Qúy Linh xoay người lại, đập vào mắt cô là hình dáng của một người đàn ông không thể nào quen thuộc hơn nữa. Cô nhớ, thật sự rất nhớ hắn, chỉ mới mấy ngày không gặp mà cô tưởng như đã trăm năm. Mặc dù hàng ngày cô đều bận rộn lo cho cục cưng và Lâm Dật nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó. Đêm nào cô cũng giật mình tỉnh giấc khi bị sự lạnh lẽo bao trùm lấy. Ngay lúc này đây, khi hắn xuất hiện trước mặt cô, cô cảm thấy không có gì vui hơn bây giờ hết.

Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn ngào của cô, Lâm Dương không khỏi đau lòng. Mấy ngày qua, hắn tránh mặt cô một phần là vì công việc quá bận rộn phần còn lại là vì… ghen. Phải, hắn thật sự ghen tỵ với đứa bé mới sinh kia. Nó đã chiếm lấy tất cả sự chú ý của cô, cô không còn để ý đến hắn nữa. Hắn quả thật cảm thấy rất buồn nhưng hắn lại không thề để lộ ra ngoài được nên… Hắn chỉ đành tránh mặt cô.

Lâm Dương bước lại gần Qúy Linh, hắn đưa tay vén đi vài sợi tóc rũ xuống trước mặt cô, ánh mắt thâm tình khôn xiết nhìn thẳng vào người đã nắm giữ toàn bộ trái tim hắn.

“Sao vậy? Sao nhìn em lại muốn khóc thế kia? Ai bắt nạt em à?” Lâm Dương dùng tất cả tình cảm của mình đặt vào hết trong lời nói.

Nước mắt của Qúy Linh cứ như sắp tuôn ra tới nơi, cô lắc lắc đầu sau đó tiến tới vòng tay ôm lấy hắn. Động tác này của cô thật sự đã dọa sợ Lâm Dương. Hắn sững sờ trong giây lát như không thể tin vào những gì đang diễn ra. Cô ôm hắn, thật sự đang ôm hắn sao? Không phải là hắn đang nằm mơ chứ?

Sự ấm áp kia đã nói cho hắn biết tất cả là sự thật còn có mùi hương chỉ thuộc về riêng mình cô. Không thể chờ thêm một giây nào nữa, Lâm Dương vươn hai tay ra ôm trọn cô vào lòng. Hắn dịu dàng ôm ấp cô như bảo vật quý giá nhất của cuộc đời hắn. Nói như thế cũng không sai, đối với hắn, cô là người quan trọng hơn tất cả kể cả mạng sống này.

Một nam một nữ ôm lấy nhau, nam thì đẹp trai phong độ, nữ thì dịu dàng ấm áp. Hình ảnh đó thật là đẹp biết bao nhưng khi vào mắt một người nào đó thì cứ như là lấy kim đâm vào mắt bà vậy.

“Hèm…” Đinh Tư Bình khẽ hắn giọng một cái, bà không thích mình bị làm ngơ như vậy. Bà lúc nào cũng phải là trung tâm của mọi sự chú ý.

Lâm Dương nhíu mày, hắn không thích bị người ta phá đám chút nào. Thật lâu lắm rồi hắn mới được ôm cô như thế, kẻ nào muốn chết mà đi phá ngang thế hả? Hắn còn muốn ôm cô thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi thì cô đã đỏ mặt đẩy hắn ra. Trên mặt Lâm Dương tràn ngập vẻ tiếc nuối.

Còn Qúy Linh thì đỏ mặt không thôi. Thật là xấu hổ mà! Cô lại nhất thời quên mất đang có khách ở đây.

“Không biết Bùi phu nhân đến đây làm gì?” Lâm Dương chán ghét nói.

Hắn nói xong liền đỡ cô ngồi xuống trên ghế sa lon. Hắn không muốn cô mệt chút nào.

“Tổng giám đốc Lâm, tôi tới đây là muốn hỏi cậu một số chuyện có liên quan đến con gái tôi.” Đinh Tư Bình mặt dày nói ra mục đích của mình. Bà không thèm quan tâm xem bây giờ đang có ai ở đây chỉ cần đạt được mục đích của mình, bà bất chấp tất cả.

