Lưu An đi theo chỉ dẫn của lão đại, đi tìm Phùng Nhã Kỳ từ khách sạn đến quán cafe mèo, không tìm thấy cô ở hai nơi đó, Lưu An tiếp tục tìm kiếm ở con phố X, nơi cuộc sống về đêm khá nhộn nhịp.
Ở phố X này, có rất nhiều những nhà hàng đến các quán bar hoạt động xuyên đêm, Phùng lão đại vừa rồi có nói, cô có thể ở trong những quán ăn trên con phố này.
Lưu An phải đi vào từ quán này đến quán khác, tìm kiếm khắp các bàn ăn bóng dáng Phùng Nhã Kỳ, rong ruổi đi tìm đến gần hết con đường trên phố X vẫn chưa tìm thấy cô.

Lưu An đi đến một quán ăn ở cuối đường, đây là quán ăn cuối cùng của con đường này, anh đi vào bên trong.
Không gian bên trong quán ở phía cuối đường cũng vẫn khá đông người, Lưu An đi qua từng dãy bàn ăn tìm kiếm, cuối cùng, đi đến góc cuối của quán ăn, Phùng Nhã Kỳ đang ngửa đầu uống một chai rượu to, trên bàn tràn đầy đồ ăn, hầu như món nào cũng có.
Nhìn thấy cô vẫn còn nguyên vẹn ngồi nốc rượu rất bình thản, Lưu An thở phào một cái, bước đến bên cạnh chỗ cô.
"Phùng tiểu thư, trở về nhà được rồi."
Nốc xong chai rượu, Phùng Nhã Kỳ còn khà ra một hơi nồng mùi cồn, nhìn người vừa mới nói chuyện với mình.
"Hả?" Cô ngớ ra phản ứng lại, gương mặt đỏ đỏ hồng hồng vì men rượu, hình như cô đã say rồi, đến mức không nghe rõ người đàn ông đẹp trai trước mặt vừa nói gì "Anh nói gì cơ?"
Lưu An nhìn liền có thể đoán được cô đã say rượu, anh kiên trì lập lại câu nói vừa rồi.
"Tôi nói là, cô nên trở về nhà."
"Ô" Nhã Kỳ kinh hô, sau đó đôi mắt mở to ra "Rượu hả? Anh muốn uống rượu à?"
Cô nói rồi nhìn lại chai rượu trên tay, chổng ngược chai rượu xuống trút trút nói.

"Hết rồi a..." Cô hướng về phía quầy ông chủ, giọng nói say mèm nói lớn "Ông chủ a, thêm rượu thêm rượu, hết rượu rồi a."
Lưu An phiền phức thở dài ra, anh nắm lấy cánh tay cô, muốn kéo cô đứng dậy rời khỏi nơi này.

Nhưng Phùng Nhã Kỳ không chịu ngồi dậy, cô ngồi lỳ, tay hất cái nắm của anh ra.
"Buông a, đồ ăn ngon thế này, rượu ngon thế này, phải uống a."
Lưu An bị hất tay, anh nhìn bàn ăn đầy món, nhìn lại cô say đến hoá thành đứa ngốc, dẫu đã say mèm đi, tâm hồn ăn uống của cô vẫn rất vượt trội.

Vừa hất tay anh ra đã cầm lên đũa bạc, gắp một con mực tua trong nồi lẩu nhúng thổi thổi rồi ăn, ăn ngon còn phát ra âm thanh rất thoả mãn.
"Nhăm nhăm nhăm..."
Lưu An chỉ có thể ngán ngẩm lắc đầu, anh ngồi xuống ghế đối diện, anh chạy đi tìm cô từ nãy đến giờ cũng đủ mệt rồi, thay vì đôi co với cái đứa ngốc mất não như cô, ngồi xuống nghỉ ngơi cho khoẻ thân anh.

