Hoạ Mi vừa bước chân vào lớp với đôi mắt mơ màng như người mộng du thì đã thấy không khí trong lớp có vẻ rất quái lại, mấy nhóm bạn nữ ngồi xúm lại rất đông ở chỗ ngồi của mình cười nói rất vui vẻ. Thậm chí có cô bạn vui mừng phấn khích đến mức hét to thất thanh, Thuỷ Tiên thì chống cằm mắt sáng lấp lánh như sao, cô bạn Tuyết xinh đẹp, học giỏi, bình thường rất ít nói và quan tâm những chuyện vu vơ thế mà bây giờ lại đang ngồi lắng nghe rất chăm chú thi thoảng miệng còn mỉm cười rất sung sướng…

Cánh con trai thì mặt mũi ai nấy nhìn cũng có vẻ rất ảm đạm, chẳng hề lộ vẻ vui mừng, hớn hở như đám con gái nhiều chuyện suốt ngày chỉ thích buôn dưa lê, bán dưa chuột tý nào. Bình thường với những chuyện vặt vãnh, nhảm nhí liên quan đến con gái bọn họ chẳng hề lộ tý biểu cảm nào trên khuôn mặt. Chứ đừng có nói đến vẻ mặt u ám, ảm đạm như đưa đám vậy bao giờ nha…Thật là thú vị.

Ơ hay, mình nghỉ học có mấy hôm mà sao tự nhiên lớp lại trở nên đông vui náo nhiệt khác thường thế nhi? Rốt cuộc có chuyện gì mà khiến mọi người hứng thú, quan tâm đến vậy hả? Chắc là có tin rất Hot đây, nghĩ thì lâu chứ hành động thì cực nhanh. Chớp mắt Hoạ Mi đã sán lại chỗ bọn con gái đang chém gió cuồng nhiệt kia để còn góp vui cho thêm phần hấp dẫn.

-Hi, chúc mọi người có một buổi sáng tốt lành. – Hoạ Mi cười tươi như hoa lên tiếng chào hỏi.

-Oh, Hoạ Mi hả? Mấy hôm không gặp vẫn khoẻ chứ. – Tuyết mỉm cười ngọt ngào hỏi thăm

-Uh, mình vẫn khoẻ, à mà mọi người đang nói chuyện gì mà thấy vui vẻ thế?

-Tin giật gân mới nhất đó, ủa mà cậu chưa biết gì sao?

-Ngại quá mấy hôm nay mình nghỉ học ở nhà ngủ suốt không có liên lạc hay cập nhật chút tin tức nào cả nên không biết. Thuỷ Tiên mày quên luôn người bạn như tao rồi phải không? Sao không thấy nhắn tin hỏi thăm gì? – Hoạ Mi trừng mắt lườm Thuỷ Tiên

-Hi hi, mấy hôm nay bận đi học thêm đến tận 10h đêm, mệt bỏ xừ, rảnh đâu mà có thời gian tán gẫu với mày. – Thuỷ Tiên cười cầu hoà giải thích.

-Ơ, tý quên, nhưng mà có tin giật gân gì thế hả mọi người?

-Cậu biết không sắp tới trường mình sẽ xuất hiện một anh chàng cực kỳ đẹp trai và quyến rũ, học cực đỉnh, nhiều tài lẻ…từ trường Galaxy chuyển sang đó. – Cô nàng Thu Hà mắt mơ màng, miệng mỉm cười kể

-Thật hay chỉ là tin vịt thế? – Hoạ Mi tỏ ra rất kinh ngạc.

-Tin tức chính xác 1000% hẳn hoi, do một cô bạn học lớp 10A là cháu ruột của thầy hiệu trưởng cung cấp.

-Khoan đã, anh ta học giỏi thế tại sao lại chuyển sang trường mình làm chi? – Hoạ Mi cảm thấy rất khó hiểu.

-Ai mà biết, cái này thì cậu đi hỏi chúa đi, may ra có câu trả lời.

- Mà anh ta tên gì thế?

-Chịu, chỉ biết đó là một anh chàng rất đẹp trai, học cực đỉnh, …thôi, còn tất cả mọi thông tin cá nhân của anh ý đều là bí ẩn?

-Eo, đùa à? Chỉ là một anh chàng đẹp trai, học giỏi từ trường Galaxy chuyển sang thôi mà. Mọi người có cần phải tỏ ra kinh ngạc thế không? Làm tớ cứ tưởng tin gì Hot lắm cơ @@– Hoạ Mi cười nhăn nhó

-Vai con gà, mày không biết thì dựa cột mà nghe đi. Anh chàng này nghe nói là không phải là một anh chàng có xuất thân bình thường đâu, nghe đồn anh ta là người của Thiên Đường Chết, băng nhóm thế giới ngầm khét tiếng nhất cả nước đấy? – Thuỷ Tiên bĩu môi chế giễu

- Anh chàng này có quá nhiều điều bí ẩn khiến người ta tò mò muốn khám phá nên mới thu hút sự quan tâm của mọi người trong trường như thế chứ? – Tuyết kết luận.