Tay Qúy Linh khẽ run lên. Tại sao bà ta lại muốn nói chuyện với Lâm Dương về chuyện của con gái bà ta. Phải rồi! Vừa rồi bà ta nói bà là mẹ vợ tương lai của hắn. Có phải điều đó là thật không? Hắn thật sự sắp kết hôn sao? Vậy sự ấm áp vừa rồi là gì? Chẳng lẽ đều là ảo giác của cô sao?

Lâm Dương nhíu chặt đôi mày nhìn người phụ nữ trước mặt. Hắn thật sự không biết đầu óc của bà ta làm bằng cái gì? Khi mà mới gặp mặt đối phương được hai lần đã muốn gán ghép hắn với con gái bà ta. Đã vậy còn ở trước mặt người yêu của đối phương nói nữa chứ. Hắn không thèm so đo với bà nữa, tay của cô tại sao đột nhiên lại lạnh thế này? Lâm Dương ngẩng đầu lên nhìn Qúy Linh. Hắn thấy rõ sự đau đớn, bi ai còn có một chút mặc cảm trong mắt cô. Hắn không thích như thế. Hắn chỉ muốn cô cười thật tươi.

“Tôi không biết bà muốn nói gì với tôi? Nhưng tôi và con gái bà không có liên quan gì với nhau cả.” Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ vào tay cô như muốn an ủi.

Đinh Tư Bình chỉ cười cười trước câu trả lời của Lâm Dương, bà nói: “Cậu không thấy là con gái tôi rất hợp với cậu sao? Vừa xinh đẹp vừa giỏi giang lại có gia thế. Bảo đảm hơn hẳn một số người nào đó không có tư cách kia.” Bà vừa nói vừa cố tình nhìn Qúy Linh bằng ánh mắt khinh bỉ,

Nghe câu đó, Qúy Linh càng cúi đầu xuống thấp hơn. Cô cảm thấy mình thật hèn mọn, bà ta nói không sai chút nào. Cô lấy tư cách gì để ở bên cạnh hắn chứ.

Đến lúc này thí quả thật đã quá mức chịu đựng của Lâm Dương, hắn không khách sáo nữa mà nói thằng: “Con gái của bà đã có hôn ước thì có tư cách gì chứ?”

“Ái da, cậu hiểu lầm rồi, tôi không có nói con gái lớn của tôi, Bùi Ngân Diệp, mà là con gái nhỏ của tôi, Bùi Ngân Tuyết” Không nhận thấy sự ác ý trong câu nói của đối phương, Đinh Tư Bình tiếp tục huyên hoang: “Cậu biết đó, Đinh Tư Bình tôi hồi trẻ cũng là một tuyệt sắc giai nhân cho nên con gái của tôi thế nào cũng phải hơn hẳn một số kẻ hèn mọn nào đó, thêm vào đó chồng tôi là Bùi Dập Viễn, cũng là một người giàu có, cậu không cảm thấy hai nhà chúng ta rất môn đăng hộ đối sao.”

Bà ta có cố tình nhấn mạnh bốn chữ “Môn đăng hộ đối”

Lúc này, Qúy Linh bỗng đứng phắt dậy. Cô bàng hoàng nhìn kỹ người trước mặt: “Con gái bà là Bùi Ngân Diệp…” Cô như gằng từng chữ mà nói.

“Đúng” Đinh Tư Bình rất thoải mái thừa nhận. Sao nào? Chắc là có gặp qua con gái của bà rồi nên mới ngỡ ngàng như vậy.

“Bà là Đinh…Tư… Bình” Giọng Qúy Linh run rẩy như không nói nên lời.

“Đúng”

“Ầm.” Qúy Linh như bị sét đánh ngang tay, cô ngã phịch xuống ghế sa lon ở phía sau. Chưa đầy một giây sau, nước mắt đã rơi xuống. Lâm Dương vội vàng ôm lấy cô. Hắn đã muốn ngăn cản bà ta nói ra đáp án nhưng không ngờ lại không kịp.

Qúy Linh khóc nức nở trong lòng hắn. Cô nói: “Lâm… Dương… Em không… không… muốn thấy bà ta… hu hu hu”

“Được, được, em đừng khóc.” Lâm Dương diu dàng nói.

Sau đó sắc mặt biến đổi, hắn lạnh lùng nói: “Bà nghe rồi đấy, cửa ra ở ngoài kia, tôi không tiễn.” Không đợi bà ta kịp phản ứng hắn đã ôm cô rời đi.