"Thực dễ học.” Lính đánh thuê hung tàn vừa rồi khiến cường đạo nghe tiếng sợ vỡ mật, lại dùng thanh âm thiếu niên non nớt nói với cô, ngữ khí nghiêm túc mà cẩn thận, nhưng một chút cũng không đáng sợ.Mới bởi vì hiện trường giết người quá mức đáng sợ mà sinh ra sợ hãi với hắn, không tự giác muốn lấy lòng hắn, bây giờ Mellie cảm giác không sợ nữa.


Nghe thanh âm này, thật sự sợ hãi không nổi...!Bỗng nhiên có chút hiểu rõ vì sao Muri không thích nói chuyện.Thi thể đốt xong rồi, đoàn dong binh chỉ còn lại có hai người rời khỏi nơi này.Hai chiếc xe ngựa, chiếc xe phía trước ổn định vững chắc, chiếc xe phía sau xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí đi ra ngoài chưa xa đã lao ra khỏi mặt đường, ngã vào bãi đất hoang ven đường.Tay mới lên đường, kỹ thuật không ổn, Mellie đầu đầy cỏ giãy giụa ở trong hổ, bị Muri túm bả vai nhắc lên như rút củ cải đặt sang một bên.Sau đó hắn đi vào đất hoang, túm xe ngựa ngã đỏ lên, nhẹ nhàng thả lại về trên đường.Mellie thấy không rõ sắc mặt của hắn, luôn lo lắng hắn sẽ dùng một bàn tay bóc vỡ đầu cô, bởi vì cô không giúp được gì.Bị đặt lên càng xe, mắt thấy bàn tay to mang bao tay kia duỗi đến trước mặt, Mellie theo bản năng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cái tay bóp gãy lưỡi dao, thọc xuyên cằm, đập vỡ đầu và cây.Muri vươn hai ngón tay, đè lại đầu nữ nhân đang nói nho nhỏ với hắn, thả nhẹ lực đạo miễn cho khỏi bóp nát cô, làm cô hơi hơi cúi đầu."Nhìn đây, ta lại dạy cô một lần.”Mellie mang theo cảm giác gấp gáp "Còn không được học lái xe khả năng sẽ bị bàn tay to phía sau này bóp vỡ đầu ngay tại chỗ”, nghiêm túc học tập, rốt cuộc có thể gập ghềnh mà thành công lên đường.

