Sau khi tới Dương Châu, Triệu Cấu liền thăng Anh Phất làm Áp ban cung của mình, lo liệu sự vụ và quản lý các cung nữ khác, ngoài ra còn đặc biệt thưởng cho nàng một thớt ngựa trắng bờm bạc xinh xắn và mấy bộ trang phục cưỡi ngựa mới tinh. Anh Phất vui sướng vô ngần, quỳ xuống liên tiếp tạ ơn.


Triệu Cấu tối nào cũng cùng các đại thần thương nghị lại quốc sự đã bàn bạc lúc ban ngày, sau đó lại dành rất nhiều thời gian phê duyệt tấu chương, đích thân viết chiếu thư, luyện tập thư pháp, phải tới rất khuya mới đi nghỉ. Mà Anh Phất cũng luôn ở bên hầu hạ, cẩn thận mà tận tâm chăm sóc y.


Một buổi tối nọ tin chiến bại được báo về. Triệu Cấu nghe xong tinh thần xuống dốc, sau khi bàn bạc đối sách với mấy vị đại thần ngoài chính điện xong liền thất thần quay về thư các, lặng im ngồi trên ghế, đưa tay đỡ trán, thần sắc mệt mỏi vô cùng. Lát sau, y mệnh Anh Phất chuẩn bị bút mực, y muốn viết một đạo chiếu thư gửi Hàn Thế Trung.


Đợi Anh Phất chuẩn bị xong, y nhấc bút viết được hai chữ lại cảm thấy phiền chán, vo giấy lại thành một cục ném xuống nền đất.


Anh Phất lặng lẽ giúp y nhặt giấy bút bị ném đi lên, dọn dẹp sạch sẽ lại dịu dàng nói: "Quan gia phải nghỉ ngơi thật tốt, việc viết chiếu thư phiền phức này không cần người tự mình động tay, để nô tỳ kêu người tuyên Học sĩ thừa chỉ vào cung."


Triệu Cấu hỏi nàng: "Giờ là lúc nào rồi?"

Anh Phất đáp: "Vừa qua canh ba."


Triệu Cấu phất tay: "Không cần, muộn quá rồi, ngày mai vẫn còn nhiều việc muốn giao cho y làm, đêm nay để y nghỉ ngơi đi. Lát nữa trẫm sẽ tự mình viết."


Mặc dù nói vậy, song hàng mày y vẫn nhíu chặt, đưa tay lên day huyệt thái dương, dường như đầu đang đau đến độ nứt ra, khuôn mặt tràn trề thần sắc mệt mỏi.


Anh Phất cúi đầu nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng dồn hết dũng khí tự đề cử mình: "Nếu như quan gia không chê chữ nô tỳ viết khó coi, hay là, quan gia đọc miệng nội dung chiếu thư, để nô tỳ thay người viết nhé?"


"Ngươi?" Triệu Cấu ngẩng đầu hứng thú nhìn nàng: "Ngươi biết viết chữ?"


Anh Phất cúi đầu đáp: "Biết viết vài chữ ạ, thế nhưng sợ không được tao nhã cho lắm. Nô tỳ viết trước, quan gia xem rồi quyết định có muốn dùng hay không được chăng?"


Triệu Cấu gật đầu, liền cho nàng chuẩn bị thêm bút mực ngồi xuống viết, còn mình đứng bên vừa đọc miệng vừa quan sát chữ viết của nàng.


Gần đây Anh Phất không có nhiều thời gian luyện chữ, bởi thế giờ đây mỗi nét viết xuống đều nắn nót cẩn thận vô cùng, muốn dốc hết sức phát huy khả năng để chữ viết ra dễ nhìn nhất. Hồi lâu sau cuối cùng cũng viết xong, Anh Phất nhìn lướt một lượt, cảm thấy dường như tốt hơn so với dự tính một chút, chỉ là không biết Triệu Cấu thấy thế nào, bèn đứng lên cung kính lui sang một bên, mời y đi qua cẩn thận quan sát.


Triệu Cấu cúi đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt khen một câu: "Không tệ, rất thanh tú."


Anh Phất vui vẻ, âm thầm thở hắt ra một hơi, vội vã tạ ơn y khen ngợi. Nào ngờ lời còn chưa dứt đã thấy Triệu Cấu đặt tờ chiếu thư nàng viết qua một bên, sau đó tự mình lấy một cuộn giấy khác mở ra nhấc bút viết.