Khi nào cô ăn uống chán rồi đưa cô về cũng được, anh lười phải đôi co với cô.
Ông chủ nhìn thấy có hai người ngồi ở bàn ăn, đem ra hai chai rượu, đặt hai bên cho mỗi người một chai.


Nhìn thấy rượu, Phùng Nhã Kỳ liền cầm lấy ngửa đầu uống một ngụm rồi hít hà, sau đó lại bóc tôm ngâm tương ăn thật ngon lành.
Lưu An ngồi chờ đợi, thuận tay cầm lấy chai rượu uống một ngụm để giảm khát, mắt nhìn cô gái đang biến thành đứa nhỏ bóc tôm ngâm tương ăn nhăm nhăm kia.
Thật là...!Cô ta có biết năm nay cô ta bao nhiêu tuổi rồi không chứ?
Ôi! Lão đại cưng chiều cô em gái này quá rồi, dung túng cô quá rồi.
"Anh Lưu a...!Ăn không?" Cô chìa ra một con tôm ngâm tương to về phía anh, Lưu An lắc đầu từ chối, cô liền bĩu môi, phán xét hành động tự chối của anh.
"Ngon thế này mà không ăn, thật là không biết thưởng thức mỹ vị nhân gian a, lãng phí lãng phí."
Cô vểnh vểnh cái miệng lấm lem, bắt đầu vừa ăn vừa nói, biểu hiện của một người say sỉn, nói mê nói man mà chẳng có chủ đề rõ ràng, lúc thì cô bốc phốt lão anh già, lúc thì khen đồ ăn ngon, sau đó lại chuyển sang phốt anh già, sau đó lại chuyển sang khen rượu ngon.
"Anh trai tôi í, anh ấy chỉ được cái làm quá mọi chuyện lên, tôi cho Hạ Tình gia nhập bộ phim này cũng là vì mong muốn của em ấy, thế mà lão ấy tức giận như vậy, còn công khai quan hệ hai người giữa phim trường như thế a...!Thật không thể tin được mà."
Lưu An hít vào một hơi, tay cầm chai rượu nâng lên uống thêm một ngụm nữa.
Đúng rồi, cô nói đúng rồi, vì chuyện tốt của cô giúp Hạ Tình mà cả buổi tối anh không được yên, còn phải chạy đôn chạy đáo tìm cô từ đường x đến đường X.

Bây giờ còn phải ngồi chờ đợi con sâu nát rượu rồi đưa về nhà, nói đi nói lại người khổ nhất là anh đi.
"Nha, tôi á nha, tôi chỉ là muốn giúp bé Tình a" Nói rồi, cô chuyển nhanh sang vấn đề khác, ăn sang món bào ngư "Oa, bào ngư thật là ngon, giòn rụm giòn rụm a."
Lưu An lại uống thêm một ngụm rượu trong chờ đợi, cúi nhìn đồng hồ trên tay, cứ tình hình này không biết khi nào mới có thể về nhà.

"Phùng tiểu thư, bây giờ đã trễ lắm rồi."
"Nồ" Phùng Nhã Kỳ phản ứng nhanh, giơ lên ngón tay trỏ lắc lắc, chật lưỡi "Chật chật chật, nồ nồ nồ."
(Nồ: No: Không.)
"Không về a" Dù cô say đến ngốc đi, nhưng cô vẫn nhớ rõ mình không nên về nhà vào lúc này "Hôm nay Kỳ Kỳ sẽ ở đây a, ăn xong rồi thì có thể xin một cái chăn, nằm ở ghế dài này ngủ đến sáng a."
Cô bắt đầu mất đi nhận thức, không phân biệt được bản thân đang nói chuyện với ai, sử dụng cách xưng hô thật đáng yêu vì đã say mèm đi.
"Kỳ Kỳ nói anh nghe nhá, tuyệt đối là không được về nhà đâu" Cô lại cắn đồ ăn, sau đó vừa nhai vừa nói "Về nhà là sẽ bị phạt đó, bị tịch thu thẻ nè, còn bị bắt quỳ gối nè."
Cô bĩu bĩu cái môi "Kỳ Kỳ đã lớn rồi mà anh ấy vẫn bắt Kỳ Kỳ quỳ gối, thật là quá đáng đi!"
Lưu An càng nhìn cô gái trước mắt, anh càng chán chường hơn, hai mươi ba tuổi lại chẳng khác một đứa trẻ mười ba tuổi.
Cô ấy...!Y như một cô công chúa được cưng chiều đến sinh hư.
Cũng phải, vì cô không cần phải lo toang cuộc sống như anh, cô không cần phải bận bịu, chạy đua với thời gian, cúi đầu với người chủ, không cần phải áp lực về tiền bạc hay công việc.

