Dạ Mị nhướn mày nhìn Cửu Hồn, lại nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta thích ngươi!"

Là sự yêu thích với em trai nhỏ.

Cửu Hồn có lẽ sẽ hiểu ý của câu nói này.

Nàng vừa nói dứt lời, ánh mắt Cửu Hồn lập tức sáng ngời, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.

Ngay sau đó, hắn lại cúi đầu, giọng nói trầm thấp như thú non lại vang lên: "Vậy... Ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Hỏi đi!" Vẻ mặt Dạ Mị vẫn lạnh nhạt.

Cửu Hồn dừng một lát, hắn thấp giọng: "Ngươi thích ta hơn hay thích vua nịnh bợ hơn?"

Khóe miệng Dạ Mị giật giật.

Nàng hơi khó hiểu nhìn chằm chằm Cửu Hồn, chần chờ hỏi: "Vậy ngươi có thể giải thích một chút không, vua nịnh bợ là chỉ...?"

"Bắc Thần Tà Diễm." Hắn vội vã đáp lời, vừa dứt lời lại ngẩng đầu nhìn Dạ Mị một cái, nhấn mạnh: "Bắc Thần Tà Diễm!"


Dạ Mị: "..."

Bắc Thần Tà Diễm là vua nịnh bợ? Sao nàng lại không phát hiện ra nhỉ?

Tuy Bắc Thần Tà Diễm khá hay ca ngợi khích lệ nàng, nhưng là đây đều sự thật mà, đâu tính là nịnh nọt chứ?

Nhưng hiển nhiên là đó không phải trọng điểm. Nàng dừng một chút, lạnh lùng nói: "Ta cho rằng không cần phải so sánh."

Thật ra là không thể so sánh.

Hai người, một rất giỏi khích lệ nàng, một người cực kì ngoan ngoãn.

Như vậy bảo nàng sao có thể so sánh cao thấp được đây?

Nàng vừa dứt lời, Cửu Hồn lập tức hiểu ra.

Hắn không ép buộc, cũng không làm ầm ĩ, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi đi ngủ đi."

Nghe hắn nói hết câu, vẻ mặt không có gì bất thường, Dạ Mị cũng đã mệt nhọc rồi, nên nàng yên tâm gật đầu, đẩy cửa ra đi vào ngủ.

Cửu Hồn nhìn theo bóng nàng đi vào phòng, ánh mắt nhìn về phía phòng Bắc Thần Tà Diễm, trong mắt xẹt qua một tia sát khí.


----------

Bắc Thần hoàng triều, trong hoàng cung.

Tại cung Hoàng Hậu, một tướng quân quỳ gối giữa đại điện, trên mặt gã ngoài sự chật vật còn có vẻ căng thẳng.

Gã cúi đầu mở miệng nói: "Hoàng Hậu nương nương, mạt tướng làm Hoàng Hậu thất vọng rồi, không lấy được đầu cô gái kia báo thù cho quận chúa, mạt tướng có tội!"

Trên chủ vị, người phụ nữ ung dung hoa quý nghe vậy, gật đầu.

Gương mặt bà ta rất giống với Bắc Thần Tà Diễm, nhưng trong khí thế lại lộ ra vài phần ngạo mạn của Bắc Thần Tường.

Bà ta nhìn chằm chằm tướng quân kia, lạnh lùng nói: "Bản cung đã nhận được tin các ngươi bị bao vây diệt trừ, có thương vong không?"

"Không có!" Tướng quân lập tức cúi đầu, vội vã giải thích, "Mạt tướng nhận ra người dẫn binh chính là tướng thủ thành biên thành, đã từng đồng hương của mạt tướng. Cho nên gã nói với mạt tướng, Tứ hoàng tử điện hạ hạ lệnh bao vây giệt trừ, nếu mạt tướng trốn về sẽ không gϊếŧ, không trốn thì..."


Hoàng Hậu quét kia tướng quân liếc mắt một cái, lạnh lùng hỏi: "Cho nên ngươi trực tiếp dẫn binh lính bỏ chạy?"

"Vâng..." Trán tướng quân đó chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, tạm thời không rõ thái độ của Hoàng Hậu thế nào, vì thế bổ sung một câu, "Mạt tướng đáng chết, nhưng mạt tướng làm vậy cũng vì tránh thương vong không cần thiết, xin Hoàng Hậu nương nương thứ tội!"

Hoàng Hậu trầm mặc hồi lâu, vươn tay xoa xoa mi tâm mình, trong ánh mắt xẹt qua vài phần tức giận, gần như nghiến răng nói: "Bản cung thật không hiểu vì sao lúc trước lại sinh ra thứ láo xược như vậy! Nó chẳng khác gì khắc tinh của bản cung!"

Tướng quân kia lập tức run lên, không dám nói nhiều.

Tứ hoàng tử điện hạ là một ác ma, là người mà thiên hạ chẳng dám nhắc tên, bởi vì ai cũng không biết, nếu nói sai một câu, hoặc là nhiều lời một câu, khi truyền đến tai người kia, không chỉ bản thân và gia đình mà cả phần mộ mười tám đời tổ tông không biết sẽ gặp phải tai họa gì.
Cho nên lúc này dù Hoàng Hậu đã nói đến vậy, gã cũng không dám hùa theo.

Đúng lúc này, một cung tì đi vào đại điện, cúi đầu bẩm báo: "Hoàng Hậu nương nương, quốc cữu đến!"