Đây rõ ràng là tỏ ý không hài lòng với chữ của nàng. Lòng Anh Phất thoáng chua xót, vừa xấu hổ vừa buồn rầu, thế nhưng cũng không dám thể hiện ra sắc mặt, chỉ cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy ra, lặng lẽ đi tới bên cạnh Triệu Cấu giúp y căng giấy mài mực, nhìn y tự mình chép lại tờ chiếu thư mà ban nãy nàng vừa viết.


Triệu Cấu viết xong đặt bút xuống, dựa lưng vào thành ghế ngồi lặng lẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, hồi lâu sau mới đột nhiên hỏi: "Anh Phất, chữ của ngươi là do Vận vương dạy à?"


Anh Phất thoáng chấn động, hoàn toàn không ngờ tới y lại có thể nhìn ra điểm này từ chữ của nàng, nhất thời không biết đáp lời thế nào. Triệu Cấu vẫn nhắm mắt không nhìn nàng, tiếp tục nói: "Phụ hoàng trẫm nhiều năm say mê nghiên cứu thư pháp, ban đầu học theo Hoàng Đình Kiên, Tiết Tắc, lại tham khảo cả Trữ Toại Lương, dung hòa các thể chữ, phát huy thể Sấu Kình của Trữ Toại Lương, Tiết Tắc tới đỉnh cao, lại tự thêm vào phong cách riêng của mình, cuối cùng sáng lập ra thể 'Sấu Kim'. Từ đó trở đi ngoài trẫm ra thì chúng hoàng tử đều đua nhau mô phỏng, tranh giành học theo thể Sấu Kim của Phụ hoàng, thế nhưng chỉ có tam ca Vận vương Khải bắt chước được giống nhất, còn đáng để xem, những người khác viết đều không đáng nhắc tới. Ngươi có biết là vì sao không?"


Anh Phất lắc đầu nói: "Nô tỳ ngu dốt..."


Triệu Cấu lại nói: "Chữ của Phụ hoàng đẹp đẽ tươi tắn, nét bút thanh tao trong sáng, có đạo khí tiên phong. Người không có cốt cách cao quý, lại mang tâm thái nhàn nhã, thần khí yên định thì không thể học được. Tam ca sở dĩ có thể học theo giống tới vậy chính là bởi huynh ấy có tính cách rất giống Phụ hoàng. Trẫm thấy chữ của ngươi không nặng về nét mà chỉ chú trọng kết cấu, vừa nhìn đã biết là mô phỏng thể Sấu Kim, ắt hẳn là lúc dạy Nhu Phúc đế cơ huynh ấy cũng đã dạy cho ngươi. Thế nhưng thể này có yêu cầu rất cao đối với tâm tính của người viết, nếu chỉ bắt chước hình hài mà không muốn thay đổi thì rất khó tạo ra đột phá. Huống hồ," y nhìn Anh Phất một cái thật sâu, nói: "Phong cách này chưa chắc Trẫm đã tán thưởng. Chữ của tam ca ngoài việc học theo Phụ hoàng cũng đã có thay đổi mới, tính tình đi trước nét bút đi sau, tiêu sái phóng khoáng, càng thêm dễ nhìn. Thế nhưng nếu chỉ theo đuổi hình thức quá mức thì thư pháp sẽ biến thành một loại ràng buộc. Chữ của tam ca tuy đẹp nhưng nếu so sánh ra, trẫm vẫn thích phong cách và thần thái của đám người Hoàng Đình Kiên, Mễ Phí, nhị Vương* hơn."


(* Nhị Vương: Ý chỉ Vương Hy Chi, Vương Hiến Chi, hai nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn.)


Anh Phất chú ý lắng nghe, nhẹ nhàng gật đầu, cố gắng ghi nhớ từng câu mà y nói, rất hối hận việc đã tự tiến cử bản thân viết chiếu thư, để y nhìn ra mình đã từng theo học Vận vương. Hơn nữa nghe y nói, xem chừng cảm thấy mình không màng thân phận, không chịu suy nghĩ tìm tòi cái mới, chẳng khác nào học đòi kệch cỡm. Vừa nghĩ khuôn mặt nàng lại nóng bừng lên, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.


