" Cô có thể đưa ra một yêu cầu với ta.”

Lúc nghe thị thần nói những lời này, trong nháy mắt La Ngọc An muốn nói: "Xin ngài cứu ta!” Hoặc là đưa ra yêu cầu khác càng thêm tham lam, nhưng cuối cùng cô vẫn khắc chế tham lam, cũng khắc chể ɖu͙ƈ vọng muốn sống.

Ngay cả cô cũng sẽ sẽ chết, trước khi chuẩn bị giết Mã Tuấn Mậu cô đã quyết định. Lần đầu tiên cô giết người, giết ba người kia, cô đã nghĩ, chờ bốn người này chết, cô cũng nên chết.

Thương tổn người khác, là phải trả cái giá lớn, cô cảm thấy bọn họ là như thế, thì cô cũng phải như vậy.

Cô giết người thứ nhất tên là Đoạn Nhạc Nghiêm, một chủ xí nghiệp. Lúc ấy bởi vì em gái chết mà cô thiếu chút nữa hỏng mất. Vì tiếp cận bốn hung thủ, cô bỏ việc, đi làm bảo mẫu, hao tổn tâm cơ mới thành công nhận được lời mời. Cô ở Đoạn gia làm bảo mẫu, chủ yếu phụ trách chiếu cô con gái của Đoạn Nhạc Nghiêm, Cô bé Mai Lật mới hơn 4 tuổi.

Đoạn Nhạc Nghiêm có một người vợ làm nghệ thuật, ôn nhu trí thức lại mỹ lệ, một cô con gái hoạt bát đáng yêu. Lúc ở trong nhà hắn hoàn toàn là người cha tốt yêu thương con, người chồng tốt quan tâm vợ, một chủ xí nghiệp thành đạt.

Người như vậy, vì sao ở ngoài gia đình, làm ra việc đáng sợ như thế? La Ngọc An nghĩ không rõ, cô vẫn luôn do dự, không biết nên làm thế nào hỏi Đoạn Nhạc Nghiêm chuyện này. Ban đầu cô chỉ muốn biết rõ những người này đến tột cùng đã làm cái gì, đối với em gái đã chết của cô có một chút áy náy hay không, cô chỉ là muốn hỏi ra lẽ.

Ngày đó Đoạn Nhạc Nghiêm say rượu về nhà, một mình ở sô pha thư phòng nghỉ ngơi. hắn được tài xế đỡ trở về, bước chân không ổn, La Ngọc An cảm thấy đây là một cơ hội, vì thể lặng lẽ vào thư phòng.

Cô hỏi con người thành đạt này về em gái mình, hắn ngồi ở trêи ghế lộ ra biểu tình chán ghét không

không kiên nhẫn, ngắt lời cô: "Em gái cô chết, không có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ có ngủ với cô ta một lần, Cô tìm tới nơi này còn không phải là đòi tiền, muốn bao nhiêu?"

La Ngọc An đứng ở đó, nghe thấy thanh âm mình trôi nổi lơ lửng, "Ngọc Tĩnh...... em gái tôi lúc chết, Còn chưa đầy 17 tuổi."

"Chính ông cũng có con gái, lúc ông làm loại chuyện này, có nghĩ tới con gái ông không?”



Đoạn Nhạc Nghiệm thốt nhiên biến sắc, giãy giụa từ trêи sô pha ngồi dậy, quát lớn: "Mày cút ra ngoài cho tao, lại hồ ngôn loạn ngữ tạo liền gọi bảo vệ! Em gái mày tự sát, không liên quan đến tao, mày Có thể đi tìm luật sư, cử việc cáo trạng tạo, nhưng tao nói cho mày, vô dụng!”

La Ngọc An nghe những lời này, nhìn khinh thường cười lạnh trêи mặt hắn, đột nhiên bị chọc giận, cô cầm cái kéo ở trêи người, nhào sang, đâm kéo vào yết hầu hắn.

Vì thể biểu tình ngạo mạn khinh thường của hắn đọng lại. Cô từ trong phẫn nộ bứt ra, có chút trì độn mà rút ra kéo, nhìn thấy máu tươi phun trào ra ướt sũng quần áo hắn, ướt đẫm sô pha.

Cô còn đắm chìm trong hoảng hốt vì giết người, cửa thư phòng bỗng nhiên bị mở ra, con gái 4 tuổi của Đoạn Nhạc Nghiêm ngủ trưa đã dậy, xoa đôi mắt nhìn cô, gọi cô: "An An.”

Con bé không nhìn thấy, sô pha quay lưng về phía nó, cha nó run rẩy trước khi chết, không thấy được vết máu hỗn loạn. La Ngọc An theo bản năng dầu cái tay nhiễm máu và kéo ở sau người, lộ ra tươi cười, ôn nhu nói với đứa nhỏ này: "Lật Tử, ngủ trưa tỉnh rồi? Em đi rửa mặt trước đi, sau đó xuống dưới lầu chờ cô, An An lấy kem pudding cho em, được không?"

