Đứa nhỏ này nếu không phải trước nay ngăn cách với thể nhân mà dưỡng thành tính cách thiên chân vô tri, vậy chính là một kẻ nhân cách khuyết tật tâm tính kiên định, đại khái là kẻ biến thái.

Tần Phi Thường thực khẳng định mà vuốt ve mắt kính.Ánh mắt cô nhìn người, ở Tần gia cũng nổi danh, rất ít có sai sót.Khi cô yên lặng nhìn xuống dưới, dây leo sau lưng dán ở trên vách tường như bị gió thổi mà lay động một chút, duỗi tới chỗ cô.Tần Phi Thường đột nhiên xoay đầu, hồ nghi mà nhìn ra sau lưng.Theo hộp nhạc âm nhạc đột nhiên im bặt, người đang chuyển động cũng đột nhiên ngã xuống đất.


Tần Phi Thường thần sắc thản nhiên nhìn lại, cô gái cuộn tròn không nhúc nhích, váy trắng trên người trải trên mặt đất, một đầu tóc quăn màu đen tản ra che khuất diện mạo và biểu tình.Cô ấy cuộn tròn ở nơi đó, giống một cái váy trắng bị vứt bỏ – đã từng hoa lệ mềm mại , hiện giờ năm trong tro bụi, dính nước bùn ô trọc, trở nên tử khí cứng đờ.Đi xuống cầu thang, Tần Phi Thường đi đến bên người cô gái, cầm lấy hộp nhạc rơi trên mặt đất xoay chuyển, làm nó một lần nữa phát ra âm thanh, sau đó duỗi tay với cô ấy: "Đứng lên đi, trên mặt đất đều là bụi."Một đôi mắt màu đen xuyên qua khe tóc nhìn cô, mờ mờ ảo ảo, môi cô gái hồng nhuận cong lên tới, cô ấy đang cười.Một bàn tay thon dài thích hợp chơi đàn dương cầm đặt vào trong tay cô, Tần Phi Thường dùng sức kéo cô gái ngã trên mặt đất lên.

So với cô nghĩ còn nặng hơn, hơn nữa đứng ở đối diện, cô gái này thể nhưng còn cao hơn cô một chút, chỉ là thân hình quá mảnh khảnh.Tần Phi Thường suy đoán cô ấy từng học khiêu vũ, thân hình đẹp, chân cũng dài.Theo thói quen đánh giá phân tích, Tần Phi Thường thuận tay vỗ vỗ tro bụi trên váy cô ấy.

Cô gái đứng bất động, thực quen được chiếu cố như vậy.

Cô ấy cũng đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá cô, nhưng ánh mắt làm cho người ta không quá thoải mái, như là gai trên hoa hồng, từng chút đâm vào trên người."Cô tên gì?” Tần Phi Thường hỏi.Cô gái nghiêng nghiêng đầu, tóc quăn màu đen dừng ở trên môi đỏ, biểu tình vô tội mà thuần khiết, cô ấy hiển nhiên không định nói gì, cười rộ lên, bỗng nhiên xoay người chạy ra ngoài.Quả nhiên rất kỳ quái, chẳng lẽ bởi vì tinh thần cô ấy không quá bình thường, cho nên mới không có cảm xúc sợ hãi với nơi kỳ quái này? Tần Phi Thường đứng tại chỗ trong chốc lát mới rời đi, chỉ để lại một cái hộp nhạc còn ở đó phát ra thanh âm leng ka leng keng.Dây leo màu xanh lục vẫn luôn an tĩnh bò trên mặt đất đột nhiên động đậy, cuốn hộp nhạc vào phía dưới đám dây leo.Mặt trời tấc tấc chìm xuống, bầu trời lúc trước còn sáng ngời đã bắt đầu mạ lên màu hoàng hôn.Không bao lâu, màn đêm sắp buông xuống.

