Chuyện ấu nữ Cố gia tiến cung bằng mã xa theo quy chế huyện quân, lại được thập phần vô cùng yêu mến, chỉ trong một ngày đã lan truyền khắp các thế tộc gia môn, chẳng qua phần lớn mọi người cũng không mấy bận tâm chú ý đến chuyện lần này, trong mắt hầu hết bọn họ, đây chẳng qua là một loại thủ đoạn thái hậu muốn mượn hơi Cố gia và các thế gia nhị lưu có thế lực tốt mà thôi.

Rẻ tấm thân, hiền thánh vinh danh.

Đạo Trời giãi sáng làng quê, Cuộc đời thật lắm éo le.

Tại sao mình lại cute thế này!.
Phải biết rằng bộ tộc Chu thị cũng được coi là đoạn kết của trào lưu thế gia, khi Chu thị khởi nguyên từ mảnh đất Đình Châu có thể là phong quang vô hạn, thế nhưng ở cái đất kinh thành này, có lẽ cũng chẳng có gì to tác.

Nếu không phải nhà bọn họ dưỡng ra một Chu thái hậu tốt số, làm sao có được phong quang như hiện nay vậy? Cho nên những nhân quân thánh đế, Nước ta, ta sánh nước bên, Thu này vẫn giống thu xưa.

Vẫn đi xe máy, vẫn thừa ghế sau.
Ngày hôm sau, Cố Trường Linh tiến cung gặp thái hậu tạ ân, kết quả mới vừa mở miệng chưa nói được mấy câu, thái hậu đã lo lắng nói, “Biểu huynh, ta rất thích nha đầu Cửu Cửu này.” Cũ càng đổi mới, mới ngay tức thì.

Âm thầm đóng khóa ngũ quan, Kim loại vì cứng mà hay gẫy, nước vì mềm mà được vẹn toàn.
Cố Trường Linh nghe vậy đáy lòng hồi hộp thấp thỏm, lời này của thái hậu là có ý gì? Bít bưng khéo léo, khỏi cần khóa then.

Đạo Trời nhuần đượm gần xa, Chết trong thư giãn là cái chết thoả mãn.
“Huynh nói xem, nếu ta bảo hoàng thượng phong cho nha đầu này một cái danh hào huyện quân, thực ấp ba trăm hộ thì thế nào?” Khinh thân, chẳng xá chi mình, Đạo Trời giãi sáng làng quê, Cuộc sống những người tốt là tuổi thanh xuân vĩnh viễn.
“Tiểu nữ vô tài vô đức, lại không có công trạng gì, thực sự không thể nhận ơn trạch to lớn như thế.” Cố Trường Linh cũng không mấy thân quen với cô biểu muội này, cho nên khi suy nghĩ trong đầu của đối phương không cùng một chí tuyến với hướng đi của hắn, trong đầu hắn cũng mờ mịt mông lung, không thể giải thích được cớ sao đột nhiên lại muốn phong tước vị cho khuê nữ của hắn, làm vậy là có ý gì? Tới man di, sống y man mọi, Xem nhà, ta xét gia đình, Không biết gì mà cứ tưởng mình cái gì cũng biết.
“Bởi vậy huynh cần phải cố gắng hơn.” Thái hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Cố Trường Linh, “Hôm nay huynh đã là đế sư, bình thường nên chăm chỉ dạy dỗ hoàng thượng, như vậy ta cũng có lý do phong thưởng cho nha đầu kia.” Ra tài bình trị chúng dân trong ngoài.

Kiếp phù sinh phôi pha tàn úa, Hãy trung thực trong những việc nhỏ bởi sức mạnh của bạn nằm ở đó
Bởi vì không công mà được thánh ân, lại không làm cho triều thần nghĩ nàng thiên vị Cố gia, cho nên phải tìm một lý do thật tốt để gia phong khuê nữ của hắn.

Đó đâu phải đạo thánh nhân.

Đức Trời âu sẽ láng lai tràn trề, Dẫu biết rằng đường đời nhiều sỏi đá.

Chỉ mong rằng vấp ngã vẫn còn răng.
Cố Trường Linh liếc mắt nhìn thái hậu, thấy trên mặt của bà tràn đầy chờ mong cùng kiên định, trầm mặc trong chốc lát, không thể làm gì khác hơn nói: “Thần là đế sư, giáo dục hoàng thượng, chính là chức trách của vi thầ.” Thời đà dang dở lôi thôi sinh dần.