Tuy rằng ngựa vẫn không quá nghe lời, ngẫu nhiên cũng không khống chế được, nhưng có thể coi như tạm được.Muri thường thường quay đầu lại nhìn một cái, nhìn thấy nữ nhân tóc đỏ nghiêm mặt, mắt xanh thanh triệt khẩn trương lại nghiêm túc mà nhìn chằm chằm xe ngựa, không xảy ra vấn đề gì liền quay đầu lại tiếp tục nghỉ ngơi.Hắn có chút phiền não mà sụp bả vai.Những hàng hóa này rốt cuộc phải đưa đến chỗ nào? Lúc trước hắn không cần phải xen vào việc này, nên không nhớ kỹ.Buổi tối, bọn họ như cũ tìm nơi nghỉ ngơi, Mellie đánh xe lâu như vậy, mệt đến mơ màng sắp ngủ, dựa vào càng xe không nhúc nhích được.Muri cũng không sai sử cô làm việc, tự mình thuần thục đi tìm củi lửa nhóm lửa thịt nướng, còn lấy ra cái nồi riêng nấu canh thịt cho Mellie, bởi vì nhở tới bộ dáng cô lúc trước ăn một chút thịt nướng còn rất khó nuốt xuống.Nhân loại bình thường so với hắn nghĩ còn yếu ớt hơn rất nhiều, những đoàn dong binh và đoàn cường đạo đó đã thực yếu ớt, vừa không cẩn thận liền chết rất nhiều, nữ nhân này càng yếu ớt.Canh bưng đến trước mặt, Mellie mới đột nhiên tỉnh lại, ngây ngốc mà bưng chén canh nóng phỏng tay, nhìn Muri đã ngồi trở lại bên đống lửa, dùng đao cắt từng khối thịt nướng tiêu nhét vào trong miệng.Cô nhìn canh nóng hầm hập trong tay một cái, lại cảm thấy nam nhân đáng sợ giết người không chớpCô nhìn canh nóng hầm hập trong tay một cái, lại cảm thấy nam nhân đáng sợ giết người không chớp mắt này cũng không có đáng sợ như vậy.Uống một ngụm canh......!Trù nghệ của hắn tương đối đáng sợ.Mellie bưng chén, chần chờ ngồi xuống bên đống lửa.Quả nhiên Muri vùi đầu ăn thịt cũng không để ý tới cô, mỗi lần hắn ăn cái gì đều thực nghiêm túc, không gì có thể quấy rầy.Mellie chậm rãi uống canh, tiêu hóa một chút chuyện phát sinh hôm nay.Đoàn dong binh không còn, chỉ dư lại một người, cho nên, có phải cô có cơ hội có thể chạy trốn hay không? Cô không muốn trở thành đồ chơi của quý tộc.Nếu có thể chạy, cô có thể đi nơi nào?Lộ trình nửa tháng này, cô biết chỉ có người có chứng minh thân phận mới có thể ở lại ở trong thành, cô không có, nhưng ở ngoài thành rất nguy hiểm, tùy thời sẽ bị cường đạo giết chết, không chỉ cường đạo, chính là dã thú bình thường cũng có thể giết chết cô.Trên tay cô và trên cổ còn có sẵn xiềng xích, rũ một đoạn dây xích.


Mellie kéo đoạn dây xích phát ngốc.Muri ăn xong dựa vào xe ngựa nghỉ ngơi, Mellie cũng đi đến một càng xe khác ngồi xuống trên xe không có không gian dư thừa cho cô nằm xuống nghỉ ngơi, chỉ có thể ngồi.Bên cạnh có một cái hồ nhỏ, ban đêm động vật nhỏ đi đến uống nước, trong bụi cỏ bên hồ có động tĩnh.Mellie còn nghe thấy cây cối bên cạnh xe có chút động tĩnh, cô mở mắt ra, khẩn trương mà nhìn chằm chằm cây cối, cứ cảm thấy cây cối có mắt đang nhìn mình, không biết là dã nhân, cường đạo hay là mãnh thú.Cô cách Muri hơi xa một chút, nói không chừng ngủ ngủ là sẽ bị thứ gì từ cây cối ngậm đi mất.

Nhảy xuống xe, đi đến bên Muri, ngồi vào vị trí cách hắn nửa thước.Muri nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng không ngủ.

hắn vẫn luôn như vậy, nhìn qua giống như ngủ rồi, kỳ thật thời thời khắc khắc đều đang cảnh giác động tính chung quanh.Nữ nhân tóc đỏ kia đi tới, hắn biết, cô thực nhanh ngủ rồi, đại khái cảm thấy lạnh, lui dần đến bên hắn, chui đầu vào áo choàng hắn.Muri mở to mắt, kéo áo choàng ra nhìn.


Vốn dĩ định đẩy cô ra, nằm ở trên đời thật sự có vẻ vướng bận.Nhưng mà, cô kỳ thật cũng không quá nặng, hơn nữa đáng thương vô cùng, như là một con cáo đỏ gầy nhom -- cái loại ăn rất ngon này.Hắn hồi tưởng một chút mình săn được cáo đỏ, lực chú ý bị dời đi, không có đẩy người ra, dứt khoát cho cô gối lên như vậy.Chỉ là......."Vì sao có vẻ thơm?” Muri nghi hoặc.Trên người cô ngẫu nhiên sẽ có một chút hương, lúc không chú ý đột nhiên ngửi thấy, rốt cuộc là từ đâu phát ra?.