Tuy rằng nơi kỳ quái này bây giờ nhìn qua cũng không có nguy hiểm, nhưng Tần Phi Thường không có sơ ý thả lỏng.Cô đi khắp nơi nhìn xem là vì tìm nơi an toàn tạm thời đặt chân, nhưng nơi này mỗi một chỗ đều làm cô cảm thấy không tốt lắm.Cả khu kiến trúc này còn có rất nhiều nơi chưa xem xét, cô do dự nên tiếp tục đi tìm nơi đặt chân buổi tối, hay là trở về đại sảnh lúc trước.Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng cười của một nam sinh."Lớn lên xinh đẹp như vậy, một mình ở nơi thể này chạy loạn, quá nguy hiểm đi?” Ngữ khí láu cá đáng khinh, khiến người ta khó chịu.Quả nhiên, mới vừa đi qua liền thấy một người hơn hai mươi tuổi mặc quần áo màu sắc rực rỡ, hì hì cười đẩy ngã cô gái váy trắng vừa rồi kia lên một mảnh dây leo phủ thành thảm màu xanh lục, áp lên xé quần áo cô ấy.Cô gái dường như choáng váng, hoàn toàn không biết phản kháng, thậm chí còn đang cười, thập phần vui vẻ.Tần Phi Thường cầm lấy gạch bên chân rơi từ tòa nhà sụp, vô thanh vô tức đi qua hung hăng nên xuống cái ót của gã trai trẻ tuổi đó.


Gạch vỡ thành hai nửa, người cũng theo tiếng mà mềm oặt ngã xuống.Ở Tần gia, võ thuật là môn bắt buộc cường thân kiện thể, chẳng qua công việc của cô quá bận không tổn tâm tư nhiều ở đó, chỉ học được chút kỹ xảo đơn giản, biết làm thế nào để nhanh nhất khiến người ta mất đi năng lực phản kháng.Tần Phi Thường kéo gã trẻ tuổi kia ra, muốn kéo cô gái nằm trên mặt đất lên.

Ai ngờ đẩy gã ta ra thì thấy váy ngủ của cô gái bị xé rách một miếng to từ cổ áo xuống, lộ ra bộ ngực bằng phẳng......!"Côgái” này thế nhưng là con trai!Lại nhìn mặt cô ấy.....!cậu ta một cái.

Trưởng thành như vậy, tuổi lại không lớn, khó trách khó phân nam nữ.Chỉ trong thời gian ngắn ngủn, Tần Phi Thường hai lần kéo người này từ trên mặt đất lên, thấy cậu ấy tới lui vẫn là quần áo rách, vẻ mặt ngây thơ, không chút nào để ý.

Tuy là con trai nhưng không biết nuôi dưỡng thể nào, cổ và làn da trắng nõn có cảm giác tinh tế yếu ớt của thiếu nữ.Cô tự hỏi còn thấy mình như là người lớn có đạo đức có lương tri.

Bất đắc dĩ thầm than một tiếng, Tần Phi Thường cởi cái áo lông mình mặc trên người xuống, lộ ra áo sơmi phía dưới."Mặc cái này vào, trực tiếp tròng ra bên ngoài.”Cậu trai không nhận, cậu ấy rốt cuộc mở miệng nói chuyện.


Thanh âm từ tính, cực kỳ êm tai, "Tôi không biết mặc quần áo.”Đây rốt cuộc là tiểu vương tử nơi nào dưỡng ra, đến quần áo cũng không biết mặc? Tần Phi Thường tùy tay gắn áo lông vào trên đầu cậu, lộ ra kia cái đầu xinh đẹp, cầm lấy tay cậu nhét vào ống tay áo, liền mạch lưu loát mặc xong."Tự cậu cẩn thận.” nói xong xoay người liền đi.Cậu bé đứng ở đó không để ý cô rời đi.

Phảng phất bị áo lông trên người hấp dẫn, đặt tay áo mềm mại ở trước mũi ngửi ngửi.Ở bên chân cậu, dây leo đột nhiên sống dậy, như là đàn kiến màu xanh lục, bò lên trên người gã trai ngã trên mặt đất.

Dây leo non mịn bao trùm cái gáy, chui vào miệng vết thương, uống nước sốt màu đỏ..