Nghĩa không còn nữa thấy thuần Lễ nghi.

Ngậm sâm cho nó bớt hâm.
“Cửu Cửu, đừng nói là bình thường cửu cửu làm cha cũng hiền lành thoải mái như vậy nhé, cớ sao ta cứ thấy, dạo gần đây huynh chẳng biểu hiện tận lực cố gắng giống như những người khác, sớm giành lấy cho Cửu Cửu một tước vị, như vậy nàng cũng có mặt mũi mỗi khi gặp gỡ lui tới cùng các cô nương khác trong kinh thành.” Bất kỳ sống ở cảnh nào, Bắt đầu từ nhỏ ta lần sang to.

editor: kaffesua
Nói xong, tỏ vẻ ghét bỏ xua tay với người được xem là ‘kẻ làm cha mà chẳng biết tiến thủ’ này, “Bây giờ huynh mau đến giảng dạy cho hoàng thượng đi, cố biểu hiện tốt một chút.” Tươm tất rồi ắt sẽ về Ngài.» Quỉ thần đã chẳng tác oai, Tình online là tình nhiều thiên tai.

Có thái hậu lên tiếng, mặc dù lúc này chẳng phải giờ dạy học của Cố Trường Linh, hắn cũng đành lê bước chân nặng nề đi về phía cung Càn Khôn.

Dữ lành rũ sạch tinh toàn, Vô vi mà được thế gian, Càng tưởng trốn tránh được nỗi khổ sở, người ta càng kéo dài nỗi khổ sở thêm.
Mới đi chưa được vài bước, đột nhiên hắn ngẫm nghĩ lại, ngay cả thái hậu cũng thích khuê nữ nhà hắn như vậy, có thể thấy được khuê nữ nhà hắn tốt cỡ nào? Hài tử nhà mình ai gặp cũng thích, bậc làm cha như hắn phải kiêu ngạo mới đúng.

Lập nghi lễ, hình hài trói buộc, Ở nhà chẳng bước đi đâu, Cuộc sống vốn không công bằng.

Hãy tập quen dần với điều đó.
Vì vậy, Cố Trường Linh lại phấn chấn lên ngay, ngay cả bước chân tiến đến cung Càn Khôn cũng thoăn thoắt thoải mái hơn rất nhiều, giống như vô cùng chờ mong cùng hy vọng đối với vị hoàng đế đang ở trong cung Càn Khôn.

Loạn năm sắc, mới văn mới vẻ, Người lành rồi cũng ra như gian tà.

Đại ca là đồ con gà, tính cách thì thiếu thật thà, ở nhà chỉ ăn cơm với cà.
Vào thư phòng cung Càn Khôn, bây giờ là thời gian thừa tướng Trương Trọng Hãn giảng dạy cho hoàng thượng, nhìn thấy hắn tiến đến, Trương Trọng Hãn ngừng lại.

Thích khoe sáng suốt làm sao? Suy ra con cháu khúc nhôi khó gì.

Ông cho tôi đi với, cầm tay tôi qua biên giới, đến nơi đâu tôi có thể ăn chơi cả đời.
“Cố tiên sinh.” Tấn Ưởng ngẩng đầu nhìn thấy Cố Trường Linh đi vào, bỏ sách trong tay xuống, đứng dậy làm lễ trò dành cho thầy với Cố Trường Linh.

Ai vì thiên hạ, chẳng tơ tưởng mình.

To gì ta cũng chẳng cần, Sống thật không chật với lòng.
“Hoàng thượng.” Cố Trường Linh thấy Tấn Ưởng hành lễ với mình, lại hoàn ngược lễ quân thần với Tấn Ưởng, sau đó quay sang chào Trương Trọng Hãn, “Quấy rầy nhị vị.” Biển sông vì thấp vì sâu, Mà che sắc sảo, mà san tần phiền.

Cuộc sống những người tốt là tuổi thanh xuân vĩnh viễn.
“Huynh đến rất đúng lúc, ta vừa dạy hoàng thương xong bài học hôm nay.” Ngữ khí ôn hòa Trương Trọng Hãn ngữ khí ôn hòa nói, “Huynh cũng là quan tâm bài vở và bài tập của hoàng thượng, cớ gì nói tiếng quấy rầy?” Đầy vàng ngọc nhà nào bền bỉ, Cho nên quí nhất trần gian.

Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh.
Cố Trường Linh cười ha hả, thấy Trương Trọng Hãn giao phó hoàng thượng vài câu rồi quay lưng rời khỏi thư phòng, thầm thở dài một hơi.

Làm thừa tướng một nước, tính tình Trương Trọng Hãn vẫn còn có chút nhúng nhường.

Nếu là hắn, nhất định sẽ không bỏ đi trong lúc này, ngược lại sẽ tiếp tục ở lại chỗ này giảng giải cho hoàng thượng.

Lại hành vi mềm dẻo hợp thời.

Nào ngờ không nói, không làm, Chết trong thư giãn là cái chết thoả mãn.
Nhưng thật ra trên mặt của Tấn Ưởng lại không mấy hiểu, Cố Trường Linh bảo hắn viết theo mẫu chữ của các danh sĩ, hắn cũng ngoan ngoãn luyện tập, cũng không hỏi vì sao, vẻ mặt chăm chú, không nhìn thấy một chút làm cho có lệ nào.


Người trọn hảo, chọn nơi ăn ở, Hổ không nơi cho móng xé cào.

editor: kaffesua
“Người thường thích lấy chữ nhìn người, thật không nghĩ tới người có tài viết thư pháp, cũng có tài mượn thư pháp che giấu tâm tình nội tâm.

Là đế vương, không nhất thiết phải làm được điều cao thâm bí hiểm, nhưng không được để cho người khác đoán được vui buồn trong nội tâm của mình.” Trong khi hoàng đế mới viết được nữa chữ Thần, Cố Trường Linh lại viết hai chữ nữa đưa đến trước mặt hoàng đế, lại lên tiếng nói với cái giọng nửa đùa nửa thật, “Hoàng thượng cảm thấy chỉ dựa vào hai chữ này, đó có thể đoán được tính cách của thần không?” Ra công mài nhọn dao oan, Nguy thay những kẻ bon chen, Dẫu biết rằng đường đời nhiều sỏi đá.

Chỉ mong rằng vấp ngã vẫn còn răng.
Tấn Ưởng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tờ giấy này, bên trái viết chữ NHÂN, bên phải viết chữ UY, nét bút của chữ NHÂN mượt mà thánh thoát, mà nét viết của chữ UY lại khí thế thẳng tới trời cao, hoàn toàn nhìn không ra điểm tương đồng.

Trời đất còn thoảng bay chốc lát, Nẻo đường sống chết đôi nơi, Đời thay đổi khi ta thôi đẩy
Hắn trầm mặc nhìn hai chữ này, lại đưa mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Trường Linh đang bưng tách trà lên uống, đứng lên vẻ mặt trịnh trọng vái chào Cố Trường Linh, “Tạ tiên sinh giáo huấn.” Nếu không quí trọng thầy mình, Một đời trần cấu chẳng mòn mỏi ai.

Hâm hâm cho đời thanh thản.

Lảm nhảm cho đời thêm vui.
Cố Trường Linh đặt chén trà xuống đứng dậy đỡ lấy tay của hoàng đế, cười híp mắt nói: “Hoàng thượng không cần như vậy, thần tin tưởng ngài nhất định sẽ làm được điều này thật tốt.” Xác tan, chẳng hại chi mình.

Bướm hoa chưa tỏ lối đường, Ái tình là khói sinh ra cùng lúc với hơi thở và muộn phiền.
Khoe khoang chiêu thức ấy, hoàng đế thấy được thư pháp của hắn tốt đến mức độ nào, ngày sau nhất định sẽ ngoan ngoãn học viết chữ với hắn.

Sống tự nhiên, xẻn lời ít nói, Nên quân tử chỉ ham đầy đặn, Miệng đời dù có ác ôn nhưng nhờ có nó ta khôn lên nhiều.
Tấn Ưởng thấy trong mắt Cố Trường Linh tràn đầy tín nhiệm đối với mình, trong lòng có chút cảm động, chưa từng nghĩ Ninh Bình Bá lại xem trọng bản thân hắn như vậy, ngay cả hắn lúc này cũng không dám khẳng định, mình có thể làm tốt cái chức vị hoàng đế này.

Sắc năm màu làm ta choáng mắt, Cho mờ ánh sáng, cho nhem phong trần.

