Phùng Nhã Kỳ nằm dài trên giường, trước mặt là chiếc laptop, bên cạnh là dĩa trái cây, cô nằm dài như con cá sấu chết trôi cũng được một tiếng đồng hồ.1
Ting!
Laptop phát ra âm thanh thông báo, Phùng Nhã Kỳ lập tức phấn khởi mở thông báo ra xem, ngay sau đó cô soạn tin trả lời, mười ngón tay thon dài gõ lạch cạch trên bàn phím.
Gõ xong tin trả lời, ngón tay trỏ gõ vào phim enter gửi đi tin nhắn phát ra một tiếng cách.
Phùng Nhã Kỳ nhe ra nụ cười ranh ma, thật là may mắn cho cô, biên kịch Thẩm này cũng có biết đến tác phẩm của cô.
Haha, nói gì thì nói, cô cũng là một cây bút lão lang trong giới viết, biên kịch Thẩm cũng ở trong giới viết sách, ông ấy phải biết đến tên tuổi của cô ah.1
Thật may quá đi, nhờ vậy mà Phùng Nhã Kỳ có thể dễ dàng tiếp cận biên kịch Thẩm hơn, Phùng Nhã Kỳ dùng tên tuổi đi kèm với thân phận "Em gái Phùng Thế Phong" Biên kịch Thẩm rất dễ dàng bị thu phục.
Trò chuyện một hồi, vị biên kịch đó đã gửi kịch bản cho cô xem qua, bởi vì cô cũng là một tay lão làng trong giới viết, biên kịch Thẩm còn muốn xem ý kiến của cô về tác phẩm chuẩn bị khai máy đó của ông.
Phùng Nhã Kỳ hẹn ông ba ngày để đọc qua kịch bản, sau đó sẽ nói cho ông biết cảm nhận của bản thân với tư cách là một nhà viết, tư cách Klee.
Trong ba ngày liền, Phùng Nhã Kỳ chỉ ăn rồi ôm chiếc máy tính nghiêng cứu kịch bản, cô soi từng chi tiết trong kịch bản của Thẩm Thiếu, bởi vì kịch bản này rất hoàn hảo.

Phùng Nhã Kỳ khó mà soi ra hạt sạn nào, đó chính là vấn đề.
Phùng Nhã Kỳ nhất định phải soi ra được một điểm lỗi nào đó để có thể nhận được tín nhiệm hơn của biên kịch Thẩm, sau đó cô mới tính tới chuyện sẽ xâm nhập vào tác phẩm nào.
Với tốc độ đọc sách rất nhanh, thẩm thấu rất nhanh, Phùng Nhã Kỳ đọc toàn bộ kịch bản đó chỉ trong một ngày, hai ngày còn lại cô dùng để tìm hạt sạn, nhưng cô tìm cả một ngày cũng chẳng soi ra cái gì.

Phùng Nhã Kỳ nghĩ đến đau đầu, đọc đi đọc lại kịch bản mấy lần, mường tượng ra được cảnh phim nhưng nó quá hoàn hảo, đúng là tác phẩm của biên kịch lớn, không dễ gì mà có thể soi ra lỗi.
Thời hạn ba ngày rất nhanh trôi qua, Phùng Nhã Kỳ đã đến giờ hẹn trò chuyện với biên kịch Thẩm mà cô vẫn chưa tìm được lỗi nào.

Cuối cùng, cô đành phải bỏ cuộc, đành phải chuyển sang kế hoạch B.
"Biên kịch Thẩm, tác phẩm của ông thật sự rất rất hay, rất lôi cuốn, rõ ràng, chi tiết đến từng câu chữ, tôi thật sự rất khâm phục, tôi đã dành hai ngày để nghiêng cứu tìm lỗi nhưng chẳng có một hạt sạn nào, biên kịch Thẩm thật sự rất tài ba."1
Phùng Nhã Kỳ nhe ra nụ cười gian dối, kế hoạch B của cô chính là...!Nịnh hót!
"Cô Phùng quá khen rồi" Tin nhắn trả lời ngay lập tức.
Phùng Nhã Kỳ gian manh nhếch nhếch đầu lông mày, cô từng nghe giới làm phim đồn rằng vị biên kịch Thẩm này rất thích lời ngon tiếng ngọt, cô phải cố gắng nịnh hót hơn, nịnh đến mức ông ta phải nở cả lỗ mũi.
"Biên kịch Thẩm thật sự rất tài hoa, tôi tìm mãi mà chẳng ra được lỗi nào, mọi thứ trong kịch bản thật sự rất hoàn hảo, giống như là biên kịch Thẩm vậy đó.

Ông chính là thần tượng của tôi, tôi thật sự rất hâm mộ ông, thật là...!Làm sao có thể viết ra một kịch bản kinh điển như vậy kia chứ?!"
Phùng Nhã Kỳ lại tiếp tục nịnh hót, ui a, không biết Thẩm Thiếu đọc được những lời này thì sẽ có cảm xúc gì, còn riêng cô a, cô là người viết mà lỗ mũi đã dài ra đến sắp chạm vào mặt đất rồi.
Nhanh chóng máy tính của Nhã Kỳ hiện lên tin nhắn trả lời từ Thẩm Thiếu, đó là hàng loạt icon cười haha, sau đó kèm một dòng chữ.
"Cô phùng thật sự đã quá khen rồi, thật là mấy khi lại được người của Phùng gia tính nhiệm như vậy, haha."
Được rồi được rồi, lão biên kịch ấy đã khoái lắm rồi.
Phùng Nhã Kỳ nhanh chóng soạn tin, mười ngón tay điêu luyện gõ lạch cạch trên bàn phím.
"Nhưng mà biên kịch Thẩm này, nhân vật ông trùm được miêu tả là rất yêu vợ thế mà lại không có con, bởi vì tình tiết ông ta là người hiến muộn.