Triệu Cấu yên lặng giây lát, sau đó lại đột nhiên hỏi: "Viện Viện... Chữ của muội ấy cũng là thể Sấu Kim à?"


Anh Phất đáp: "Đúng là Vận vương điện hạ muốn dạy đế cơ chữ Sấu Kim, thế nhưng đế cơ luôn không chịu học nghiêm túc, thường tìm nét chữ của người Tấn học theo, bởi thế chữ của nàng mặc dù cũng rất thanh tú, song lại thêm phần uyển chuyển mượt mà hơn."


Ánh mắt Triệu Cấu ánh lên nét vui mừng, nói: "Hẳn là vậy, muội ấy trước nay vẫn luôn là một cô bé rất có chủ kiến..."


Khen Nhu Phúc đế cơ có chủ kiến, vậy tức nghĩa đang ám chỉ nàng không biết lựa chọn, theo thầy học bừa rồi. Anh Phất thầm nghĩ, không nén được cảm thấy xấu hổ buồn bã.


Lúc này, bên ngoài có trận gió thổi qua, khiến những chiếc chuông gió treo ngoài hành lang lay động, phát ra tiếng kêu đinh đang. Triệu Cấu thoáng ngây ra, xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhìn hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì. Cuối cùng y thở dài một tiếng, lại trải giấy ra, nhấc bút tùy ý viết theo thể Hành Thảo.


Anh Phất trông thấy y đang viết là một đoạn trong "Lạc Thần Phú" của Tào Thực:


"Dáng hình của nàng,


Nhẹ nhàng như hồng hạc bay,


Uyển chuyển như rồng lượn.


Rực rỡ như cúc mùa thu,


Tươi tắn như tùng mùa xuân.


Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp,


Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên.


Từ xa ngắm nhìn, lung linh như mặt trời lên trong sương sớm,


Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong..."*


(* Bản dịch nghĩa lấy từ thivien.net, có chỉnh sửa một số chỗ.)


Những chữ này thanh thoát phiêu dật, đẹp không thể tả. Anh Phất đang hết lòng ca ngợi, Triệu Cấu lại đột ngột ngừng, cúi đầu than: "Lại viết hỏng rồi. Chữ thế này thực không xứng với bài phú tuyệt như vậy, giai nhân đẹp nhường ấy." Dứt lời lại vò giấy vứt đi.


Anh Phất có chút kinh ngạc, thầm nghĩ những chữ này đã rất đẹp rồi, vậy mà y vẫn cảm thấy khó coi, không rõ "giai nhân đẹp nhường ấy" mà y nói là chỉ ai.


Triệu Cấu cúi đầu không nói, quay đầu sang để ánh mắt rơi xuống đôi bàn chân của Anh Phất. Mũi chân nàng hơi lộ ra ngoài gấu váy, Anh Phất nhìn theo ánh mắt y, phát hiện ra điều này liền lập tức thu chân vào trong.


Triệu Cấu nhàn nhạt cười, hỏi: "Anh Phất, trong những năm Tĩnh Khang nữ tử trong cung có phải rất thích đi loại hài có đính chuông bạc không? Ngươi đã từng đi chưa?"


Anh Phất thoáng ngây ra, đáp: "Loại hài đó kì thực không phổ biến lắm, cũng không nhiều người đi, hơn nữa chỉ có loại giày thêu hoa dành cho chân nhỏ mới có kiểu dáng này. Nô tỳ chưa từng bó chân, bởi vậy..."


Nói tới đây lại cảm thấy xấu hổ đến tột cùng vì đôi chân tự nhiên của mình, nàng lại cúi đầu xuống thật sâu.


"Ồ, hóa ra là vậy..." Triệu Cấu thấp giọng nói. Sau đó lại nhìn Anh Phất: "Không còn sớm nữa, trẫm về tẩm cung nghỉ ngơi, ngươi dọn dẹp xong cũng đi nghỉ sớm chút đi."


Anh Phất thưa vâng. Nhìn theo bóng lưng y rời đi, nàng ngẩng đầu nhìn những chiếc chuông gió đang không ngừng lay động ngoài hành lang, hình ảnh đôi giày thêu có gắn chuông bạc mà Nhu Phúc từng đi chợt hiện lên trong đầu.