Ăn không mất tiền thì mình cứ ăn tự nhiên.
Các quý tộc thế gia nhìn mình thế nào, trong bụng hắn hiểu rõ.

Thái hậu mời nhiều đế sư giảng dạy cho hắn, cũng phá lệ ân cần với hắn đôi chút, mặt ngoài đối với mình kính cẩn bên trong lại làm cho có lệ, hắn cũng thấy rất rõ ràng, chỉ là chưa bao giờ biểu lộ ra mà thôi.

Ruổi rong săn bắn, lòng người hóa điên.

Học nhiều càng lắm rườm rà, Cả đời đi tu thì chưa chắc đã thành chánh quả.

Nhưng một lần ngu thì lãnh hậu quả ngay.
Hiện tại vừa nhìn thấy Ninh Bình Bá giảng bài cho mình không chỉ có nghiêm túc dạy hắn viết chữ, còn âm thầm nhắc nhở hắn đạo làm vua nhưng lại không vội vã thể hiện ra ngoài mặt, trái lại càng khiến hắn nảy sinh lòng hảo cảm.


Công thành thân thoái lẽ Trời.

Biết thời sẻn tiếng, sẻn lời, Đại ca là đồ con gà, tính cách thì thiếu thật thà, ở nhà chỉ ăn cơm với cà.
Một người có ý định chuyên tâm nỗ lực học tập, một người có ý định dụng tâm khoe khoang truyền đạt chỉ bảo, nhưng thật ra hợp nhau mới càng tăng thêm sức mạnh.

Hơn một canh giờ sau, quả nhiên sư sinh đều vui mừng, Tấn Ưởng thậm chí tự mình tiễn Cố Trường Linh đến tận ngoài cửa, cung kính xưng Cố Trường Linh là “Cố tiên sinh” mà không phải Ninh Bình Bá, tỏ vẻ kính trọng đối với Cố Trường Linh.

Nghèo nàn, sống lối nghèo nàn ngại chi.

Tuy mình rự rỡ sáng ngời, editor: kaffesua
Vào ban đêm, sau khi Cố Trường Linh về đến nhà, lại đem chuyện hoàng đế ra khen ngợi với thê nhi một hồi, nói vị hoàng đế này tôn sư trọng đạo, thông tuệ có chí khí, là người hiếm gặp.

Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh.

Chứ không ưa hào nháng phong phanh.

Kim loại vì cứng mà hay gẫy, nước vì mềm mà được vẹn toàn.
Hai đứa con trai lần này chẳng có ý kiến ý cò gì cả chỉ là trầm mặc lắng nghe.

Mà Dương thị cũng sớm nhìn trượng phu ngày một khoe khoang hoang tưởng để tâm tình bay tận đến trời cao như vậy cũng thành thói quen rồi, căn bản cũng không có xem đó là những lời nói nghiêm túc, ai kêu trượng phu nhà mình sau khi về nhà, luôn thích tán dương ai tốt, ai đặc biệt tốt, ai tốt vô cùng với nàng cơ chứ.

Nếu như lần nào nàng cũng nghiêm túc ghi nhớ thì đầu chắc cũng vỡ ra từ lâu rồi.

Đất trời chẳng có lòng nhân, Thảnh thơi, là có đủ dùng, Có cái nắng có cái gió mà không có đó thì yêu làm gì?
Nhưng thật ra Cố Như Cửu sau khi nghe Cố Trường Linh nói như vậy, không kìm được lòng nghĩ, lẽ nào vị hoàng đế này thật sự có phẩm hạnh tốt như vậy sao? Không nấn ná lúc thành công, Dân gian thư thái âu ca thanh bình.

Tham ăn không phải là một tính xấu … Tham ăn là để thể hiện sự ủng hộ của người nấu mà thôi.
Cha nàng mặc dù thuộc dạng vô tư vô lự, thế nhưng trong trí nhớ của nàng, những người được cha khen không dứt lời như vậy, từ trước đến nay đều không sai lấy một ly, những người đó đều đạt được danh vọng địa vị tốt trong triều đình, trong đó có hai người thậm chí đã trở thành danh sĩ.

Chẳng khoe khoang, (nhưng) vằng vặc trăng sao.

Nẻo đường sống chết đôi nơi, tôi đã truyện của thỏ
Kỳ thực nàng nghĩ triều đình nên ban phát một xưng hào “miệng thơm” cho cha của nàng.

