9

   Trên bãi đất trốnh chính giữa ngôi làng, mọi người quây xung quanh một đống lửa rộng, nắm tay nhau lắc lư theo nhịp điệu, cùng rền rĩ hát ca khúc quái đản kia nhưng mắt ai trông cũng dài dại.

   Chalerm dìu tôi đi qua đám người. Lúc này tôi mới nhìn thấy ông Lumpoon. Ông ta bò mỗi lúc một nhanh, trước đôi măt nhòe nhoẹt của tôi thì hai tay ông ta đã tan vào trong cơ thể, hai chân dính vào nhau, tóc từ từ trườn dài trên cơ thể chạy chằng chịt khắp người đan thành lớp vảy, từ từ biến thành một con rắn lớn.

   Lúc này nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình may mắn. Nếu lúc đó tôi không mụ mẫm đến mất đi phản xạ sợ hãi thì sự việc rùng rợn ấy hẳn đã khiến tôi chết giấc và sẽ còn ám ảnh tôi suốt đời. Giờ đây, hồi tưởng lại những ấn tượng nhạt nhòa ấy vẫn khiến tôi phát run. Bởi vì không chỉ Lumpoon mà khi tôi nhìn sang Chalerm bên cạnh đã thấy một con người rắn đang đứng thù lù ở đấy, mở tròn cặp mắt ti hí, cái lưỡi chẻ đôi thè lè ngoài miệng liếm cả lên trên mặt, để lại một dòng nhớp nháp đến buồn nôn.

   Và toàn bộ người trong làng đều đã biến thành một bầy rắn từ lúc nào.


   Bầy rắn lớn dựng thẳng thân mình, vẫn quây thành vòng tròn. Những cái miệng rắn khép mở vẫn hát bài ca đó, cơ thể uốn éo lắc lư.

   "Đừng sợ, đây chính là diện mạo thật sự của chúng tôi." Chalerm, mà không, con rắn lớn bên cạnh tôi bỗng chóp chép miệng nói ra tiếng người.

   Đột nhiên, mặt đất dưới chân tôi bỗng bập bềnh như mặt đầm lầy rồi từ đó bật lên những hạt đất bùn giống như nướ tóe lên khỏi mặt hồ. Toàn bộ mặt đất giống như mặt nước đang sôi sùng sục, bắn lên những cục đất bùn mỗi lúc một lớn. Bên cạnh đống lửa, một cột bùn đất bắn phụt cao lên như suối phun, mỗi lúc một cao, mỗi lúc một lan rộng, rồi nứt toác ra một khe hở to bằng ngón tay. Khr hở nhanh chóng ngoác rộng, cột bùn lắc lư vươn lên, bùn đất xung quanh rào rào rơi xuống lăn thành những viên bi nhỏ xíu.

   Hình như bên trong có thứ gì đang giãy giụa muốn chui ra.

   "Grừ..." Một tiếng gầm ma quái vang lên, từ trong cột bùn vọt ra một con sóng bùn lao vút lên không trung. Trong cơn mưa bùn rơi xuống mù mịt, từ chỗ vễt nứt bỗng thò ra hai cái đầu.

   Một đầu rắn và một đầu người. Cái đầu người giống y hệt pho tượng phụ nữ ở cổng làng.

   Hai cái đầu vừa ló ra, một khúc thân rắn to không thể tả vọt lên khỏi lòng đất đên trùi trũi như lẫn vào trong bóng đêm, cứ thế vùn vụt trườn ra đã tới hơn hai chục mét rồi mà vẫn chưa thấy hết. Dưới ánh lửa bập bùng mờ tỏ, hai cái đầu cùng giương mắt nhìn tôi trừng trừng.


   Cái đầu rắn phát ra những tiếng "phì phì". Đám người rắn giống như nhận được mệnh lệnh, lập tức rùng rùng bò lại gần, quấn quanh thân thể rắn khổng lồ, dồn hết sức trườn lên phía trên.

   Chỉ còn một mình ông Lumpoon vẫn đứng im lìm bất động trước thần rắn hai đầu.

   Tôi đứng đờ đẫn như khúc gỗ, không còn biết đến kinh hãi hay ghê sợ, chỉ đực mặt nhìn bầy người rắn uốn éo leo lên đến tận cổ rắn hai đầu rồu mới dừng lại ở đó, tầng tầnh lớp lớp quấn quanh như cái bậc thang. Lúc này, Lumpoon mới chậm rãi bò lên theo từng vòng bậc thanh bằng rắn lên tới tận đỉnh, ngước mắt nhìn hai cái đầu lừng lững rồi phát ra một trành âm thanh quái dị.

   Tới khi Lumpoon dứt lời, hai cái đầu một người một rắn bỗng ghé sát vào nhau, hình như đang bàn bạc. Tôi nhìn thấy cái đầu người lắc mạnh còn cái đầu rắn lại gật gù liên hồi. Lumpoon lại tuôn ra một tràng dài nữa, hai cái đầu người trầm ngâm một lúc lâu rồi đồng loạt gật đầu.

   Sau đó, rắn hai đầu bỗng lắc lư thân hình, cả đám người rắn liền rụng xuống lả tả, oằn oại bò túa ra xa rồi chia nhau leo lên những cây cột nhà bò về căn phòng làm bằng gỗ ở tầng hai.

   Loáng cái, trên khoảng sân rộng thênh thang chỉ còn lại tôi và rắn khổng lồ hai đầu.


   Con rắn vươn mình tới trước mặt tôi, hai cái đầu một người một rắn chỉ cách chóp mũi tôi chưa đầy mười phân, mùi tanh tưởi từ bốn lỗ mũi phả vào mặt tôi từng đợt. Tôi vẫn đứng đần ra như phỗng, không vó phản ứng gì.

   "Há miệng ra!" Cái đầu phụ nữ cất giọng dịu dàng. Miệng tôi lập tức há ra như cái máy. Tôi nghe thấy tiếng rọt rẹt vọng ra từ trong họng rắn rồi từ trong miệng nó lăn ra một cục thịt đen ngòm to cỡ quả nhãn, lăn đi trên lưỡi rắn, núng nính rung rinh như đầy chất lỏng, ra đến chót lưỡi, rớt đánh bọp vào trong miệng tôi. Lưỡi rắn đưa theo, chọc một nhát vào viên thịt. Một thứ chất lòng phọt ra đầy miệng tôi, tanh lòm, đắng ngắt.

   Chất lỏng chảy ngay xuống họng, tràn vào trong dạ dày. Ống thực quản của tôi như bị ngọn lửa lướt qua, bỏng rát, đau đớn khủng khiếp. Máu tôi như sôi trong huyết quản, lục phủ ngũ tạng như bị té dầu sôi bỏng rát.

   Tôi quằn quại trong cơn đau đớn mụ mẫm, cảm giác như sắp sửa bị thiêu chết tới nơi. Đầu óc tôi mê man cho tới chi trống rỗng hoàn toàn. Trước mắt nhòe nhoẹt không còn thấy gì nữa, cuối cùng tối sầm, tôi ngất lịm đi.