Giọng nói của ả vang vọng, Cửu Hồn rút dao găm ra.

Dạ Mị nhanh chóng nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn Cửu Hồn một cái, lạnh lùng nói: "Đừng sốt ruột, cứ để ả mắng, bình thường người không có thực lực để mà đối phó người khác chỉ có một con đường để chọn, đó chính là dùng lời nói phỉ nhổ nhục mạ đối phương, mà bọn họ đều không hiểu, trong mắt kẻ mạnh, ngôn ngữ là thứ vô giá trị nhất."

Dạ Mị phát hiện từ ngày quen Bắc Thần Tà Diễm, hình như nàng đã học được vài phần bản lĩnh ngụy biện tẩy não của đối phương.

Kiêu Khâm và Hân Duyệt Nhạn lúc này lại không nhịn được liếc mắt nhìn Dạ Mị thêm một cái.

Lời này tuy nghe không đúng chỗ nào đấy, nhưng cũng không thể nói là sai, rốt cuộc bây giờ Lục Oản Oản có thóa mạ Dạ Mị thế nào đi nữa cũng không thể tạo ra tổn thương mang tính thức chất với đối phương.


Sắc mặt Lục Oản Oản tím xanh lại, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Mị: "Con khốn này, ta nói cho ngươi biết! Ta có thành quỷ cũng sẽ không tha ngươi!"

Nhưng mà Dạ Mị nghe vậy, chỉ là càng thêm lạnh nhạt mà không sao cả nói: "Lúc làm người không động được đến ta, ngươi nghĩ thành quỷ thì có năng lực này à? Hơn nữa, ngươi sắp trở thành "thịt cá" của ta rồi."

Sắc mặt Lục Oản Oản đổi liên tùng tục năm màu, càng khó coi.

Mọi người cũng đều kính nể nhì Dạ Mị, cô gái này thật là... không nói một câu thô tục nào, thậm chí trên mặt không có nửa phần trào phúng, thế mà vẫn có thể mắng người khác không đáng một đồng, chọc tức người ta thành như vậy, cũng là một loại bản lĩnh.

Dạ Mị không nhìn Lục Oản Oản, ánh mắt trực tiếp quét về phía Kiêu Khâm: "Nói đi, ngươi định đổi thế nào?"


Kiêu Khâm liếc nhìn Dạ Mị một cái, lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lục Oản Oản, mới mở miệng: "Ngươi cho người vận chuyển lương thảo qua đây, ta cho người áp giải ả qua. Tiến hành cùng lúc!"

"Được!" Dạ Mị dứt khoát gật đầu.

Tiếp theo, Dạ Mị quay đầu lại nhìn Lư Tương Hoa, ra hiệu cho gã.

Vẻ mặt Lư Tương Hoa đầy bất mãn, không phục những vẫn kéo bao gạo, kéo ra giữa hai bên.

Kiêu Khâm nhìn lướt qua một võ tướng đứng phía sau mình, võ tướng cũng lập tức đi lên, áp giải Lục Oản Oản về phía Dạ Mị.

Khí thế hai bên căng như dây đàn.

Đến khi lương thảo đã sắp tới ngay trước mặt Kiêu Khâm, võ tướng cũng sắp sửa áp giải Lục Oản Oản đến trước mặt Dạ Mị, gã bỗng nhiên trở mặt, ôm lấy Lục Oản Oản chạy về, Kiêu Khâm cũng ra tay đúng lúc đó, roi ngựa trong tay vọt về phía võ tướng và Lục Oản Oản.


Roi ngựa quấn eo của Lục Oản Oản và võ tướng kia kéo bọn họ trở về!

Hân Duyệt Nhạn thấy vậy, theo phản xạ có điều kiện định vung dải lụa lên cướp người về. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Dạ Mị đã bất động thanh sắc bắt lấy cổ tay nàng.

Tốc độ ra tay vủa Dạ Mị vừa nhanh chóng vừa không để quân địch phát hiện, sau khi ngăn Hân Duyệt Nhạn, nhanh chóng thu tay, khiến Hân Duyệt Nhạn hoàn toàn khiếp sợ!

Võ công của nàng trên giang hồ tuy không tính là số một số hai, những tuyệt đối là một cao thủ. Nhưng nữ nhân này lại có tốc độ nhanh như vậy...

Kiềm chế cảm giác khiếp sợ trong lòng, nhìn thoáng qua gương mặt nghiêng nghiêng của Dạ Mị, trong lòng càng thắc mắc, Dạ Mị định chơi trò gì mà không cho mình ra tay hỗ trợ.

