Sau khi đồng ý hẹn hò cùng Ken, sau đó là một lễ đính ước của hai gia đình về hôn sự, sau một năm nữa thì bọn họ sẽ chính thức trở thành vợ chồng. Bây giờ đã ba tháng trôi qua, cô đối với Ken không thể nói là tình yêu nhưng cũng có một sự quý mến. Có rất nhiều chuyện xảy ra, cô không còn liên lạc được với Pi dù đi tìm Pi khắp nơi, cả người nhà Pi cũng không biết Pi đã bỏ đi nơi nào. P đã xin bảo lưu ở trường mà bỏ đi không một lời từ biệt với cô và không thể biết một lí do nào đó.

Từ ngày tạm biệt Minh Trí thì anh cũng không còn xuất hiện trước mặt cô nữa, giống như một cơn gió thoảng qua cuộc đời cô rồi bay đi mất, trong lòng cô có một chút luyến tiếc và cô vẫn hay nhớ đến anh. Gia đình cô vì được Phạm gia giúp đỡ nên đã khôi phục lại nhưng không thể được như ngày xưa, vì khi cổ phiếu nhà cô tụt giá, đã có một người ẩn danh thu mua khá nhiều, người này có số cổ phiếu cao hơn cả gia đình cô nhưng lại vẫn để cho cha cô điều hành công ty Trịnh Kim.

Ngày hôm nay, cô sẽ cùng Ken đi chọn quà để đến buổi tiệc sinh nhật của một vị phu nhân danh giá nào đó, vì không để tâm lắm nên cô không thể nhớ được. Cô mặc một bộ trang phục đơn giản bước xuống lầu thì chị gái cô cùng lúc bước ra. Hai người chạm mặt, cô biết chị gái luôn không thích mình nên cô tránh sang một bên để chị ấy đi trước, nhưng Thiên Kim lại gây hấn.

- Đâu dám, mời Phạm thiếu phu nhân đi trước. - Thiên Kim ra vẻ khing thường

- Chị không cần phải nhắc nhở em rằng nhờ có vị trí này nên chị mới có thể đứng tại đây. - Cô nói rồi lạnh lùng bước xuống.

- Mày, mày đừng vênh váo, tao sẽ là con dâu nhà Trần gia, đối với Trần gia thì Phạm gia chẳng là cái gì. - Thiên Kim tức giận nói.

Cô quay mặt lại nhìn Thiên Kim rồi cười: Chị gái, chị lại quên rằng Trần gia đã huỷ hôn rồi, vì chuyện này mà nhà ta chút nữa phá sản. Chị còn lại muốn gả về Trần gia, thật em không thể nghĩ ra. Chưa nói Trần Minh Trí cũng không hề có ý với chị.

Cô cứ thế mà bước đi không để ý đến Thiên Kim đang tức giận phía sau. Ngoài cửa, chiếc ferrari của Ken đã đậu sẵn trước cửa đón Rin, vừa nhìn thấy Rin anh liền xuống xe lịch thiệp mà mở cửa cho cô. Cô quay sang nói: Cảm ơn

Anh quay về ghế ngồi của mình, nhìn ngắm cô rồi tỏ vẻ không hài lòng nói

- Rin, đã nhiều lần anh nói em không được nói cảm ơn anh rồi.

- À, thật xin lỗi, em quên.- Cô bèn trả lời

- Và cả câu xin lỗi. - Lần này thì anh hơi khó chịu.

- À, được, em sẽ ghi nhớ.

Ken chạy xe đến Trung tâm thương mại Royal, nơi đây đặt một điểm bán hàng của Toàn Cầu. Cả hai đang sánh bước đi về đang trưng bày rất nhiều trang sức bằng đá quý, cô cảm giác như có ai đó đang nhìn về phía cô. Cô quay lại phía sau chỉ thấy dòng người qua lại, rồi cô tiếp tục cùng Ken đi về phía trước.

- Rin, em nghĩ cúng ta nên tặng gì cho Đoàn phu nhân. - Ken dịu dàng hỏi cô

- Em thật không thể nghĩ ra, anh cứ tuỳ ý lựa chọn. - Cô đưa mắt nhìn qua toàn bộ cửa hàng lớn này trả lời.

- Anh là đàn ông, làm sao khéo chọn bằng em. Em hãy chọn một sợi dây chuyền để tặng cho bà ấy. - Anh gợi ý

- Được, vậy chúng ta lấy sợi đang treo trong kia. - Cô chỉ đại một sợi dây chuyền đính đá đang treo trong tủ kính.

