2

   Phương pháp giáo dục của đại học Chiang Mai là ngoài những môn học bắt buộc, sinh viên còn có nhiều môn tự chọn, nơi học là những giảng đường độc lập nối liền nhau. Sinh viên hàng ngày đều lên giản đường đúng giờ, ngồi ngay ngắn chờ giáo viên tới. Giáo viên luôn chào hỏi nhân viên rất lịch sự, khác hẳn với ở trong nước.

   Đất nước Thái Lan có sự phân biệt giàu nghèo nghiêm trọng. Nếu như thi đỗ vào được đại học, con em gia đình khó khăn coi như sẽ thoát khỏi được cuộc sốnh đói nghèo nên họ học hành rất chăm chỉ, mong sao thuận lợi tốt nghiệp để kiếm một công việc ngon lành.

   Hôm đó, như bao ngày bình thường khác, tôi mang ba lô đầy nhóc sách vở tới giảng đường, gặp bạn quen đều chắp tay cúi đầu, mỉm cười chào hỏi. Lúc này đã là giữa hè, cái nắng thiêu đốt như muốn hun chín da thịt tôi. Còn chưa tới giảng đường, trán tôi đã rịn đầy mồ hôi.

   Nhưng tôi lại rất thích thời tiết nóng ẩm với ánh mặt trời chói chang này bởi nó tràn trề năng lượng và sức sống. Nó giúp tôi quên đi cái cảm giác  ẩm ướt lạnh lẽo của bộ da rắn.


   Vào tới giảnh đường, giảng viên đã lên lớp, trên bảng đen vẽ một sơ đồ cấu tạo cơ thể người. Tôi tiến lại chỗ ngồi quen thuộc. Người Thái Lan rất nề nếp, chỗ ngồi trong giảng đường gần như là cố định, rất hiếm khi ngồi tranh chỗ người khác.

   Giảng viên tên là Duang, giảng dạy môn giải phẫu cơ thể người, hôm nay học về lý thuyết. Thầy giảng xong phần lý thuyết sẽ tới thực hành. Tôi hơi hồi hộp nhưng cũng hơi phấn chấn.

   Thầy Duang giảng giải cho chúng tôi về lý thuyết giải phẫu, các sinh viên cắm cúi ghi chép rất chăm chú.

   "Thưa thầy." Một nữ sinh ở hàng ghế phía trước tôi dè dặt đứng dậy. "Em... em thấy hơi mệt, xin thầy cho phép em về kí túc xá nghỉ một lát."

   Thầy Duang quan tâm hỏi: "Pattra, em không sao chứ?"

   Cô nứ sinh khẽ rùng mình, hắt hơi liền hai cái, ngần ngại nói: "Chắc em bị cảm, nghỉ ngơi một lát chắc sẽ đỡ. Em xin lỗi đã làm ảnh hưởng tới bài giảng của thầy."

   Thầy Duang gật đầu, hỏi cả lớp: "Có ai ở cùng phòng Pattra, đưa bạn ấy đi khám được không?"

   Câu hỏi này khiến cả lớp cười ồ. Với họ, bệnh cảm thì tự xử được, việc gì phải đi khám?

   Thầy Duang chỉ cười, không nói gì nữa. Cô bạn ngồi bên cạnh Pattra cũng thu dọn sách vở, đưa Pattra ra khỏi giảng đường.


   Tôi nhận ra, khi Pattra đứng dậy, trông cô có vẻ loạng choạng. Khi bước ra khỏi giảng đường, gần như phải dựa hẳn vào cô bạn. Tôi còn loáng thoáng nhìn thấy cánh tay màu đồng của Pattra dường như nổi lên một vệt tím xanh. Vệt tím xanh đang từ từ lan rộng, đầu tiên là một hình tròn bất quy tắc, từ đó vươn ra rất nhiều đường mảnh chằng chịt như râu chạy lan ra xung quanh. Bên trong hình tròn sần lên những cái đốm nho nhỏ, giống như... giống như một mảng vẩy rắn.

   Ngoài tôi ra, cũng có một ánh mắt khác nhìn theo Pattra. Thầy Duang quay sang nhìn tôi, hình như ông cũng phát hiện ra tôi đang nhìn Pattra, ánh mắt ông dán chặt vào tôi như muốn biết điều gì đó.

  Đụng phải áng mắt ấy, tôi bỗng rùng mình ớn lạnh.

   Ánh mắt của thầy Duang sắc lạnh âm trầm, khiến tôi sực nhớ tới một người đã gần như quên lãng: Chalerm!

   "Phịch" một tiếng, hình như sau lưnh tôi có ai vừa ngã xuống. Tôi vội vàng quay đầu lại, một cậu sinh viên mặt tím ngắt đang nằm dưới đất, khóe miệnh sùi bọt xanh đen, trên cổ ngoằn ngoèo những vệt tím tái.

   Cả lớp ồ lên như chợ vỡ. Những cậu sinh viên xunh quang cuống quýt kéo cậu ta dậy, đưa tới phòng y tế của trường. Rất nhiều sinh viên bắt đầu hắt hơi liên tục, nước mắt nước mũi tèm lem. Trên cơ thể họ cũng nổi lên những vệt tím xanh, trên những phần da lộ ra ngoài nổi lên từng mảng sần sùi như da rắn.


   Giống hệt như một loại virut khủng khiếp lan truyền với tốc độ chóng mặt. Người trong phòng học theo nhau hắt hơi ầm ĩ, hết người nọ đến người kia ngã xuống. Có người co quắp run rẩy như đang khỏa thân nằm trong tuyết, cả người run lên cầm cập.

   Giảng đường vô cùng hỗn loạn, các nữ sinh kêu ré lên sợ hãi, các nam sinh chen lấn xô đẩy nhau chạy ra ngoài. Còn một số người mặt trắng bệch quỳ ở dưới đất, chắp tay lầm rầm cầu khấn gì đó mà tôi nghe không hiểu.

   Chẳng mấy chốc, hầu như tất cả sinh viên trong giảng đường đã đổ vật xuống đất, chỉ còn hai người đang đứng trơ trơ, là tôi và thầy Duang.

   Trong cơn hỗn loạn, tôi loáng thoáng nghe thấy có người gào lên một tiếng: "Ma cỏ!"