Tôi nghĩ, nếu biên kịch thêm vào một nhân vật là con gái của ông trùm, vẫn giữ tình tiết ông ấy hiến muộn nhưng ông ấy đã cố gắng để có được một đứa con, mãi mới được một đứa con gái.

Như vậy tính cách yêu thương vợ cũng sẽ được tăng thêm, ông trùm rất yêu thương con gái rượu của ông ta, sẽ không một ai có thể động vào con gái của ngài trùm, như vậy càng làm tăng thêm quyền lực bá đạo và vị thế của ngài trùm hơn."
Tin nhắn gửi đi, Phùng Nhã Kỳ lo lắng nhìn chằm chằm màn hình tin nhắn, hồi hộp chờ đợi, mắt liên tục nhìn xuống đồng hồ trên máy tính đếm từng phút trôi qua.

Lần này, biên kịch Thẩm không trả lời tin nhắn ngay lập tức nữa, phải đến năm phút sau, ông ấy mới tin trả lời.
"Nghe có vẻ hay."
Yes!

Phùng Nhã Kỳ thốt lên.
"Cắn câu" Cô nhe miệng cười, tiếp tục gõ bàn phím.
"Sẽ như thế nào nếu nhân vật con gái ông trùm sẽ là một thiếu nữ bị mù với một giọng hát say đắm lòng người, nét đẹp thuần khiết với giọng nói ngọt ngào?"1
"Rất ấn tượng, tôi nghĩ ý kiến thêm nhân vật con gái sẽ rất hay nhưng để tìm diễn viên hợp vai thì rất khó, tạm thời bên đạo diễn chỉ mới lựa chọn được vai nam chính do Phùng Thế Phong đóng và vai nữ chính do Trình Tiểu Khả, và một số nhân vật khác thôi, thêm nhân vật con gái rất hay nhưng sẽ khó khăn."
Biên kịch Thẩm có vẻ rất thích ý kiến này của cô, cũng phải nha, cô đã nịnh đến méo cả miệng kia mà, ông không thể bỏ lơi lời cô được.
"Tôi có cái này, biên kịch Thẩm hãy xem qua" Phùng Nhã Kỳ chọn vào mục hình ảnh, lựa chọn một tấm ảnh thật đẹp của Hạ Tình, ảnh này cô đã xin xỏ của hai chị em Tâm Thương, gửi tấm ảnh đi.
Phùng Nhã Kỳ đếm thầm trong bụng.
Một.
Hai.
Ba.
Ting! Tin nhắn đến.
Phùng Nhã Kỳ nhìn nội dung tin nhắn, miệng nhếch ra nụ cười.
"Cắn câu rồi!"
Cô vui đến đang nằm dài cũng phải bật dậy nhảy nhảy trên giường ăn mừng, sực nhớ đến một chuyện, Nhã Kỳ liền ngồi xuống, tay mở điện thoại tay ghim tai nghe vào lỗ tai, mở máy nghe lén nghe xem hai vợ chồng kia đang làm gì.
Cô có dặn Hạ Tình phải giữ bí mật, nhưng tính tình ngây thơ của Hạ Tình, Phùng Nhã Kỳ lúc nào cũng lo lắng Hạ Tình sẽ bị lão anh già nhà cô moi miệng nói ra hết.
Mấy đêm nay đêm nào cô cũng phải nghe lén để phòng hờ, nếu mà Hạ Tình có bị dụ vào tình thế nói ra bí mật, cô lập tức phải xen vào ngăn cản.
Tai nghe ghim vào lỗ tai, mở lên bộ kết nối máy nghe lén, vừa kết nối xong, một loạt âm thanh hoan ái rên rỉ cùng tiếng thở dốc của lão anh già lọt vào lỗ tai Phùng Nhã Kỳ.
"Éc!" Phùng Nhã Kỳ gỡ nhanh ra tai nghe, mặt mày phì phì khói.

Ôi, không cần phải nghe nữa, bọn họ đã vào chính sự rồi, sẽ không cần phải lo Hạ Tình sơ hở nói ra bí mật nữa.
Vừa nghe qua một loạt âm thanh mờ ám, còn còn nghe cả tiếng lạch bạch của hai thân thể va chạm.
Ôi thần linh, ôi thần linh a.
Lão già kia là trâu bò hay heo đực? Là động vật đang đến mùa động dục kia à? Đêm nào cũng làm cái chuyện xấu hổ đó.1
Thật là...!Ôi bé Tình đáng thương.
Như thế thì chiều mai Hạ Tình có thể cùng cô đi ra ngoài gặp đạo diễn không chứ?
Thật là...
Phùng Nhã Kỳ méo mặt, bàn tay soạn một dòng trạng thái, lần này, chẳng có cụm từ J4F nữa, cô ghi thẳng lên thành dòng trạng thái.
"Diễn viên nào đó rất thích làm chuyện bậy bạ."1
Phản hồi rất nhanh từ người theo dõi, bình luận đầu tiên đã hỏi.
"Chuyện bậy bạ là chuyện gì?"
Phùng Nhã Kỳ trả lời bình luận rất nhanh, không một chần chừ nào.
"Làm tình!".