Thị thần: “……”

La Ngọc An: “ giờ em cảm thấy, dù lúc trước bị cắn nuốt, biến thành chất dinh dưỡng cũng được.” Ít nhất, so với chết ở trong ngục giam do thẩm phán xử quyết còn tốt hơn.

“ Vẫn là đứa trẻ.” Thị thần để đầu cô dựa vào vai mình, vỗ lưng cô, “Thê tử ta chờ đợi lâu, phải biết cẩn thận quý trọng mình mới tốt.”.

La Ngọc An từ điện thờ tỉnh lại, phát tay quấn quanh cái kết như ý, là ngày hôm qua cô dùng tơ hồng của thị thần tùy tay tết ra. Tơ hồng đỏ tươi mỹ lệ quấn quanh cổ tay của cô, giống cái lắc tay tinh xảo.

Ngày tháng trong cổ trạch quá quy luật lại ngăn cách với thế nhân, đột nhiên ra khỏi cổ trạch lần, xuyên qua rừng rậm trở lại đô thị phồn hoa đại, La Ngọc An trong nhất thời thế nhưng cảm thấy có chút quen, quen nơi sinh sống hai mươi mấy năm này.

Cô lần này về khu Du Lâm là vì tảo mộ cho em . Bởi vì là sinh nhật của em , cô mang theo hoa em ấy thích, còn riêng làm bánh kem. Hình thức bánh kem là thị thần chọn, ở bên cạnh nhìn cô trang trí xong, còn đưa cô đến cửa ra chỗ cổng lớn, sờ sờ mặt cô mới để cô ra cửa, đại khái là cảm giác được tâm tình của cô có chút hạ xuống.

Đi phải ngày tảo mộ thông thường, mộ viên lớn của khu Du Lâm rất ít người, từ cửa mộ viên vào, hồi lâu cũng chưa gặp ai, chỉ có Minh Hồi theo cô, thay cô bung dù che ánh mặt trời.

Minh Hồi so với Minh Hoàng trầm mặc hơn, làm việc tinh tế, giơ dù sợ cẩn thận làm cô phơi thái dương. Ánh mặt trời xán lạn, nơi như mộ viên cũng hoàn toàn có cảm giác trầm. La Ngọc An ôm hoa cầm theo bánh kem chậm rãi về phía trước, nhìn từng hàng bia đá chung quanh bị ánh mặt trời chiếu rọi, có chút thất thần.

Nghênh diện tới nam sinh mười tám mười chín tuổi, đĩnh bạt tuấn lãng, nhìn thấy các cô, tránh sang bên cạnh. Bỗng nhiên, ánh mắt ngừng ở người Minh Hồi, quá xác định mà hô tiếng: “Tần Minh Hồi?”

Minh Hồi kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn sang, “Tần Trĩ!”



La Ngọc An tại đối với cái họ Tần này thực mẫn cảm, nghe nam sinh này họ Tần, lại biết Minh Hồi, lập tức suy đoán cũng là tộc nhân Tần thị. Nhưng Tần gia theo thứ tự lấy tên, đều là tên ba chữ, nếu người đồng lứa cùng Minh Hồi tên ở giữa hẳn là có chữ Minh, nhưng tên lại là hai chữ.

Nghi hoặc ở trong lòng chợt lóe lên, La Ngọc An dừng bước chân lại, săn sóc mà để Minh Hồi cùng hàn huyên hai câu.

“ Nghe nói em được chọn làm thị nữ chờ tuyển, sao lại ở chỗ này?”

Minh Hồi nhắc tới thân phận của La Ngọc An, chỉ hàm hồ : “Em cùng người chị tới tảo mộ, thế nào? Cũng tới tảo mộ?”

Tần Trĩ: “Ừ.”

Minh Hồi nhìn La Ngọc An, lại hỏi thêm câu: “ gần đây thế nào? Nghe tốt nghiệp thành tích thực tốt, tốt nghiệp xong hẳn là được trong tộc an bài công việc ?”

Tần Trĩ trầm mặc chút, cười khổ, “ có, cũng chẳng ra sao.”

Hai người ngắn ngủi chuyện với nhau xong, ngang qua nhau.

La Ngọc An nhìn ra sau, mỉm cười thấp giọng hỏi: “Là đồng học của em?”

Minh Hồi có chút đỏ mặt, “ Vâng, người trẻ tuổi Tần gia chúng em bình thường đều học tại trường học tư nhân của gia tộc. A, đúng rồi, ấy tên là Tần Trĩ, cũng là người Tần gia chúng ta.”

La Ngọc An: “ Hửm ? Tần Trĩ? Lần đầu tiên chị nhìn thấy tên hai chữ.”



Minh Hồi nghe cô như vậy, muốn lại thôi, ấp a ấp úng: “Chi của cô ấy tương đối đặc thù, vài trăm năm trước bắt đầu, chính là tên hai chữ, tham dự vào hậu bối chúng ta. Chi bọn họ nhân số rất ít, vẫn luôn ở bên cạnh gia tộc, tại cũng chỉ còn lại mình ấy.”

Nói tới đây, Minh Hồi toát ra chút đồng tình nhưng cũng không biểu hiện ra bất luận cái gì khác thường, Tần Trĩ đến cửa mộ viên, trực tiếp rời , nhanh chóng tìm được chiếc xe đỗ ở gần đó, nhớ tới vừa rồi thấy người kia đứng ở dưới cái dù đen, trong lòng xác nhận thân phận. Đó hẳn là chính là phu nhân gần đây ở trong tộc truyền đến ồn ào huyên náo, thê tử mà thị thần tuyển định.

Quỷ quái máu lạnh như vậy, cũng giống người thường lấy vợ, nó biết tình yêu của nhân loại sao? là quá buồn cười! Tần Trĩ rũ mi mắt xuống, vuốt ve chút di động trong túi, rốt cuộc vẫn lấy ra, phát mấy tin tức ra ngoài.

La Ngọc An đặt hoa và bánh kem ở trước mộ em , chăm chú nhìn ảnh chụp em ấy tươi cười xán lạn, nhịn được duỗi tay xoa xoa. Tuy rằng em gái cô đã chết, nhưng hoàn toàn giống nhau. Người chết thể gặp nhau, tiếc nuối cũng thể đền bù.

Di thư em ấy để lại vẫn luôn là xin lỗi, xin lỗi cô, lúc em ấy rời nhân thế duy nhất vướng bận chính là cô.

“ Không cần lo lắng cho chị, chị sống rất tốt, hy vọng Tiểu Tĩnh cũng vậy.”

Giữa trưa, thời khắc ánh mặt trời xán lạn nhất. Từ mộ viên ra, Minh Hồi hỏi: “An tỷ, chúng ta tại liền trở về sao?”

“Không, mua chút đồ vật trước , khó được ra ngoài chuyến.” La Ngọc An , bỗng nhiên nghe thấy tràng chửi bậy kiêu ngạo.

“Đồ con chó mày có năng lực, mày cứ chạy a! Chạy a! Đắc tội lão tử còn muốn trốn, xem có đánh chết mày !”

Một người trẻ tuổi tóc nhuộm màu xám bạc mang theo vài tay đấm, tụ tập ở chỗ ngoặt trong mộ viên, vừa chửi bới vừa động thủ. La Ngọc An theo động tác bọn họ nhấc chân đá, nhìn thấy Tần Trĩ vừa gặp lúc trước cuộn tròn mặt đất, phát ra tiếng kêu rêи thống khổ.