Mạc Ngôn hỏi liên tiếp mười mấy vấn đề, hai vấn đề cuối cùng là về sâu độc cùng ngọc nguyên liệu.

Hai vấn đề này hắn không cho Từ Đức Phát dự thính, mà gọn gàng cho hắn hôn mê, cũng thuận tay điểm huyệt vết thương của hắn, giúp hắn cầm máu.

Bị Mạc Ngôn khống chế, tuy rằng hỏi liên tiếp mười mấy vấn đề, nhưng tiêu phí thời gian lại không nhiều. Thần trí Concha gần như tan rã, chỉ trả lời các câu hỏi theo bản năng, đưa ra đáp án đương nhiên cũng ngắn gọn mà dễ hiểu.

Sâu độc là Concha có được từ một người bác gái trước đây trong thôn hắn ở, dùng máu tươi nuôi dưỡng vài chục năm, mặc dù không có công dụng quá mức huyền diệu, nhưng trở thành con bài chưa lật cứu mạng hắn.

Những sâu độc này thích môi trường ấm áp ẩm ướt, bình thường tụ thành một đám, giống như một viên đậu xanh màu đen vỏ cứng trốn ở miệng của hắn.

Những sâu độc này được Concha dùng máu tươi nuôi dưỡng vài chục năm, hai bên đã có một tia cảm ứng mỏng manh. Một khi gặp nguy hiểm, Concha liền phun ra sâu độc, dùng để công kích kẻ địch.

Loại sinh vật kỳ dị này thân mình hàm chứa kịch độc, hơn nữa khi vỗ cánh mang theo tác dụng mê hoặc, trước sau ít nhất cứu Concha bảy tám lần. Đây là con bài chưa lật lớn nhất của hắn, ngay cả Dũng đại ca cũng không biết, phàm là người thấy qua sâu độc này, đều bị hắn giết diệt khẩu.

Còn về khối ngọc nguyên liệu, lai lịch sớm đã không nhớ nổi, nhưng chỗ Dũng đại ca còn có một khối tính chất tương đồng, bởi vì màu vàng trong đó càng thêm nồng đậm, được hắn nhờ người ta điêu khắc thành một ngọc bội hộ thân, luôn mang ở trên người.

Nghe xong đáp án đó, trong lòng Mạc Ngôn hơi có chút tiếc nuối. Thứ nhất, lai lịch sâu độc không phải là thần kỳ như trong tưởng tượng của hắn, hai là thời gian khẩn cấp, hắn không thể có được ngọc bội trong tay Dũng đại ca. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Lúc này, cách thời gian Concha cùng Dũng đại ca ước hẹn là nửa giờ chỉ còn lại có chừng hai mươi phút đồng hồ .

Sự tình liên quan đến mạng người, Mạc Ngôn không dám lại trì hoãn, lập tức bấm điện thoại trưởng phòng Trịnh.

Lúc này gọi điện thoại cho Nhạc Duyệt hoặc là Đỗ Tiểu Âm, đều là hành động lãng phí thời gian, dù sao đó là một bang cường đạo có võ trang, muốn khống chế bọn hắn, nhất định phải có một đại nhân vật đi ra trấn thủ chỉ huy.

Nối được điện thoại, Mạc Ngôn không đợi trưởng phòng Trịnh mở miệng, dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất thuật lại chuyện đã trải một lần.

Đối với Mạc Ngôn mà nói, hắn cảm giác mình đã cố gắng nói sự tình lên rất nghiêm trọng, nhưng đây chỉ là ý nghĩ của hắn, sau khi trưởng phòng Trịnh nghe xong, cũng hết hồn, lông tóc cả người dựng đứng!

Trưởng phòng Trịnh lên tiếng hỏi chỗ Dũng đại ca ẩn thân, sau đó không hỏi cụ thể gì thêm, lập tức cúp điện thoại, bắt đầu báo cáo lên trên.

Hắn là quân nhân già, có đủ tỉnh táo đối với những người đến từ Tam Giác Đen có võ trang này. Khách quan mà nói, những tên này kỳ thật chính là xuất thân từ quân nhân, có lẽ bọn họ không được chính quy như vậy, nhưng lực sát thương hơn cả quân nhân bình thường.

Vùng Tam Giác Đen kia chiến tranh không ngừng, những người này sinh tồn ở đó, mỗi một người đều trải qua máu và lửa, sống ở giữa viên đạn và đánh nhau. Bọn họ không phải những quân nhân trải qua bãi bắn bia bình thường. Cảm giác của bọn họ đối với súng là dùng để bắn ra vô số viên đạn và uy hiếp mạng người. Một đám người như vậy, mang theo đạn đạo cường đại vào thành phố gần nghìn vạn người này, một khi gây chuyện với bọn họ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Đối mặt bọn người có được vũ khí chuyên nghiệp này, dựa vào cảnh sát cũng không cách nào giải quyết vấn đề, không khách khí mà nói, trang bị của cảnh sát ở trước mặt bọn họ căn bản là không đáng nhìn.

