Gió tràn vào khe hở cửa sổ, khiến túi nhựa bay lên vang tiếng sàn sạt.

Các nhãn hiệu băng vệ sinh thường thấy trên thị trường đều có đủ, thậm chí còn có cả quần tã.

Gạt đi những vướng mắc về tình cảm, thì sự cẩn thận của một người đàn ông rất có thể được cộng thêm điểm.

Điện thoại vang lên không ngừng, Ôn Vân nhìn một cái.

Trình Lĩnh Mặc lại đổi số điện thoại.

Ôn Vân thờ ơ, cô ném điện thoại đi, sự chân thành từ đáy lòng không phải là thế này.

Cô nhìn về phía hai túi băng vệ sinh, là thế này mới đúng.



Khi Triệu Đông Duyên đi đến quán mì thì đã phát hiện ra bầu không khí khác thường.

Bạch Nhuế bưng mì gạo cho anh một cách nặng nề, nước lèo rơi vãi ra mu bàn tay của anh, Triệu Đông Duyên thấy đau nhưng không thay đổi vẻ mặt, trong lời trêu ghẹo mang theo ý cười: “Tôi nợ tiền mì gạo quên trả hả?”

Bạch Nhuế xụ mặt.

“Thiếu bao nhiêu em cho con số đi, tôi trả là được mà.” Triệu Đông Duyên nói: “Kèm lãi.”

“Có ăn không, không ăn thì biến.”

Bạch Nhuế nói chuyện cay hơn cả dầu ớt, sự cay nóng được thể hiện hết lên mặt.

“Anh Duyên, anh giả vờ không hiểu à.” Ô Nguyên đụng vào cánh tay anh: “Chuyện anh mua băng vệ sinh đã thành đề tài trong trấn rồi.”

Triệu Đông Duyên ho một trận, thật sự bị dầu ớt làm cay họng và mắt.

Đàn ông đi mua băng vệ sinh cũng không phải là chuyện hiếm có. Mua cho vợ, cho bạn gái đó thôi. Nhưng Triệu Đông Duyên mua thì lại không có cớ.

Bạch Nhuế cũng đặt câu hỏi với anh như vậy.

Tính cô ấy nóng như kem, không che giấu được sự uất ức và khó chịu.

Xụ mặt xong cảm thấy chưa đủ, cô ấy còn quay lại tấn công bất ngờ một cách nhanh như chớp. Một tô củ cải ướp cay được đặt lên bàn, cô ấy chất vấn Triệu Đông Duyên: “Có phải anh thích người ta không?”

Triệu Đông Duyên cười: “Đây là cửa hàng mì gạo, không phải rạp hát diễn kịch đâu.”

“Đừng có đánh trống lảng.” Bạch Nhuế chống nạnh: “Hỏi anh đó.”

Triệu Đông Duyên lùi lại, cắn điếu thuốc, nheo đuôi mắt xếch lên, ra vẻ nói đùa: “Đâu phải lần đầu tôi lấy việc giúp người khác làm niềm vui đâu.”

Ô Nguyên có lòng tốt xoa dịu bầu không khí: “Đúng, anh từng giúp chị Nhuế, cho nên chị ấy mới muốn gả cho anh.”

Bạch Nhuế đánh mạnh vào gáy cậu: “Ăn mì của cậu đi.”

Triệu Đông Duyên đứng dậy, quét mã trả tiền.

Bạch Nhuế giơ tay ra ngăn anh lại: “Anh vẫn chưa trả lời em.”

Triệu Đông Duyên nói: “Em đừng có làm ầm ĩ vớ vẩn theo.”

Giọng điệu anh nhẹ như mây gió, bóng lưng lại rất cứng rắn.

Ô Nguyên không nhìn nổi nữa, nhỏ giọng nói: “Chị Nhuế, anh Duyên không phải quấy rối đâu, anh ấy thật sự thích cô gái đó đó.”

Bạch Nhuế không phục: “Thích thì ghê lắm à, tôi cũng thích anh ấy mà.”

“Không phải kiểu thích đơn giản đó đâu.” Ô Nguyên nói: “Anh Duyên từng bị cô ấy lừa, lợi dụng. Đã như vậy rồi mà anh ấy vẫn chưa hết hy vọng.”