-Nhưng anh ta là ai mới quan trọng chứ? – Hoạ Mi nhún vai hỏi

-Đó cũng chính là vấn đề mà mọi người đang rất quan tâm nhất hiện nay, không biết anh ta sẽ học lớp nào trong trường mình nhi? Nếu lớp nào có được anh ta vào học chắc đám con gái lớp đó vui sướng lắm ấy chứ.

-Ha ha, thời nay trai đẹp đã hiếm vậy mà chúng nó lại còn yêu nhau. Tự nhiên có một anh chàng đẹp trai, tài năng như thế rơi trúng không phải là quá may mắn sao? Cả ngày tha hồ được nhìn ngắm – Cô bạn Trang cười nháy mắt.

-Biết đâu có bất ngờ, rơi trúng lớp tụi mình thì sao? – Thuỷ Tiên dự đoán.

-Ho ho, nếu vậy tụi con trai lớp mình bị mất giá hết còn gì…Ka ka. – Hoạ Mi buột miệng nói to, sau đó ôm bụng cười nghiêng ngả, khiến tất cả bọn con trai đang có mặt trong lớp đều quay ngoắt 180 độ nhìn nhỏ bằng ánh mắt hình viên đạn hận không thể ăn tươi nuốt sống nhỏ. Có cần vơ đũa cả nắm để nhân cơ hội dìm hàng nhau thế không?

Đúng lúc đó thì tiếng chuông báo vào học vang lên, tất cả mọi người không ai bảo ai đều tự giác về chỗ ngồi của mình. Nhân lúc cô giáo đang mải giảng bài, Thuỷ Tiên quay sang thì thầm hỏi nhỏ Hoạ Mi.

-Mấy hôm nay làm sao mà không đi học vậy? Bị ốm ha? – Thuỷ Tiên tỏ vẻ lo lắng.

-Hi hi, cứ cho là vậy đi? – Hoạ Mi cười nhẹ giấu diếm không nói thật.

-Thế sao cổ tay lại phải quấn băng bông trắng thế kia, làm ăn kiểu gì mà để bị thương ghê thế? – Thuỷ Tiên mắt nhìn chăm chú vào cổ tay bị thương của Hoạ Mi quan tâm hỏi.

-À, tự nhiên bị một con chó điên lên cơn dại cắn ý mà, yên tâm đi vài ngày tự khắc sẽ khỏi thôi – Hoạ Mi cười như không cười, ánh mắt trong veo không biểu lộ chút cảm xúc nào.

-Là sao? – Thuỷ Tiên nhíu mày khó hiểu.

-Đùa tý, thực ra bị ngã xe nên xui xẻo thế đấy. Hic. – Hoạ Mi mặt buồn thiu.

-Haiz, tính mày sao cứ hậu đậu mãi như vậy là sao? – Thuỷ Tiên thở dài lắc đầu, từ khi quen biết Hoạ Mi đã phải chứng kiến trên dưới 10 lần cô nàng hậu đậu này bị ngã xe không sưng chán, bong gân thì xe cũng bị hỏng một cách thảm thương.

Tại một phòng sang hạng nhất của khách sạn 5 sao Hoàng Hôn Tím, Thanh Tùng đang ngồi ở trước màn hình laptop rất chăm chú đọc thông tin gì đó có liên quan đến dự án casino trị giá 7 tỷ USD tại Việt Nam do cha mình bỏ vốn đầu tư. Thì cửa phòng bỗng vang lên tiếng “Cốc, cốc…”

-Vào đi.

Một người đàn ông toàn thân mặc toàn đồ đen, đi đến gần chỗ cậu đang ngồi, cúi người cung kính.

-Thiếu gia sau khi biết tin cậu sang Việt Nam, tiểu thư Ngọc Mai cũng đã nhanh chóng theo sang. Bây giờ cô ấy đang ở dưới phòng tiếp tân, nói muốn gặp cậu?

-Bảo cô ta mau biến đi cho khuất mắt tôi – Thanh Tùng mắt vẫn dán vào màn hình laptop, giọng âm u, lạnh lẽo ra lệnh.

-Dạ.

Người đàn ông kia rất nhanh lặng lẽ rút lui ra ngoài không quên khép cửa lại.

Chỉ còn mình Thanh Tùng trong phòng ngẩn ngơ, cứ ngỡ là quên nhưng nhắc đến cái tên thân quen ấy, trái tim cậu lại cảm thấy nhói đau. Đã không còn là gì của nhau nữa, rốt cuộc thì cô ta theo mình sang tận bên đây là có mục đích gì chứ? Để cầu xin mình nối lại tình xưa ư…loại đàn bà bắt cá hai tay như cô ta xứng đáng sao? Thanh Tùng tự cười giễu mà cõi lòng không khỏi chua xót, lảo đảo đứng dậy lấy chai rượu vang nho quý giá tự rót cho mình một ly để uống giải sầu cho quên đi mọi niềm đau.

Biết đến bao giờ tôi mới thực sự có thể quên được em đây (Rất nhanh thôi, khi đó cũng là lúc bi kịch bắt đầu mở ra, hạnh phúc thì ít mà đắng cay thì nhiều – Hỏi thế gian tình yêu là chi, mà khiến người ta luôn phải đau khổ)