Dạ Mị lập tức lộ ra vẻ mặt tức muốn hộc máu, không khác gì bị Kiêu Khâm chọc tức, nàng chỉ vào Kiêu Khâm nói: "Ngươi... Các ngươi lại dám lật lọng!"
Vẻ mặt đám người Lư Tương Hoa cũng tức giận.

Đúng lúc này, một trận loạt bước chân truyền đến, mấy ngàn binh lính Đại Mạc nhanh chóng xông tới, bao vây kín đám người Dạ Mị.

Dạ Mị thấy thế, thu lại vẻ phẫn nộ, nhìn Kiêu Khâm, lạnh lùng nói: "Đây là quỷ kế của các ngươi?"

Dưới mặt nạ, gương mặt Kiêu Khâm mang theo vài phần lạnh lùng: "Binh bất yếm trá, nếu mưu kế của chúng ta không thực hiện được, có lẽ người đạt được mục đích chính là các ngươi!"

Dạ Mị lại quan sát nhân số của đám binh lính vây quanh bọn họ, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Kiêu Khâm: "Ngươi trông cậy vào đám người này có thể gϊếŧ được chúng ta?"

"Thì sao?" Một võ tướng đứng sau lưng Kiêu Khâm đắc ý trả lời.

Cửu Hồn im hơi lăng tiếng rút trường kiếm bên hông ra, nhìn về phía Kiêu Khâm, thấp giọng nói: "Gϊếŧ hoặc là bị gϊếŧ, có lẽ các ngươi nên hỏi kiếm của ta?"
Kiêu Khâm nhìn Cửu Hồn, lại nhìn Dạ Mị và cả Hân Duyệt Nhạn đứng sau lưng nàng, quay đầu lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn võ tướng đứng sau lưng mình, chợt nhìn về phía Dạ Mị, thản nhiên nói: "Ngươi là một cao thủ, ta không biết ngươi sâu cạn đến đâu, bên cạnh ngươi còn có hai cao thủ, nếu thật sự đánh, không ai được lợi cả. Ta không muốn đánh với các ngươi, không bằng các ngươi để chúng ta rời đi!"

"Hừ! Nực cười!" Dạ Mị như giận không thể át, run rẩy ném dao găm trong tay áo về phía Kiêu Khâm.

Kiêu Khâm lập tức nhìn về phía mấy ngàn binh lính đang cao vây Dạ Mị, lạnh lùng nói: "Ném!"

Hắn vừa dứt lời, mấy ngàn binh lính Đại Mạc ném phấn độc về phía Dạ Mị và cả những người đứng sau nàng.

Ánh mắt Dạ Mị tỏa hơi lạnh, bất chấp công kích Kiêu Khâm, rút chiết phiến bên hông ra, chiết phiến xoay một vòng giữa không trung, cản lại toàn bộ phấn độc mà mắt thường gần như không nhìn thấy.
Thân thủ đó khiến sắc mặt của Kiêu Khâm và Hân Duyệt Nhạn đều trầm xuống.

Mà Kiêu Khâm cũng biết phần thắng không lớn, mục đích của hắn chỉ là thoát thân, nên lập tức nói: "Đi!"

Kiêu Khâm vừa dứt lời, dẫn binh lính Đại Mạc vội vã tháo chạy.

Mà sau khi Dạ Mị cản lại toàn bộ phấn độc, đám người Kiêu Khâm đã chạy rất xa.

Cửu Hồn cầm kiếm, chuẩn bị đuổi theo. Dạ Mị ngăn lại hắn, sắc mặt lãnh đạm, trong mắt lại có phần suиɠ sướиɠ vì tính kế thành công, lạnh lùng nói: "Không cần đuổi theo, mục đích của ta đã đạt được!"

Cửu Hồn nhìn Dạ Mị, gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần kiên quyết: "Ta muốn đi chém ả."

"Ai?" Dạ Mị sửng sốt một chút.

Cửu Hồn không trả lời, chỉ phun ra ba chữ: "Ả mắng ngươi."

Dạ Mị hiểu ra, người trong miệng hắn là Lục Oản Oản.
Dạ Mị tỏ vẻ không sao cả nhún vai, lạnh lùng nói: "Không sao, ả hận ta mắng ta là chuyện bình thường, loại người như ả trong lòng ta không có chút phân lượng nào, ta vốn lười để ý. Ngươi không cần đi, hơn nữa Tả Dực Vương kia không phải nhân vật dễ đối phó, rất nguy hiểm."

"Hắn không phải đối thủ của ta." Cửu Hồn nói, cho thấy bản thân không lo lắng về Kiêu Khâm.