Chỉ có ung dung tự tại mà sống, không một phiền muộn nào, cứ thế vô âu vô lo một cách thật hồn nhiên.
Cho nên mới nói, anh hoàn toàn không có ấn tượng tốt về cô.
Cô được cưng chiều quá, chỉ biết ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi là tìm chuyện phá phách.

Nói thẳng ra anh không thích kiểu người có cách sống thực dụng như vậy, cho nên chẳng có ấn tượng tốt nào, lúc nào gặp mặt cô cũng cảm thấy thật khó chịu, vì vậy mà mặt mày mới hầm hầm.
"Cô cũng biết là mình đã lớn rồi à?" Anh hội đáp lại, Phùng Nhã Kỳ liền hớ ra.

"Gì cơ? Anh nói gì cơ? Kỳ Kỳ đơn nhiên biết Kỳ Kỳ lớn rồi a, chỉ có anh trai ngốc nghếch mới không biết, chỉ biết phạt người ta."
Lưu An lại nâng chai rượu, mới đó anh đã uống cạn một chai rượu.
"Nếu cô không làm gì sai, không phách lối gây chuyện thì ai phạt cô?"
"Xùy" Phùng Nhã Kỳ hất mặt, không chấp nhận câu nói của anh "Kỳ Kỳ không có gây chuyện."
Lưu An chán chường ra mặt, câu nói của cô giống hệt như câu kẻ cắp thì có bao giờ thừa nhận mình ăn cắp đồ.
Anh đã uống xong một chai rượu, nhìn cô đã say mèm đến sắp gục ngã, biết được thời cơ đã chính mùi, lúc này lôi cô về cô sẽ không còn phản đối nữa.

Lưu An đứng dậy, đi sang ghế ngồi của Nhã Kỳ, tay anh đỡ cô gái mềm nhũng đứng dậy, choàng tay cô qua vai, cánh tay to giữ ở bên hông nhỏ dìu cô rời khỏi.
Đúng như anh nghĩ, cô không một phản kháng nữa, nói đúng hơn là không có sức phản kháng.
Dìu cô bước chân loạn choạng đi đến quầy thanh toán rồi rời khỏi, ra khỏi quán ăn, Phùng Nhã Kỳ không có sức, bước chân đi chẳng nổi nữa ngục xuống, Lưu An hít sâu một hơi.
Có trời mới biết anh đang kiềm lại cơn gào thét của mình, hôm nay, chuyện được đặt lưng xuống nằm ngủ sau một ngày dài đối với anh là viễn tưởng.
Anh buộc phải cõng cô trên lưng, cõng cô đi trên con đường tấp nập phố X, càng về khuya, nơi đây càng nhộn nhịp và ồn ào.
Anh cõng cô vừa đi ra khỏi con phố X, Phùng Nhã Kỳ nằm trên lưng anh vốn rất yên tĩnh đột nhiên cô oẹ ra một tiếng, những gì trong bao tử trực trào ọc lên miệng nôn thẳng lên vai Lưu An.
"..." Lưu An sượng ngắt, mùi nồng chua chua, cảm giác ẩm ước trên vai anh, kiềm nén bùng nổ, Lưu An phung ra một tiếng chửi thề.
"Mẹ kiếp!".