Cho dù là đặc công và quân cảnh, trang bị có lẽ có thể tương đương, nhưng kinh nghiệm thực chiến thì kém cỏi hơn xa. Quan trọng nhất là, đối phương một khi quyết định liều mạng, nhất định là không kiêng sợ gì. Chỉ cần có thể chạy thoát, bọn hắn tuyệt sẽ không keo kiệt ném một quả Lựu đạn vào đám người vô tội chẳng hạn...

Nếu chuyện như vậy phát sinh, không khoa trương mà nói, đây là một tai nạn!

Trưởng phòng Trịnh đại khái hiểu được tình huống, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là lập tức báo cáo lên trên, ở thời gian nhanh nhất, tranh thủ quân địa phương can thiệp.

Trong mắt lão quân nhân như ông ta, có thể đối phó những người này, chỉ có thể là quân nhân!

Mạc Ngôn không biết, cú điện thoại này của mình tạo thành bao nhiêu gợn sóng, trong thời gian kế tiếp, công an cả tỉnh đều có chút chấn động!

Tục ngữ nói người anh hùng to gan, Mạc Ngôn lúc này trong túi trang bị đầy đủ tiền vàng, cũng không biết là Dũng đại ca có gì đặc biệt hơn người. Tuy rằng hắn cảm giác mình đã làm cho sự tình trở nên nghiêm trọng, lại đề nghị trưởng phòng Trịnh vận dụng quân cảnh, nhưng không thể không nói, ý nghĩ này của hắn có chút hơi khinh địch!

Sự tình nghiêm trọng hơn xa so với hắn đoán trước, Mạc Ngôn luôn băn khoăn chỉ là an toàn của những người đó, mà ở trong mắt trưởng phòng Trịnh, ở dưới tình huống vạn bất đắc dĩ phải xử lý những người đó. Lời này tuy rằng làm lòng người ớn lạnh, nhưng là phương pháp xử lý chính xác nhất. Dù sao đó là một bang quân nhân có được sự rèn luyện hàng ngày, bọn hắn được trang bị hỏa lực, có được Lựu đạn cùng thuốc nổ, cho dù chỉ có một người lọt lưới, đều có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng!

Cũng may bây giờ đêm đã khuya, hơn nữa chỗ bọn họ ẩn thân rất hẻo lánh, đối với trưởng phòng Trịnh mà nói, đây có thể là tin tốt lành duy nhất. Đêm khuya có ý nghĩa không có đám người tụ tập quy mô lớn, hẻo lánh có ý nghĩa khống chế sẽ đơn giản hơn rất nhiều, nếu tiến công thì các loại băn khoăn cũng sẽ ít đi một ít.

Tin tức người từ Tam Giác Đen lén vào thành phố Uyển Lăng trong khoảng thời gian được đăng khắp các báo, từ Thất Xử đến Tỉnh sảnh, từ Tỉnh sảnh đến chính phủ tỉnh, sau đó lại từ nơi này rơi vào cơ quan khác ...

Mạc Ngôn không biết, trong đêm hôm nay, bởi vì một cú điện thoại của mình kinh động bao nhiêu người, cũng không biết có bao nhiêu người sau khi nhận được tin tức, bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt. Chuyện như vậy một khi phát sinh, có ý nghĩa đã có người không làm tròn bổn phận. Nếu sự tình không khống chế được, không thể phát triển theo phương hướng có lợi, thì ý nghĩa có nhiều người đã không làm tròn bổn phận. Sau khi sự việc kết thúc, hoàn toàn có thể sẽ có rất nhiều rất nhiều người mất đi chức vị của mình.

Mạc Ngôn đương nhiên không xem xét đến những chuyện đó, hắn ngồi ở trên thùng gỗ, vừa vuốt vuốt những viên kim cương, vừa tiếc nuối chính mình không thể có được mảnh ngọc bội trên người Dũng đại ca.

Lúc này hắn hoàn toàn không ý thức được, chuyện này do hắn mà ra, cũng phải chấm dứt bởi hắn.

Hắn nghĩ rằng sau khi điện thoại cho trưởng phòng Trịnh thông báo, coi như không có chuyện gì liên quan tới mình nữa, nhưng một giờ sau, hắn mới biết được, chính mình không chỉ có sai lầm, hơn nữa là sai lầm lớn.

Sự vật bởi vì đều có nhân quả, có đôi khi liên luỵ quá nhiều, có đôi khi lại chỉ liên quan một cá nhân.