Một cô nhân viên trẻ nhận ra Ken liền nở nụ cười.

- Lê Hoàng thiếu gia, hôm nay dẫn tiểu thư đến chọn trang sức ạ, hai anh chị đã chon được gì chưa ạ?

- Cô lấy cho tôi sợi dây chuyền đang treo ở tủ. - Ken lạnh lùng chỉ tay về phía tủ kính

- Ôi, thiếu gia thật khéo chọn, đó là mẫu mới của chúng ta, thật rất hợp với tiểu thư. - Cô ta nịnh nọt.

- Thật là hợp với tôi sao? - Rin không nhịn được cười mà hỏi

- Vâng, sợi dây này được thiết kế theo hướng sang trọng mà dịu dàng. Nó giúp người đeo tôn lên vẻ quý phái và nổi bật hơn hết. - Cô nhân viên tiếp tục giới thiệu.

- Tiếc là nó không phải dành cho tôi, chúng tôi mua làm quà tặng? - Rin nói tiếp. - Là một phụ nữ đã có tuổi, chị nói xem nó có hợp với bà ấy.

Ken thấy Rin trêc chọc cô nhân viên thì cũng ngẫu hứng trêu ghẹo.

- Cô nói xem, nếu như sợi dây này tôi mua tặng cho bà ấy đeo thật sự hợp, tôi sẽ lên chức cho cô. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô bảo tiểu thư đây cũng đã già rồi nên rất hợp với trang sức dánh cho quý bà.

- Tôi… tôi. - Cô nhân viên ấp úng.

Rin thấy thật tội cô ấy nên thôi trêu chọc.

- Thôi được rồi, chúng tôi lấy sợi dây này, cô cũng không cần phải trả lời anh ta.

Cô nhân viên nghe vậy mừng rỡ chạy đi gói sợi dậy chuyền vào một chiếc hộp màu đỏ sang trọng. Ken quay sang hỏi Rin.

- Quà đã mua xong, em muốn đi đâu?

- Em muốn đến nhà Pi.

Nghe đến Pi, chân mày Ken hơi nhíu lại nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường nói: Không phải em nói cô ấy đã bỏ đi rồi sao?

- Em muốn đến xem cô ấy đã quay về chưa, em rất nhớ Pi.

- Được, anh đưa em đi.

Trên xe, anh quay sang dùng tay mình nắm lấy bàn tay cô nhưng bị Rin rụt lại Ken lên tiếng:

- Rin, anh muốn chúng ta kết hôn sớm hôn dự định?

- Vì sao? - Cô ngạc nhiên hỏi anh

- Vì anh không muốn chờ đợi nữa, anh muốn chúng ta sống chung một gia đình? - Anh nhẹ nhàng lên tiếng

- Em vẫn chưa sẵn sàng . - Cô nhìn ra phía đường dành cho người đi bộ, thấy một bóng dáng trông thật giống Pi, liền kêu to: Dừng xe.

Nghe cô hét, Ken liền thắng gấp lại, cô không nói gì cứ thế mở cửa xe chạy đi.

Bóng dáng phía trước cứ thế mà đi không quay lại, cô chạy theo đến một con hẻm vắng thì mất dấu, Rin nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai định dời bước đi về nơi lúc nãy thì phía sau có một chiếc khăn bịt miệng cô lại. Rin cố gắng vùng vẫy nhưng thuốc mê từ từ thấm vào cơ thể, làm cả người cô mềm những không một chút sức lực rồi từ từ thiếp đi.

Ken cho xe dời vào ven đường, sau đó đuổi theo cô nhưng không còn thấy cô nữa, theo hướng cô chạy mà tìm nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Tìm mãi và gọi điện cho cô không được nên anh lặng lẽ lái xe ra về trong đầu vẫn nghĩ Rin đang trốn tránh anh.

Buổi tối, Ken ăn mặc lịch lãm lái xe đến Trịnh gia đón Rin đi dự tiệc sinh nhật của Đoàn phu nhân, lái xe đến Trịnh gia anh bấm chuông vài tiếng thì có người làm trong nhà ra mở cửa mời anh vào nhà.

- Chào hai bác, cháu sang đón Rin đi dự tiệc sinh nhật.

- Không phải con bé từ sáng đến giờ đi cùng cậu. - Trịnh phu nhân ngạc nhiên hỏi

- Cô ấy vẫn chưa về sao? - Anh lo lắng

- Đúng vậy, ta cứ tưởng Hà My đi cùng cậu nên không gọi cho con bé.- Trịnh phu nhân hỏi Ken

- Em mau gọi điện thoại cho con bé hỏi nó đang ở đâu. - Trịnh Đạt lo lắng.