Bạch Nhuế sửng sốt, nhưng tinh thần cũng không bị tổn thương nhiều, bảo Ô Nguyên đưa cô ấy đi nhìn người một cái.

Còn không bằng không nhìn.

Nhìn xong trở về, Bạch Nhuế trở thành bông hoa phủ đầy sương giá, ỉu xìu đến độ không có tinh thần.

Chẳng trách Triệu Đông Duyên thích.

Tình địch xinh đẹp thật, đặc biệt là rất dịu dàng, đứng ở đó thôi cũng đủ đẹp rồi.

Ô Nguyên không nhìn nổi người nhà mình gặp khó khăn: “Chị Nhuế, chị đẹp hơn cô ấy mà.”

Bạch Nhuế xì một tiếng: “Cậu im miệng đi. Triệu Đông Duyên có đức tính như vậy đó, mê gái đẹp!”

Mắng xong rồi, cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định, bảo Ô Nguyên kể về quá khứ của hai người.

Ô Nguyên nói xong.

Bạch Nhuế hoàn toàn từ bỏ, tự lẩm bẩm: “Anh ấy còn có lúc ngây thơ như vậy à.”



Đoàn đội nơi Ôn Vân làm việc có thành tích nổi bật trong nghề, đã tham dự cải tạo rất nhiều dự án xây dựng thành phố. Việc xây dựng lại thôn trấn cũ kỹ xa xôi, liên quan đến phá dỡ và di dời chắc chắn là một trong những cửa ải khó khăn nhất.

Thành phố Phúc cũng như vậy.

Trước khi đoàn đội đến, nơi đó đã bắt đầu nói chuyện làm công tác tư tưởng. Sáu mươi ba hộ gia đình, đại đa số đã đạt được thỏa thuận, chỉ còn lại bốn nhà sống chết không chấp nhận thỏa thuận phá dỡ di dời.

Ôn Vân không hề cảm thấy kinh ngạc, ở đâu cũng sẽ có hộ không chịu chuyển đi thôi.

Ngày hôm đó, đoàn đội xuất phát đi khảo sát thực địa.

Bí thư Tiểu Cường tự mình dẫn đoàn đội đi, ở góc phía Tây, năm sáu máy đào đang làm việc với khí thế ngút trời. Nhà cửa cũ kỹ bị lật nhào, ầm ầm như tiếng sấm, bụi đất tung bay làm mờ tầm mắt, sau khi tất cả kết thúc thì mặt đất bằng phẳng hiện ra, trống trải, hy vọng mới vô cùng sống động.

Góc phía Tây là cột mốc trung tâm của công trình lần này, cải tạo khe núi ban đầu thành khu công viên kiểu mẫu. Ba mặt núi vây quanh, địa thế cao, thông bách xanh rì, là một khu rừng dưỡng khí tự nhiên.

Ôn Vân vừa nhìn vừa vẽ, chỉ vào chỗ cao hỏi: “Có thể lên bên đó không?”

Bí thư Tiểu Cường nói không thể, đường dốc, đất xốp, không an toàn.

Ánh mắt Ôn Vân lưu luyến mấy lần.

Ô Nguyên đi theo đội chú ý tới điều này.

Khi kết thúc công việc sắp rời đi, Ô Nguyên gọi Ôn Vân lại.

“Chị, lên núi không?”

“Không phải bí thư Tiểu Cường không cho à?”

“Không sao đâu.” Ô Nguyên nói: “Em quen đường, đi thường xuyên, bảo đảm không sao hết.”

Làn da Ô Nguyên ngăm đen, dáng vẻ thành thật, Ôn Vân không do dự: “Vậy thì làm phiền em nhé.”

“Không phiền ạ.” Ô Nguyên cười một tiếng rất lễ phép: “Chị và anh Duyên là người quen cũ mà.”



Người đầu tiên phát hiện ra không thấy cô đâu là tổ phó của đoàn đội. Khi gần đến lúc ăn cơm vào bảy giờ, anh ấy hỏi, sau khi khảo sát về thì không thấy Ôn Vân đâu. Không gọi điện thoại được, thông báo đường dây bận. Đến ký túc xá tìm thì cửa đóng chặt.

Bí thư Tiểu Cường cũng bảo người ta đi đến gần đó tìm hai vòng nhưng không có kết quả.