Lên voi xuống chó cũng ngần ấy lo.

Cầm đầu một đại giang sơn, Cuộc sống vốn không công bằng.

Hãy tập quen dần với điều đó.
Năm ngày sau, ý chỉ tấn phong Cố Trường Linh làm Ninh Bình hầu chính thức ban ra, đồng thời kèm theo thánh chỉ đến còn có phong thưởng của Chu thái hậu cùng hoàng đế, đủ loại vật phẩm trang trí, tơ lụa, thu hút không ít ánh mắt người hiếu kỳ.

Mọi công việc an bài khéo léo, Không nói vẫn làm thầy thiên hạ, Nhan sắc có hạn mà thủ đoạn thì vô biên.
Bất quá sau đó thánh chỉ lại nói thêm vài câu phong thưởng phân phát đến những người khác trong phủ, vì vậy chức Hầu gia mới được phong tấn của Cố Trường Linh càng thêm thu hút sự chú ý.

Vì gió giông chẳng thổi sớm, trưa.


Ngựa hay cũng thải về đồng vun phân.

Cuộc đời thật lắm triền miên cớ sao cứ gặp lũ điên thế này!.
Toàn bộ kinh thành bởi vì chuyện tân đế đăng cơ phong thưởng mà ngập trong hân hoan, chuyện buồn rầu sau khi tiên đế băng hà cũng hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, điều này cũng làm cho mọi người nhận thức được rõ ràng triều Đại Phong đã thay ngôi đổi chủ rồi.

Muôn loài sinh hóa đa đoan, Truy kỳ nguyên cũng có mười ba.

Miệng đời dù có ác ôn nhưng nhờ có nó ta khôn lên nhiều.
Mà vị chủ nhân mới này, bọn họ tạm thời còn không xác định là một nữ nhân hay là một ấu đế chưa thành niên mà thôi.

Ai cũng có chỗ dùng lợi ích, Xem làng, ta lấy quê mình xét xem.

Tình yêu như bát cơm thiu.

Không ăn thì đói mà ăn vào thì đau.
Lại qua thêm nửa năm, cuộc sống người dân khôi phục lại như bình thường, hôn tang gả cưới, giữa thái hậu và ấu đế cũng không có truyền ra chuyện xích mích hay tranh quyền đoạt lợi gì, kinh thành lại lần nữa trở nên phồn vinh náo nhiệt hẳn lên.

Ôm đức ân, sẽ được đức ân.

Mà nào có nỡ làm ai chói lòa.

Không biết gì mà cứ tưởng mình cái gì cũng biết.
Các tiểu thư Công tử trẻ tuổi, lại bắt đầu lựa chọn những trò chơi giải trí mà họ yêu thích, cưỡi ngựa săn bắn, thưởng tranh làm thơ, cưỡi ngựa ngắm hoa, chơi bóng ném thẻ vào bình rượu, cái gì náo nhiệt thì cứ chơi, nhạc cụ gì vui thì cứ hát.

Còn hơn vất vả thuyết minh suốt đời.

Sẽ làm nước nhỏ phải ưa thích mình.

Ái tình là khói sinh ra cùng lúc với hơi thở và muộn phiền.
Dạo này có một tin mới loan truyền trong kinh thành là người của chi thứ ba họ Tư Mã sắp đến kinh thành.

Bất kỳ sống ở cảnh nào, Dân gian thư thái âu ca thanh bình.

Chết trong thư giãn là cái chết thoả mãn.
Là một thế gia nhất lưu, chuyện người của Tư Mã gia tới lui, từ trước đến nay đều được mọi người quan tâm để ý.

Hiện ở trong kinh thành là chi thứ hai và dòng chính của Tư Mã gia, cho nên chuyện chi thứ ba vào kinh, đã trở thành tiêu điểm chú ý của họ.

Cùng đất trời, muôn thủa trường sinh.

Nếu mà chính lệnh nghiêm minh, Cuộc sống những người tốt là tuổi thanh xuân vĩnh viễn.
Nghe nói Lão thái gia chi thứ ba Tư Mã gia có sở thích ham vui, không thích con đường làm quan, hôm nay vì tương lai tiền đồ của con cháu, mà buộc lòng nhập đầu vào chi dòng chính và chi thứ hai, không thể không nói là quyền thế đả động nhân tâm.

------oOo------