Bóng đen co quắp ngồi một chỗ, thoạt nhìn như là một người đang không ngừng run rẩy, giống như đang chịu đựng thống khổ.Dạ Mị nghênh ngang đi qua bóng đen bên cạnh.Dường như nàng căn bản không nhìn thấy.Trái lại người kia cuộn người lại, ngẩng đầu nhìn phương hướng Dạ Mị một chút, Dạ Mị cũng quay đầu cùng hắn đối mặt, trên mặt hắn đều là vết bẩn, nhìn không ra dung mạo, nhưng ánh mắt rất xinh đẹp tựa như vì sao lấp lánh trong đêm tối.Nhưng mà hắn chỉ nhìn Dạ Mị một chút, sau đó rất nhanh mà cúi thấp đầu, không rên một tiếng, tiếp tục co quắp.Thấy vậy Dạ Mị hờ hững thu lại ánh mắt, không chủ động tiến lên, tiếp tục cất bước rời đi.


Mặc dù nàng tự nhận là mình chẳng những có mỹ mạo, hơn nữa còn có tam quan đoan chính, kiếp trước những người nàng giết, đối phương đều nhất định phải là có tội ác tày trời, nàng mới có thể nhận.Nhưng trước khi người khác thỉnh cầu nàng giúp đỡ, nàng bình thường sẽ không chủ động đi giúp người khác.Sắc trời rất đen.Đi ra ngoài mấy chục mét, nàng rời khỏi hẻm nhỏ âm u.Đường đi trước mắt bắt đầu phồn hoa, bốn phía đều là ngựa xe như nước, người đi đường qua lại, có không ít người nhịn không được quay đầu nhìn nàng.Một cô nương xinh đẹp như vậy, có thể xưng là tuyệt sắc nhân gian, nhưng vẻ mặt của nàng lạnh lùng, khiến cho người ta không dám tùy tiện tới gần.


Lại thật giống như một bông hoa cao ngạo, không thể hái được, mọi người cũng chỉ dám nhìn lén, không dám lại gần.Nàng không có tâm tình quan tâm những cái này, lúc rời đi có chỗ phiền phức, nàng có nên đi tìm lão đại hay không? Lão đại cùng với nàng đều rơi vào trong biển, có phải đều rơi xuống thời không này hay không? Nếu quả như thật rơi xuống cùng một thời không, nàng nên đi nơi nào tìm?Đang nghĩ ngợi, bụng "ục ục" kêu một tiếng.Nàng ăn xong cơm tối không bao lâu, nhưng trước đó nàng giáo huấn Quận chúa, sau là lẩn trốn khỏi đám binh sỹ bao vây , phí hết không ít thể lực, nàng cảm thấy mình có chút đói bụng.Bình hoa cổ nàng không có mang đi nên không có tiền để mua thức ăn.Mà lúc này, trên đường cái, một cái đầu củ cải xuất hiện ở bên người nàng, là một tiểu cô nương cao đến eo của nàng.

Tiểu nha đầu kia giật giật tay áo của nàng, mềm giọng nói: "Tỷ tỷ, ngươi có phải đang đói bụng hay không?"Dạ Mị kinh ngạc cúi đầu xuống.Nàng thấy trong mắt tiểu cô nương có nước mắt trong suốt , đôi mắt sưng đỏ, giống như là vừa mới khóc.Nàng còn chưa trả lời, tiểu cô nương liền đem bánh nướng trong tay đưa cho Dạ Mị: "Tỷ tỷ, cho ngươi!"Nhìn chằm chằm cái bánh nướng kia, Dạ Mị không có đưa tay ra nhận, nàng luôn luôn lạnh lùng, người biết nàng khi nhìn thấy nàng liền sợ hãi, người không quen biết cũng không dám tùy tiện tới gần nàng, người nàng mới gặp lần đầu trước mắt này lại sẵn lòng bày tỏ thiện ý, nàng không biết nên nhận hay không nên nhận, có chút không biết làm thế nào.Nàng dường như đã quen lạnh lùng, bỗng nhiên nhận được ấm áp của người khác giống như cuối thu se lạnh nhưng lại ấm áp như mùa xuân tháng ba."Tỷ tỷ, ngươi không thích ăn bánh nướng sao?" Tiểu cô nương nhìn nàng.Dạ Mị lấy lại tinh thần, cảm thấy mình quá cảm tính, vì đang đói, nhìn tiểu cô nương nhiệt tình như vậy, nhận lấy ngửi một cái, liền biết cái này bánh nướng không có vấn đề, nhanh chóng cắn một cái, cũng không thấy ăn ngon, nhưng mà cũng không khó ăn.Nàng đảo mắt xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng.Hỏi tiểu cô nương một câu: "Tiểu cô nương, cha mẹ ngươi đâu?""Ô oa..." Tiểu cô nương lúc này bổ nhào vào trong ngực nàng khóc thành tiếng, "Cha mẹ mang ta ra xem hội đèn lồng, ta bị lạc bọn họ!"Dạ Mị nhất thời liền ngẩn ngơ, nàng ở thế kỷ hai mươi mốt người người e ngại nàng biến thái, lần đầu tiên gặp phải loại tình cảnh này, nàng cảm giác như mình đang ở trong mộng: "Đừng khóc, hay là ta giúp ngươi tìm xem?"Tuy là mới gặp, nhưng cũng biết đứa nhỏ này thật thiện lương, bị lạc cha mẹ, trạng thái ốc còn không mang nổi mình ốc, nghe thấy bụng nàng kêu, vậy mà lại đem bánh nướng cho nàng ăn, nàng cũng nên tìm cha mẹ của nàng.Lại không nghĩ rằng, vừa mới dứt lời.Liền có một nam một nữ, sốt ruột chạy tới, phụ nhân tiến lên, liền ôm lấy tiểu cô : "Ngươi, đứa nhỏ này, ai bảo ngươi chạy khắp nơi, ngươi hù chết mẫu thân rồi!""Mẫu thân!" Hai mẫu tử ôm nhau khóc.Dạ Mị cầm bánh nướng trong tay cắn một cái, nhìn chằm chằm mẫu nữ, có chút đần độn, nhưng cũng thở dài một hơi.Phụ nhân kia quay đầu nhìn về phía Dạ Mị, thiên ân vạn tạ: "Cô nương, đa tạ ngươi đã giúp chiếu cố nàng, thật sự là cám ơn ngươi!"Dạ Mị lập tức xấu hổ, nàng dù sao khó mà nói, kỳ thật mình là một người lớn, căn bản chưa kịp giúp đỡ chiếu cố đứa trẻ này, ngược lại là tiểu cô nương lại chiếu cố cho mình một cái bánh nướng?Tuy lúng túng nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng nói: "Không có...!Ta không có giúp đỡ được gì!"Phụ thân tiểu cô nương cũng cảm kích nhìn Dạ Mị nói: "Thật sự là đa tạ cô nương, một nhà chúng ta đều rất cảm kích cô nương!"Thậm chí còn muốn quỳ xuống.Dạ Mị tranh thủ thời gian ngăn hắn lại: "Ta thật không có giúp, ngược lại là nàng cho ta ăn một cái bánh nướng..."Nhưng mà người một nhà kia, nghe Dạ Mị nói toàn bộ quá trình, nhưng vẫn là thiên ân vạn tạ, nói rất nhiều lời cảm kích, mới nắm tay tiểu cô nương rời đi.Lần đầu tiên trong đời Dạ Mị gặp phải chuyện này, thấy bọn họ rời đi, đầu tiên là cảm thấy thở dài một hơi, sau đó lại có chút buồn cười, người một nhà này, nhìn đều là thường dân, nhưng đều vô cùng thiện lương, còn có tiểu cô nương kia, ân tình cái bánh nướng này, cũng không biết về sau có cơ hội được báo đáp hay không.Nghĩ đến đây, nàng lại cắm một ngụm bánh nướng.Mà ngay lúc nàyPhía tây có tiếng hò hét ầm ĩ, nàng nhìn lại, liền thấy một đám người chạy tới, người phía trước đang chạy trối chết.


