“Ọe......”

La Ngọc An ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn quái vật kia chậm rãi bò trêи mặt đất hộc ra một búng máu, phần lưng cong giống như mọc lên cái xương gai, tùy thời sẽ đâm thủng một tầng áo trắng mỏng kia.

Sau khi nôn mửa bình phục, hắn bị sợi tơ máu kéo lên, tay áo thật dài rũ bên người. La Ngọc An cảm giác hình như hắn liếc mắt nhìn mình một cái, sau đó giống như một con diều nhanh chóng lui về tòa điện thờ sáng lên ánh đèn đỏ kia kia.

Sợi tơ máu xung quanh vẫn còn, cái sân đã yên tĩnh không còn bất kì thanh âm gì, chỉ còn lại một mình cô.

Đột nhiên rùng mình một cái, La Ngọc An bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi đến cái cửa duy nhất ra khỏi sân. Cửa đã bị khóa lại, ngoài cửa truyền đến tiếng hai lão thái thái bình đạm nói chuyện.

“Bên trong không còn tiếng động, thị thần đã hấp thu xong ‘ác’ lần này rồi, ngày mai lại phải bắt đầu kết kén.”

“Ừ, đồ vật cần cho nghi thức đều đã chuẩn bị tốt, yên tâm đi.”



Tay La Ngọc An sắp sờ đến cửa run lên, lại rụt về. Rốt cuộc cô cũng tỉnh táo lại từ choáng váng do bị cái chết và quái vật đánh sâu vào, ý thức được nếu bây giờ gõ vào cánh cửa này, hai người bên ngoài kia sẽ không để ý đến cô, thậm chí còn giết chết cô.

Cô không biết đây là nơi nào, nhưng từ lúc cô bị đưa đến nơi này, trong quá trình nhìn thấy nghe thấy, cô có thể được biết đây là một thứ bí ẩn mà cổ xưa, có được đặc quyền đặc thù tồn tại, bọn họ muốn giết chết cô đơn giản giản giống như nghiền chết một con kiến.

Không thể chạy, mà cái sân vuông này...... La Ngọc An quay đầu lo sợ không yên nhìn dấu vết dưới mặt đất, còn có những căn phòng tối om mở rộng đó, căn bản không thể chạy trốn, trong phòng cũng không có chỗ nào có thể trốn tránh.

Chỉ cần chờ đến ngày mai, khả năng cô sẽ bị tìm ra. Bọn họ sẽ giết chết cô, hoặc là đưa cô về ngục giam khu Du Lâm chờ đợi xử quyết như ban đầu.

Giờ khắc này, La Ngọc An bỗng nhiên nhớ tới em gái mình. Ánh mắt suy yếu cùng đôi chân nhũn ra của cô lại lần nữa kiên định lên.

“ Không, mình còn chưa thể chết được.”