn táng đảm, cho dù đứng xa xa nhìn, cũng có thể cảm thấy sát khí đến cực điểm.

Vân La trời sinh là âm linh thân thể, đối với ngũ hành khí cảm giác tương đối mẫn tuệ.

Nàng có thể cảm giác được, 5 cỗ hơi thở kia tuy rằng hoàn toàn bất đồng, nhưng tương sinh tương khắc, mơ hồ đã hình thành một vòng tuần hoàn tự nhiên.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Mạc Ngôn bỗng nhiên đứng lên, đem ván gỗ trong mộc đình toàn bộ lật lên.

Lập tức hắn ngồi xuống, hai tay khép hờ, hình thành một vòng tròn.