Trịnh phu nhân gọi cho Rin nhưng không thể liên lạc được, cả ba người như ngồi trong nổi nước sôi mà lo lắng. Ken ra xe chạy thẳng đến nhà Pi tìm nhưng ba mẹ Pi nòi Rin không hề đến nhà họ.

Tại cao ốc RoYal, Minh Trí đang ngồi trong phòng làm việc thì điện thoại reo lên, sau khi nhìn thấy số điện thoại anh liền nhấc máy

- Thưa thiếu gia, nhị tiểu thư Trịnh gia đã bị bắt cóc. - Người trong điện thoại báo cáo.

- Đã xác định là ai? - Anh lạnh lùng trả lời

- Thưa thiếu gia, là Đoàn Tuyết Diễm, con gái của ngân hàng Đoàn Thị. Cô ấy có tình ý với Phạm Lê Hoàng của Toàn Cầu, nhưng nhị tiểu thư Trịnh gia đang là hôn thê của Phạm Lê Hoàng, nên có thể nghi ngở là bắt cóc vì tình cảm. - Tiếp tục báo cáo

- Được, bao vây nơi bọn chúng giữ người, nhắn cho tôi địa chỉ.

Anh lạnh lùng ra khỏi cao ốc Royal, sau đó liền đi đến địa điểm giam người.

Rin tỉnh lại sau giấc ngủ say do thuốc mê kéo dài, cô mở mắt ra thì thấy tay chân đã bị trói lại, bên trong rất tối không thể xác định mình đang ở đâu. Cô nhớ lúc nãy cô trông thấy một người rất giống Pi liền đuổi theo, đến khi mất dấu của người ấy thì bị ai đó bắt đến đây. Thật ki lạ, mình trước giờ không thù oán với ai tại sao lại bắt mình. Hay là bắt cóc tống tiền giống như trên phim, vì giờ cô đã là người nhà họ Trịnh. Đang suy nghĩ thì cánh cửa phía trước mở ra, ánh sáng thi nhau chen vào căn phòng tăm tối nay đã sáng lên đôi chút. Cô nhìn thấy phía trước là một người con gái cùng một số người đàn ông phía sau đang đi về phía mình, mắt cô nhoè đi khi bất ngờ tiếp xúc với ánh sáng nên không nhìn rõ mặt bọn họ. Sau khi đèn mở lên, cửa phòng đóng lại thì cô mới nhìn rõ mặt cô gái phía trước trong thật quen mặt. Cô ta lên tiếng

- Sao nhị tiểu thư, cô đã quên tôi sao?

- Cô là ai?

- Lần trước đã cảnh cáo cô tránh xa Ken ra, thế mà lại không biết nghe lời. - Đoàn Tuyết Diễm cười nham hiểm

- Cô là người lúc trước ở trường? - Rin ngạc nhiên

- Đúng, mày đã nhớ ra rồi sao, mày còn nhờ những gì tao đã nói chứ. Ken là của tao.

- Cô tại sao lại bắt tôi, Ken không yêu cô thì cô vì sao phải miễn cưỡng chính bản thân mình.

- Là do mày Ken mới không yêu tao, nếu mày chết đi Ken sẽ là của tao.

- Cô điên rồi, dù cô có giết chết tôi Ken cũng sẽ không yêu cô.

Rin vừa nói xong liền nhận một cái tát từ Tuyết Diễm, cô ta liền hét: Mày câm miệng cho tao, gia đình tao và gia đình anh ấy đã từng nói về chuyện giữa tao và anh ấy. Chỉ vì mày xen vào nên anh ấy mới cố chấp không đồng ý. Mày phải chết đi, mày đừng trách tao ác độc, tao đã cảnh cáo mày trước rồi.

Rin đau đến chảy máu trên khoé miệng, cô sợ run lên từng cơn. Mạng sống con người thật bé nhỏ đối với họ, chỉ vì một người đàn ông mà họ có thể cướp đoạt mạng mống của người khác. Cô im lặng như không nghe lời Tuyết Diễm đang mắng xả.

- Nhị tiểu thư, trước khi chết, tôi ban cho cô một đặc ân hưởng thụ. Cô rất thích đàn ông đúng không vì vậy mới chạy theo Ken, Ken nổi tiếng đa tình và khả năng trên giường rất triền miên với các cô gái.

- Tôi không cần, cô muốn giết thì mai ra tay đi. - Cô lo sợ trong đầu cô gái này đang nghĩ ra trò độc ác.