Sắc mặt của Hoàng Hậu lập tức trở nên nghiêm trọng hơn vài phần, nhìn xuống vị tướng quân trong đại điện, lạnh lùng nói: "Ngươi lui xuống trước đi!"

"Vâng!" Tướng quân kia như được đại xá, lập tức rời đi.

Tiếp theo, một quan văn mặt mày xanh mét đi vào tẩm cung của Hoàng Hậu.

Sau khi tiến vào, ông ta đầu tiên là hành lễ: "Hạ quan bái kiến Hoàng Hậu!"

"Ca ca xin đứng lên!" Hoàng Hậu lập tức đứng dậy, dìu ông ta lên.

Tư Đồ Chiếu là quốc cữu, cũng là thừa tướng đương triều, bây giờ lại dám không cho Hoàng Hậu thể diện, trực tiếp đứng lên, không vui nói: "Hoàng Hậu, chuyện này ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích! Tường Nhi là đứa con gái duy nhất lứa này của Tư Đồ gia ta, từ nhỏ đã được sủng ái, cũng được gia tộc kỳ vọng cao, hy vọng nó trở thành quốc mẫu tương lai. Bây giờ lại..."
"Những việc đó bản cung đều biết rồi, sao bản cung lại không muốn hậu cung vĩnh viễn là thiên hạ của Tư Đồ gia chúng ta đây! Huynh trưởng đừng tức giận!" Hoàng Hậu lập tức trấn an Tư Đồ Chiếu.

Tư Đồ Chiếu sắc mặt xanh mét, nhìn về phía Hoàng Hậu: "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, binh lính ngươi phái đi gϊếŧ ả tiện nhân kia đã bị Bắc Thần Tà Diễm dọa bỏ về. Ta còn nhận được mật báo, Phong Nhi đưa Tường Nhi chạy thoát, không rõ tung tích, mà người của Bắc Thần Tà Diễm còn đang truy bắt bọn chúng, nói không chừng không thể sống sót trở về. Hoàng Hậu, ngươi cũng là người của Tư Đồ gia, xảy ra chuyện như này cũng không có lợi gì với ngươi cả!"

Hoàng Hậu thấy dáng vẻ ông ta hùng hổ như thế, cũng đáp trả lại, lạnh lùng nói: "Lúc trước ta không đồng ý cho Tư Đồ Tường đến biên quan tìm Bắc Thần Tà Diễm, là ca ca tạo áp lực lên ta, nói tên nghịch tử kia có không nể mặt ta thì cũng không dám làm gì Tường Nhi. Bây giờ nó không chừa thể diện cho ta, còn biến Tường Nhi thành như vậy, thế đây là lỗi của ca ca hay của ta?"
Bà ta vừa nói dứt lời, Tư Đồ Chiếu lập tức nghẹn họng.

Hoàng Hậu lại tiếp tục nói: "Ta vẫn luôn hy vọng ca ca ủng hộ Bắc Thần Tường, giúp nó trở thành trữ quân. Nhưng ca ca lại bị dăm ba câu của Tư Đồ Tường kích động, nảy sinh ý đồ ủng hộ Bắc Thần Tà Diễm làm trữ quân, bây giờ lại đi đến nước này, có phải nghĩa là huynh trưởng ngu xuẩn không?"

Tư Đồ Chiếu càng không nói nên lời.

Hoàng Hậu lạnh nhạt nói: "Ta vốn cho rằng, hai cha con các ngươi sau khi lĩnh giáo bản lĩnh không màng nhân luân của thằng nghịch tử kia sẽ quay đầu lại. Nào ngờ lần đầu tiên ra tay, cái giá phải trả lại lớn như thế. Những điều đó đâu phải việc bản cung có thể khống chế được?"

Nói đến đây, Tư Đồ Chiếu hít sâu một hơi, nhìn về phía Hoàng Hậu: "Nói thì nói vậy, nhưng chuyện này không thể bỏ qua như vậy được! Hoàng Hậu, Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử đều là con của ngươi, tất cả đều là cháu ngoại của ta, với ta mà nói ủng hộ ai cũng như nhau. Việc đã đến nước này, ta tất nhiên sẽ thuận theo ý ngươi ủng hộ Đại hoàng tử, nhưng..."
Ngữ khí của Tư Đồ Chiếu lạnh lẽo hơn: "Nhưng việc này bất luận thế nào, ngươi cũng nhất định phải cho ta một công đạo! Dù không lấy được mạng cô gái kia thì ít nhất ngươi phải bảo đảm với ta, cô ta vĩnh viễn không thể trở thành Tứ hoàng tử phi, không thể trở thành con dâu Bắc Thần gia, sau này chúng ta lại tìm cơ hội gϊếŧ chết cô ta! Nếu ngươi không thể bảo đảm, thì cũng đừng trách người huynh trưởng là ta trở mặt vô tình, ủng hộ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử!"

Hoàng Hậu vừa nghe vậy lập tức nhướn cao mày, nhìn về phía Tư Đồ Chiếu, bảo đảm: "Ca ca yên tâm! Ca ca cũng biết, lấy mạng cô ta bây giờ e là không bất khả thi. Nhưng bản cung có thể bảo đảm, chỉ cần bản cung còn sống một ngày, cô ta cùng lắm cũng chỉ có thể làm một ả thiếp thất đê tiện trong phủ Tứ hoàng tử, không leo nổi lên vị trí trắc phi, cô ta cũng nhất định sẽ chết, cái mạng ti tiện đó còn không bù nổi một chân của Tường Nhi!"