Cụ thể như chuyện đêm nay, nếu không phải Mạc Ngôn theo dõi Từ Đức Phát, có lẽ sau khi Dũng đại ca có được một trăm ngàn liền cao chạy xa bay, ngoài số ít vài người ra, cũng không ai biết hắn đã tới thành phố Uyển Lăng. Nhưng Mạc Ngôn không chỉ có theo dõi Từ Đức Phát, hơn nữa bởi vì mảnh ngọc bội trước ngực, phát sinh xung đột trực tiếp với đám người của Concha.

Nếu sự việc dừng ở đây, có lẽ chuyện phía sau chưa chắc sẽ liên quan tới hắn.

Nhưng trong lòng hắn ghi nhớ mảnh ngọc bội của Dũng đại ca, trong mơ hồ liền sản sinh liên hệ nào đó. Trọng yếu hơn là, một giờ sau, Nhạc Duyệt mang đến tin tức để cho hắn không thể không run run tinh thần, đám người đó đã bị tiêu diệt.

Mười phút sau, trưởng phòng Trịnh lại gọi điện thoại tới, lúc này ngữ khí của hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.

- Mạc Ngôn, cậu nhắc lại địa điểm bang cường đạo đó ẩn thân thêm một lần nữa, chỗ tôi cần xác nhận cuối cùng...

Mạc Ngôn hồi đáp:

- Địa điểm là một tòa nhà cũ ngoại ô đường Nam Hồ, nếu tôi nhớ không lầm, nơi đó tựa hồ chỉ có một căn nhà cũ, hẳn là dễ tìm. Đối phương tính cả Dũng đại ca ở bên trong, tổng cộng là tám người. Vũ khí có các loại súng dài ngắn cùng Lựu đạn, mặt khác ở trong ngoài căn nhà còn có vài chỗ chôn thuốc nổ...

Thanh âm của trưởng phòng Trịnh bên kia có chút tạp âm, tựa hồ có rất nhiều người ở cạnh, trong loa cũng có một vài thanh âm tút tút quấy nhiễu, Mạc Ngôn đoán, đầu kia microphone hẳn là có nhiều dụng cụ đang làm việc, nói không chừng giọng nói của mình đã bị ghi lại.

Sau khi hắn nói xong, trưởng phòng Trịnh chưa cúp điện thoại, lại che microphone thương lượng lên cái gì cùng người bên kia.

Một lát sau, trưởng phòng Trịnh nói :

- Mạc Ngôn, người của tổ công tác bên ngoài là Đại Lý và Lâm Tú đã xuất phát, mấy phút sau gặp tới phương vị của cậu. Nhiệm vụ của cậu bây giờ chính là trông chừng cái tên Concha kia, chúng ta cần hiểu biết về tình hình của Dũng đại ca từ trong miệng hắn.

Mạc Ngôn nhìn thoáng qua Concha đã gần như hôn mê bất tỉnh, cười khổ nói:

- Trịnh lão, người nầy chỉ sợ đã không thể mở miệng...

Đầu Concha vốn đã bị chấn động, sau khi sử dụng sâu độc thì lại càng hao tổn tinh lực còn sót lại của hắn. Hơn nữa thủ pháp cuối cùng Mạc Ngôn sử dụng với hắn gần như lục soát thần kinh, giờ phút này ý thức Concha đã hoàn toàn tiêu tán, cho dù được cứu sống, cũng sẽ trở thành người sống sống thực vật.

Trưởng phòng Trịnh hỏi:

- Sao lại thế? Vì cái gì không thể mở miệng?

Mạc Ngôn nói :

- Lúc ấy tình hình quá nguy cấp, tôi ra tay có thể là nặng một chút...

Trưởng phòng Trịnh không biết tình huống cụ thể, hơi hơi trầm mặc sau đó lại hỏi:

- Tôi nhớ cậu vừa nói bên chỗ cậu tổng cộng có năm tên cường đạo, ngoài hắn ra những tên khác hiện tại thế nào?

Mạc Ngôn nhìn thấy đống hỗn độn đầy nhà, trong lúc nhất thời đúng là không biết trả lời như thế nào, tuy rằng người trực tiếp bị hắn giết chết chỉ có một, nhưng sự thật đã bốn chết một bị thương, hơn nữa tên bị thương này so với người chết cũng không có cái gì khác nhau. Đây mới thực sự là đống xác chết đầy đất, chó gà không tha...

Thoáng một chút, hắn nói :

- Trịnh lão, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng còi cảnh sát , tình huống cụ thể chờ Đại Lý cùng Lâm Tú báo cáo lại cho ông đi. Ở trong điện thoại, một câu hai câu nói không rõ ràng...

Trưởng phòng Trịnh nhịn không được kinh ngạc, mở miệng hỏi:

- Mấy người kia không phải đều chết hết rồi chứ?

Mạc Ngôn không phản bác được, đành phải im lặng.