Đứa nhỏ hoan hô một tiếng, con bé thích nhất ăn kem pudding, cho cô một cái hôn gió đáng yêu rồi

ngoan ngoãn chạy đi, "An An ... em chờ cô nha ,cô phải nhanh lên đó .”

"Được, cô lập tức xuống.”

La Ngọc An rửa sạch vết máu trêи tay, nhìn trong chốc lát thi thể trêи sô pha, tìm ra di động của hắn, trong danh bạ tìm được ba người kia, phân biệt gửi tin nhắn cho bọn họ, mời bọn họ tới nhà.

Sau đó, cô xuống dưới lầu, lấy kem pudding cho Mai Lật đang ngoan ngoãn ngồi chờ, cắt trái cây, nói chuyện với con bé. Tuy rằng chăm sóc không lâu, nhưng Mai Lật đã thực thích cô, ngày thường dính cô còn hơn dính mẹ con bé. Cô làm cái gì, Mai Lật cũng đi theo bên cạnh, là một bé gái thực đáng yêu.

La Ngọc An nhìn gương mặt con bé tươi cười xán lạn, nhắc nhở đến em gái mình khi còn nhỏ, trong lòng đau đến không thở nổi. đã đau vì em gái, cũng đau vì đứa nhỏ này.

Cô hiểu rõ biết mình làm ra hết thảy, sẽ làm cuộc sống của đứa nhỏ này về sau phát sinh biến hóa long trời lở đất, nhưng mà, cô còn có thể ôm đứa nhỏ này, dùng cái tay giết cha con bé vuốt ve đầu nó.



Cô liên hệ với ba người, chỉ có hai người tới. La Ngọc An không thể chờ đợi nữa, chờ đến khi Đoạn phu nhân trở về, thi thể Đoạn Nhạc Nghiệm nhất định sẽ bị phát hiện ngay. Cô dùng thái độ cực kỳ trấn định, bưng cho hai người đồ uống bỏ thêm thuốc, mời bọn họ chờ một lát, nói Đoạn Nhạc Nghiêm đang có chút việc ở thư phòng. Hai người không hề phòng bị, còn đùa Mai Lật một lát, nghe con bé ngây thơ cười to.

La Ngọc An đứng ở bên cạnh, cô không biết vì sao mình có thể duy trì tươi cười bình thường như vậy, tay cô một chút cũng không run, biểu tình cũng không hoảng loạn. Lúc sau cô đưa Mai Lật về phòng mở hoạt hình cho nó xem, cũng khóa phòng lại, tránh cho con bé đi ra ngoài gặp phải cảnh tượng không nên thấy. Cuối cùng, cô đi phòng bếp lấy dao.

…………….

Cảnh tượng nơi nơi là máu, đúng như địa ngục, chờ cô phục hồi tinh thần lại, bên cạnh đã một mảnh hỗn độn.

Đoạn thái thái trở về trước tiên, bị tình cảnh này kϊƈɦ thích, ngẩn ra một hồi lâu mới thét lên chạy ra. La Ngọc An theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng đuổi theo hai bước liền dừng lại, sau đó chính là bị bắt, không hề nghi ngờ bị phán tử hình.

Sau đó cô còn gặp lại Mai Lật một lần, đứa bé kia ngồi ở bên cạnh mẹ, trong ánh mắt ngày trước đựng đầy ánh mặt trời và ngôi sao, giờ là mưa to liên miên, con bé nắm chặt cánh tay mẹ, nhìn cô liền bẹp miệng cúi đầu.

La Ngọc An không hối hận giết người, cô không hề áy náy với việc mình giết bốn người, nhưng mà, cô cảm thấy thực áy náy với Mai Lật. Cô đã thương tổn cô gái nhỏ vẫn nâng mặt bĩu môi làm nũng gọi cô là An An.

Thương tổn người khác nên trả giá lớn, cô cuối cùng cũng phải trả giá cái giá lớn.

Hiện tại hết thảy đều kết thúc.

Em gái, em gái thân yêu của chị, chị thật hy vọng em có thể an giấc ngàn thu.

Khu Du Bắc, đêm khuya.

Bình thường thời gian này, trêи đường Túc Giang còn có rất nhiều xe cộ lui tới, cách đó không xa bên đường cũng còn người đi lại. Nhưng hôm nay, bên này không biết vì sao bị phong tỏa, xe cộ, người đi đường đều không thể đi vào. Lúc này trêи đường cũng không phải không có một bóng người, ngược lại,trêи đường cái trống trải có một đội ngũ thật dài, dường như là đội ngũ đưa gả cổ đại, có người tấu nhạc đám cưới vui vẻ, có người nâng kiệu.