Mưa tuyết nhiệt độ thấp, thời tiết trên núi còn lạnh hơn dự báo. Tuyết vừa ngừng rơi một ngày của thành phố Phúc còn chưa tan, chạng vạng tối lại bắt đầu đón một đợt tuyết rơi mới.

Bí thư Tiểu Cường hỏi những người xung quanh xem có thấy Ôn Vân không. Nhưng cô vừa đến chưa được mấy ngày, số người biết cô không nhiều.

Đồng nghiệp muốn báo cảnh sát.

Cửa bị đẩy ra, Triệu Đông Duyên mang giày đi mưa và áo mưa, dẫn một đống người đi vào.

“Các anh chờ ở đây, lỡ như cô ấy quay về thì gọi điện thoại cho tôi.” Triệu Đông Duyên lời ít ý nhiều, sắp xếp ngắn gọn mà hiệu quả: “Bí thư, anh tiếp tục mang theo mấy người chú Trương tìm trên trấn đi. Khu thương mại, cửa hàng bún, trong ngõ nhỏ cũng phải tìm.”

“Được. Vậy, vậy anh đi làm gì vậy?”

Triệu Đông Duyên không ngẩng đầu lên, xách cái xẻng sắt trên tay: “Tôi và Lỗi Tử lên núi tìm.”

“Ngọn núi lớn như thế, leo lên cũng khó, làm sao tìm được?”

Triệu Đông Duyên mang theo ngựa.

Thành phố Phúc được vây quanh bởi ba mặt núi, khắp nơi đều là núi. Bên ngoài mưa đá lẫn cả tuyết, trời giá rét trơn trượt, anh đã nghĩ đến từ lâu.

Bí thư Tiểu Cường còn chưa nói ra được câu “Không được” thì Triệu Đông Duyên đã đi ra khỏi cửa rồi.

Tay anh cầm xẻng sắt, bóng lưng kiên quyết, áo mưa màu đen che đậy từ đầu đến chân, tựa như mây đen hòa vào trong mưa gió.

Đồng nghiệp kinh ngạc: “Anh, anh ta còn biết cưỡi ngựa à.”

“Chúng tôi có rất nhiều người có thể cưỡi ngựa, và anh ấy là người giỏi nhất.”

Triệu Đông Duyên mang theo mấy người anh em, quyết định lên núi từ phía Đông trước.

“Ô Nguyên.”

Hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại.

“Ô Nguyên!” Triệu Đông Duyên nóng nảy: “Có phải chưa ăn cơm không, lên đây.”

Ô Nguyên chậm rãi đi theo sau cùng, bị tiếng quát này làm run lên.

“Anh Duyên.”

Da miệng cậu phát run, âm thanh nghẹn ở cổ họng.

Bóng lưng Triệu Đông Duyên vội vàng, hoàn toàn không nghe thấy.

“Anh Duyên, anh Duyên.” Ô Nguyên thay đổi giọng điệu: “Chị, chị ấy không ở phía Đông đâu, ở, ở… đỉnh Hồ Tây.”

Thành kiến của Ô Nguyên đối với Ôn Vân vô cùng đơn thuần, cô gái này từng đùa giỡn Triệu Đông Duyên, quá xấu xa. Cậu nhớ tới nét mặt mất mát của Bạch Nhuế thì vô cùng khó chịu, luôn muốn kẻ đầu xỏ chịu chút đau khổ.

Ôn Vân muốn lên cây sơn tra khám phá địa hình, Ô Nguyên có lòng tốt làm người dẫn đường. Đỉnh Hồ Tây ngược lại cũng không quá cao và hiểm, nhưng mà nhiều cây, đất rộng. Sau khi Ô Nguyên dẫn cô vào đó thì cố ý nói muốn đi vệ sinh, bảo Ôn Vân chờ tại chỗ…

Cậu run rẩy không dám nói nữa, ánh mắt Triệu Đông Duyên giống như từng con dao, đâm xuống tựa như màn mưa dày.

Đêm dài dữ tợn, mưa tuyết đổ xuống.

Triệu Đông Duyên xoay người lên ngựa, chân kẹp vào bụng ngựa, bóng lưng mạnh mẽ như tia chớp giữa bầu trời trong đêm tuyết rơi.