Dạ Mị liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Nhưng ta không mong ngươi mạo hiểm vì một người không tạo ra nguy cơ gì, không đáng. Mục tiêu của ta vốn dĩ không phải Lục Oản Oản, suy cho cùng ta còn phải cảm ơn ả cho ta một lý do hợp lý, hơn nữa có thể khiến kế hoạch thuận lợi như vậy. Hơn nữa, vì ả đã được cứu về, kế hoạch của chúng ta sẽ càng thêm thuận lợi."

Trong lúc đối thoại, đám người Kiêu Khâm đã sớm đã chạy xa.
Cửu Hồn lập tức trầm mặc, lại vì nàng nói không muốn để hắn mạo hiểm, trong lòng có một tia suиɠ sướиɠ, chỉ là trên mặt không thể hiện chút nào, lui về sau lưng Dạ Mị.

Lư Tương Hoa nhìn Dạ Mị, mở miệng hỏi: "Dạ Mị cô nương, kế sách của chúng ta vậy là thành công rồi? Ngài nói xem bọn họ có nhìn ra manh mối không?"

Dạ Mị lạnh lùng nói: "Nếu đã dùng thủ đoạn như vậy mà bọn họ vẫn phát hiện được manh mối, thì ta đây cũng sống uổng phí rồi. Trở về chỉnh quân đi, chuẩn bị xuất chiến. Sai mật thám giám sát chặt bọn chúng, có tình huống gì tùy thời tới báo, tối nay hoặc là ngày mai, chúng ta có thể thu thành quả rồi!"

"Xem ra là có trò hay?" Hân Duyệt Nhạn ở bên cạnh không nhịn được hỏi một câu.

Dạ Mị gật đầu, lạnh lùng nói: "Còn xuất sắc hơn nữa kia."
Hân Duyệt Nhạn lập tức hứng thú, còn nhìn Dạ Mị một cái, tán thưởng nói: "Thực lực của ngươi cao hơn ta!"

Nàng là một trong tứ đại tôn giả đứng đầu sơn trang Cô Nguyệt, đệ nhất nhân dưới trướng Cô Nguyệt Vô Ngân. Không ngờ rằng, hôm nay còn chưa kịp ra tay đã bị cô nương này khống chế, chậc chậc...

Võ công này, gánh nổi vị trí nữ chủ nhân của Cô Nguyệt sơn trang.

Với lại, tuy rằng nàng không biết Dạ Mị định làm gì, chuẩn bị tính kế Đại Mạc thế nào, nhưng trực giác nói cho nàng biết, nhất định mình sẽ không phải thất vọng.

Dạ Mị nghe Hân Duyệt Nhạn nói xong, trên mặt không thấy nửa phần vui mừng khi được khen ngợi nào, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ta vốn cho rằng ngươi đã biết lâu rồi chứ."

Hân Duyệt Nhạn: "..."

Vị Dạ Mị cô nương này không biết cái gì gọi là khiêm tốn sao? Không thể chừa cho Hân Duyệt Nhạn nàng chút thể diện sao? A?! Nàng đường đường là một trong tứ đại tôn chủ đứng đầu Cô Nguyệt sơn trang, nàng không cần thể diện à?
Được rồi, vì em dâu, thể diện là cái quần què gì, Hân Duyệt Nhạn nàng chưa nghe nói qua.

Nhìn Dạ Mị đã nói, liền nói: "Đi thôi!"

Dạ Mị dẫnmọi người rời đi, Hân Duyệt Nhạn cũngnhanh chóng đuổi theo, tung ta tung tăng lò dò phía sau Dạ Mị, mở miệng hỏi thăm: "Ngươi có thể nói ngươi định dùng kế gì đối phó người Đại Mạc không?"

Dạ Mị quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Hoặc là ngươi nên công khai thân phận của ngươi trước?"

Hân Duyệt Nhạn chớp chớp mắt, mở miệng nói: "Ta à! Ta là Hân Duyệt Nhạn của Cô Nguyệt sơn trang kiêm vị hôn thê của Đao Hoàng Tiêu Sắt Dương. Nếu ngươi có gì không hài lòng về ta cứ tính trên đầu Tiêu Sắt Dương, hắn tự nguyện đổ vỏ thay ta."

Nàng vừa nói dứt lời, không ít đàn ông ở đây quay đầu nhìn nàng một cái.
Tên tuổi của Hân Duyệt Nhạn bọn họ thật sự từng nghe nói, đặc biệt là sơn trang Cô Nguyệt càng không thể không biết. Nhưng mà nói với người khác cứ không hài lòng về mình là tính cho vị hôn phu là loại thao tác gì?