- Sao lại không cần, cô không cần nhưng người của tôi cần, 5 người phía sau tôi đủ cho cô hưởng thụ chứ, haha. - Cô ta quay về phía 5 người đàn ông cao to cười ghê tởm

- Cô điên rồi, muốn giết thì cứ giết đi, tôi không muốn. - Nhìn 5 tên dơ bẩn mà cô sợ hãi.

- Có thật cô không muốn, xem ra thuốc trong người cô vẫn chưa thấm nên vẫn còn to miệng.

- Cô… cô cho tôi uống thuốc gì.

- Haha, loại thuốc này thật đặc biệt, khiến cho cô thật sự sung sướng.

Nói rồi Đoàn Tuyết Diễm quay sang 5 tên đàn ông phía sau nói: Tôi không huỷ dung nhan cô ta để các anh hưởng trọn niềm vui, nhưng nhớ làm xong thì giải quyết sạch sẽ. Tiền tôi sẽ chuyển vào tk củ các anh, giờ thì tôi phải về chúc mừng sinh nhật của mẹ tôi rồi haha. Nói xong liền quay ra cửa

Trong người Rin bỗng nóng lên, cơ thể cựa quậy khó chịu dâng lên. 5 tên đàn ông cười đê tiện đi tới cởi dây trói ra khỏi cơ người cô sau đó dùng bàn tay dơ bẩn sờ lên người cô.

- Không, các người mau cút hết cho cho, lấy bàn tay dơ bẩn ra khỏi người tôi.

- Cô em xinh đẹp thật mạnh miệng, một chút nữa đừng cầu xin các anh nha.- Một tên cao lớn cất giọng hạ lưu sau đó xé chiếc váy trên người cô lộ ra da thịt trắng mịn trong tiếng cười ghê tỡm của cả 5 tên. Cô khóc ngất nhưng cơ thể ngày một nóng lên khó chịu.

Ầm một tiếng, cửa ra vào bị bật tung, năm người đàn ông phía dưới hoảng hốt nhìn một đám người mặc quần áo màu đen dùng súng chĩa thẳng vào đầu 5 người. Nhanh chóng cả 5 tên liền bị bắt ra ngoài, Minh Trí bước vào cởi chiếc áo da đang mặc che chắn thân hình mềm mại của cô, cô mở mắt nhìn thấy Minh Trí liền kêu to: Cứu tôi, bọn họ muốn hại tôi

- Được rồi, bé ngoan, mọi việc đã ổn.

- Nóng quá, tôi rất nóng. - Cô vứt chiếc áo da của anh ra khỏi cơ thể.

Khí hậu mùa này khá lạnh, ra ngoài mọi người còn phải mặc áo ấm huống chi trong một nhà kho bỏ trống này thì nhiệt độ càng lạnh hơn. Vậy mà cô gái này lại kêu nóng, thân thể mồ hôi đã ướt hết toàn thân.

- Anh, tôi muốn uống nước, nóng quá.

- Ở đây không có nước, mau ra xe, tôi cho cô nước. - Sau đó anh choàng lại chiếc áo da lên người cô rồi bế cô ra xe.

Trong xe, anh mở máy lạnh nhiệt độ thấp nhất khiến anh là người chịu lạnh rất giỏi nhưng vẫn thấy lạnh rung, Trần Hậu cũng họ khụ vài tiếng nhưng cô gái này liên tục kêu nóng. Anh lấy nước cho Rin uống, sau khi uống hết một chai nước cô liền nói.

- Bọn họ nói đã cho tôi uống loại thuốc gì đó, bây giờ tôi rất nóng, có phải là độc dược và tôi sắp chết.

- Cô đã uống phải độc dược sao? - Minh Tri hoảng hốt nhìn cô.

- Tôi không biết, tôi rất nóng, cơ thể rất khó chịu.

Trần Hậu nghe được những lời cô nói liền đoán được, quay sang nói với Minh Trí

- Thiếu gia, có lẽ tiểu thư đã uống phải thuốc kích dục rồi. ( t/g thật sự không biết gọi tên lái của nó là gì =.=)

Minh Trí ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của Rin liền khẳng định rằng cô đã uống phải loại thuốc này, liền nói với Trần Hậu: Mang cô ta nhúng xuống biển có thể tan thuốc không

Trần Hậu hiểu ý liền nói: Loại thuốc này thật dễ làm nó tan biến, thiếu hôm nay tôi có việc đi trước, thiếu gia có thể tự về. Sau đó liền lái xe đi đến một nơi vắng người rồi đi xuống tản bộ ra về.