Người kia nhìn về phía Dạ Mị, cặp mắt kia rất quen thuộc, chính là lúc vừa rồi nàng đi qua con hẻm kia, ở ven đường nhìn thấy bóng đen kia.Hắn chạy lảo đảo, liền ngã sấp xuống ngay trước mặt Dạ Mị.Vươn tay, giống như muốn bắt lấy mắt cá chân nàng, nhưng cách có chút xa, chưa bắt được.Hơi thở của hắn mong manh, phun ra mấy chữ: "Cứu...!Cứu ta."Hắn nhìn nàng.Trong mắt nhưng lại không có mục đích muốn sống, có chỉ là tuyệt vọng, dường như cho dù hắn mở miệng cầu cứu, cũng không có trông cậy vào mình thật sự có thể được cứu, chẳng qua là trước khi chết giãy dụa chút thôi.Đôi mắt xinh đẹp như vậy, lại vô cùng tang thương, giống như sớm đã nhìn thấu thế gian lạnh lùng, ngột ngạt khiến lòng của nàng nhói một cái, nàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.Tiếp theo trong chớp mắt, hắn té xỉu ở bên chân Dạ Mị.Dạ Mị ngẩng đầu, nhìn về phía những người đang đuổi theo kia.


Đám người kia hung thần ác sát, nhìn người đang té xỉu xuống đấ, cao giọng nói: "Đem hắn mang đi!"Dạ Mị thấy thế, thở dài một hơi.Trước mắt nàng cưỡng ép rời khỏi biên thành, bây giờ còn có rất nhiều binh sĩ đang muốn bắt nàng, thời điểm này nàng hẳn là nên khiêm tốn, không nên gây chuyện làm người khác chú ý, miễn cho lại gây phiền toái lên người.Nhưng người khác cầu cứu trước mặt nàng...!Nhất là một đôi mắt tang thương như thế, có thể làm tâm tình của nàng xúc động...Nàng nhìn về phía những người kia, sắc mặt lãnh đạm, nhìn không ra vui buồn, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi bắt hắn làm gì?"Người dẫn đầu nhìn Dạ Mị, hai mắt tỏa sáng, trong lòng lập tức nảy lên ý đồ xấu, cô nương xinh đẹp như vậy, nếu có thể bắt về, nhất định có thể kiếm không ít tiền!Nghĩ đến đây, hắn nhất thời vung tay lên, cũng cao giọng nói: "Đem hai người bọn họ bắt đi! Hai người các ngươi đều bị bán cho Mị Hương Các chúng ta, lại còn dám chạy, thật sự là muốn chết!""Hai chúng ta bị bán cho các ngươi? Ở trong đó còn bao gồm ta? Ngươi xác định?" Dạ Mị nhìn về phía hắn, trong mắt hiện ra lạnh lẽo.Người kia nhìn vẻ mặt Dạ Mị, lập tức có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến đối phương bất quá chỉ là một tiểu cô nương chưa đến hai mươi tuổi , có gì mà sợ.Hắn nhanh chóng liền lấy hết dũng khí: "Đúng, đương nhiên bao gồm cả ngươi! Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cùng chúng ta trở về, nếu không...".