Bọn họ bỗng nhiên bắt đầu thương hại Tiêu Sắt Dương!

Không ngờ quan điểm này của Hân Duyệt Nhạn lại được Dạ Mị tán đồng.

Dạ Mị gật gật đầu, lạnh lùng nói: "Đổ vỏ cho vị hôn thê vừa là nghĩa vụ vừa là vinh hạnh của đàn ông."

Đám đàn ông: "..."

Hân Duyệt Nhạn vừa nghe vậy, hai mắt lập tức sáng ngời, cảm giác sâu sắc chính mình tìm được rồi tri âm rồi! Về sau nếu có một cô em dâu như vậy, ngày tháng của mình ở Cô Nguyệt sơn trang sau này sẽ không nhàm chán nữa rồi, điều này khiến cho hảo cảm của nàng với Dạ Mị tăng không kiềm chế được.
Nàng lại tiến đến trước mặt Dạ Mị, gần như nịnh nọt hỏi: "Ngươi hiểu nội công không?"

Ánh mắt của nàng khiến Dạ Mị rùng mình, quay đầu lại nhìn nàng một cái, thấy người đối diện không có ác ý, liền bỏ bớt lòng phòng bị, lạnh giọng hỏi: "Không hiểu! Làm sao?"

Không hiểu chính là không hiểu, không cần phải che dấu, hơn nữa nàng tin không mấy người hiểu nội công có thể lợi hại hơn nàng.

Nàng vừa nói không hiểu, Hân Duyệt Nhạn lập tức tìm được cảm giác tồn tại.

Cả người càng hưng phấn, mở miệng nói: "Ta có một quyển bí tịch, là của sư bá ta! Nếu ngươi học nó, nhất định có thể luyện thành võ công tuyệt thế!"

"A?" Điều này lại khiến Dạ nổi lên vài phần hứng thú, nàng thật sự muốn học nội công, chỉ là...

Nàng nhìn về phía Hân Duyệt Nhạn, lạnh giọng hỏi: "Nếu là bí tịch của sư bá ngươi thì không thể vô duyên vô cớ đưa cho ta học được, đúng không?"
Tỷ như Đại Mạc Hữu Dực Vương vì có được bí tịch của Đao Hoàng, trực ám toán khiến Đao Hoàng sống chết không rõ, đủ thấy cao nhân thời đại này với bí tịch của mình cũng không quá khẳng khái.

"Ngươi nói không sai! Nhưng hai người chúng ta rất có duyên, ta rất muốn kết giao bằng hữu với ngươi, loại mà cực kì thân mật ấy, sinh tử chi giao chính là mục đích cuối của ta!" Hân Duyệt Nhạn một bên nói, một bên gật đầu, cho thấy bản thân rất thành thật.

Dạ Mị lạnh giọng hỏi: "Sau đó?"

"Sau đó!" Hân Duyệt Nhạn vẻ mặt nghiêm túc, "Sau đó, ta có thể tặng bí tịch cho ngươi. Ta cảm thấy với thực lực của ngươi có tư cách có được nó! Nhưng sau này ngươi nhất định phải dồng ý với ta một điều kiện."

"Điều kiện không trái lương tâm, đạo đức, cũng không vi phạm tâm nguyện của ta, ta đều có thể đáp ứng!" Dạ Mị nói ra yêu cầu của mình.
Chuyện trái đạo đức, lương tâm bình thường nàng cũng không muốn làm.

Nói xong, Dạ Mị bổ sung nói: "Đương nhiên, bí tịch này của ngươi phải có giá trị mới được!"

Hân Duyệt Nhạn suy tư một lát, gật gật đầu: "Được!" Dù đối phương có không muốn gả cho Vô Ngân, nàng cưỡng cầu cũng sẽ không hạnh phúc, cho nên điều không trái tâm nguyện vẫn có thể đáp ứng.

Sau khi đồng ý, Hân Duyệt Nhạn cười hì hì nói: "Yên tâm, bí tịch của sư bá ta sẽ không làm ngươi thất vọng!"

Trong dăm ba câu này, hai đều đã đồng ý. Thế nên mọi người bên cạnh sửng sốt.

Sư bá của Hân Duyệt Nhạn là ai, mọi người đều biết, bí tịch của người đó rẻ mạt đến vậy sao? Mọi người đều cảm thấy Hân Duyệt Nhạn quả thực chuyên môn bẫy sư bá!