Ôn Vân lạc đường, trên núi không có tín hiệu. Cô không dám lãng phí chút pin còn sót lại trên điện thoại di động, nhưng có tiết kiệm hơn nữa thì cũng không chống đỡ được bao lâu. Đỉnh Hồ Tây là ngọn núi có địa thế phức tạp nhất ở đây, có rất nhiều truyền thuyết, thần thánh siêu nhiên, từ trường nhiễu sóng, khó phân biệt thật giả.

Ôn Vân cóng đến mức không cảm nhận được cái lạnh nữa, cô ngồi xổm trong khe hở giữa hai cái cây lớn nối liền nhau để tránh gió tránh mưa.

Từ sự sợ hãi lúc ban đầu cho đến bây giờ là bình tĩnh sau khi cảm thấy bất lực sâu sắc.

Mưa tuyết tung bay theo cơn gió, cô ôm đầu gối, ống tay áo đã ướt đẫm. Vòng tay dính đầy giọt nước, viên đá mã não đỏ rực lạ thường, tựa như một giọt nước mắt đông máu.

Ôn Vân co người vào trong, phía sau là cỏ ẩm ướt. Cô chôn đầu giữa cánh tay, sau khi mất đi độ ấm, mất đi cảm giác, chết cóng vì kiệt sức đói bụng, có phải là sẽ không quá đau khổ không?

Cái lạnh cực hạn tựa như một cây chổi, dọn sạch tạp niệm mờ mịt không cắt đứt được trong lòng Ôn Vân.

Cô nhắm mắt lại, một vệt ánh sáng lướt qua mí mắt, ngay sau đó là từng tiếng trầm đục.

Ôn Vân không kịp phân biệt là âm thanh gì, bản năng muốn sống khiến cô chui ra khỏi bụi cây.

“Ôn Vân —”

Giọng nói của Triệu Đông Duyên tựa như một chiếc chăn bông dày nặng, bao phủ màng nhĩ của cô.

Bàn tay Ôn Vân run run mở đèn pin điện thoại.

Chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, sau đó là một tiếng “Xùy —”, ngựa chưa dừng lại hẳn, Triệu Đông Duyên đã nhảy khỏi lưng ngựa.

Ôn Vân bị mưa xối ướt đẫm, có vẻ càng nhỏ bé hơn, dáng vẻ run lẩy bẩy, tựa như chẳng mấy chốc sẽ có thể bị gió xé nát.

Triệu Đông Duyên cởi áo khoác xuống, bao bọc cô lại.

Hàm răng của Ôn Vân run lên, cô muốn nói chuyện nhưng không thành lời.

Triệu Đông Duyên nắm lấy cánh tay cô, trở tay một cái, trực tiếp khiêng cô trên vai.

Sự xoay chuyển này khiến xương sườn của Ôn Vân sắp bị căng đứt. Nhưng máu chảy ngược xuống, thậm chí cô đã dần tỉnh táo được một chút.

“Triệu Đông Duyên…” Cô nói: “Tôi không biết cưỡi ngựa.”

Triệu Đông Duyên nghiêm mặt, một tay siết dây cương, một tay ôm eo cô, Ôn Vân rút tay về theo bản năng.

Triệu Đông Duyên không hài lòng, chân kẹp bụng ngựa, tốc độ đột nhiên tăng nhanh.

Ôn Vân sợ hãi, không dám thu tay lại, dựa đầu vào ngực anh.

Con ngựa xóc nảy, trước mặt là gió tuyết, Ôn Vân vừa lạnh vừa choáng váng, ngay cả sức ôm eo anh cũng không có.

Giọng nói cô suy yếu: “Triệu Đông Duyên, tôi thật sự… không biết…”

Một giây sau, cánh tay sắt mạnh mẽ trở nên chủ động, Triệu Đông Duyên áp bàn tay lên mặt Ôn Vân, đè cô ngã vào lòng mình.

Nhịp tim đập của anh đã thiêu đốt tai Ôn Vân.

“Đừng lên tiếng! Biết ôm tôi là được.”



Tác giả có lời muốn nói:

Đông: Anh có thể cưỡi ngựa, em có thể cưỡi anh (Mình đang nói bậy bạ gì vậy…)