Hân Duyệt Nhạn nào có rảnh quản người khác nghĩ gì, nàng lập tức lấy từ trong tay áo ra một quyển bí tịch, trực tiếp đưa cho Dạ Mị. Nàng cũng không kiêng dè ai, rốt cuộc đồ của sư bá nàng, trừ bỏ Hân Duyệt Nhạn nàng dám trộm, không phải ai cũng không dễ dàng có được.
Dạ Mị cũng hoàn toàn không kiêng dè nhận lấy, mở ra, nhìn trang đầu tiên, khóe mắt Dạ Mị co giật.

Một bàn tay đưa lên, chỉ vào dòng chữ phía trên, lạnh giọng hỏi: "Bí tịch Tiểu Điềm Thái?"

Vừa thấy cái tên này đã thấy giống lừa đảo rồi!

Vị Hân Duyệt Nhạn cô nương này chắc rằng sư bá nàng là cao nhân hàng thật giá thật mà không phải trúa hề chứ? Còn cả quyển bí tịch này thật sự có thể luyện thành võ công tuyệt thế mà không phải dùng để tấu hài.

Không ít người nghe vậy, khóe miệng co giật theo, bọn họ quả thật không ngờ người kia cũng lấy cái tên này cho bí tịch của mình!

Hân Duyệt Nhạn cũng lén xem bí tịch kia vài lần, nhưng chưa nhìn trang đầu, cho nên nghe thấy Dạ Mị nói, khóe mắt nàng cũng co giật.

Sau đó, nàng buồn bực hỏi Dạ Mị: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua về sư bá ta? Sư bá của Hân Duyệt Nhạn, sư phụ Cô Nguyệt Vô Ngân, người giang hồ gọi là... Tiểu Điềm Thái?"
Dạ Mị: "?"

Dạ Mị cố gắng ép mình bình tĩnh lại, không để vì một cái tên mà võ đoán tính chân thực của bí tịch Hân Duyệt Nhạn đưa, mở ra nhìn vài trang.

Nàng nhanh chóng nhìn ra bí quyết trong đó, dù nàng hoàn toàn không hiểu nội công, nhưng làm theo hướng dẫn bên trong, khí áp đan điền, quả thật có thể cảm thấy có một dòng khí lưu chuyển trong cơ thể.

Điều này khiến nàng cảm thấy tin tưởng quyển bí tịch này thêm vài phần.

Vì thế, nàng cố ép mình không băn khoăn quyển bí tịch này tên là gì, thuận miệng hỏi một câu: "Cho nên sư bá của ngươi là một thiếu nữ ngây thơ lãng mạn? Hoặc là tuy lớn tuổi, nhưng chưa hết tính trẻ con?"

Nếu là như vậy, nàng còn có thể thuyết phục mình gọi đối phương là Tiểu Điềm Thái cũng không có gì không ổn.

Nhưng khóe mắt Hân Duyệt Nhạn co giật, từ biểu hiện của Dạ Mị, nàng thật sự tin rằng đối phương chưa tình nghe đến đại danh của sư bá nhà mình.
Hân Duyệt Nhạn nghe Dạ Mị hỏi xong cũng cảm thấy sư bá nhà mình đúng là hết nói nổi, nàng lau mồ hôi trán: "Không phải! Sư bá ta là một lão già bảy tám chục tuổi!"

Dạ Mị: "!"

Dạ Mị dừng một chút, lạnh lùng nói: "Vừa rồi coi như ta chưa hỏi gì hết!" Nàng không còn muốn nhắc đến Tiểu Điềm Thái lão nhân khâr vị độc đáo nữa.

Mồ hôi trên trán Hân Duyệt Nhạn tuôn càng nhiều, dè dặt nhìn Dạ Mị: "Nếu ngươi học võ công của sư bá ta, có lẽ ông sẽ tìm đến ngươi, nói không chừng có thể nhận ngươi làm đồ đệ! Ngươi đừng vội xem thường sư bá ta, ông không chỉ có một đồ đệ là Vô Ngân, một vị hoàng đế bên đại lục Huyên Ngự cũng là đệ tử đắc ý của sư bá!"

Dạ Mị không quá để ý đến điều này, căn cứ vào hiểu biết nàng tích cóp suốt mấy ngày nay, thời đại này có năm đại lục, đây chỉ là một đại lục trong số đó, đại lục Huyên Ngự là một đại lục khác.
Vì thế nàng chỉ lên tiếng: "Ừm!"

Hai người nói đến đây, cách đó không xa, một đội nhân mã hừng hực sát khí bọc đánh bao vậy bọn họ.

Dạ Mị nhíu mày lại, quét mắt nhìn về phía bọn chúng...