11☆

   Duang vẫn điên cuồng khua khoắng trong bụng rắn, không hề nhận ra cánh diều da người đã sà xuống trên đầu. "Phạch" một tiếng, cánh diều da người mở căng hết cỡ, ông ta vội ngẩng lên, còn chưa kịp nhìn rõ, cả mảng da người đã úp chụp xuống.

   "Á!" Duang ra sức quẫy đạp trong mảng da người, gào rú man rợ. Trông ông ta như đang lùng bùng trong một cái bao bố cỡ lớn, chốc chốc lại thấy một nắm đấm, một bàn chân nhô hẳn ra ngoài. Từ bên trong vọng ra những tiếng răng rắc ngày một vang vọng, cánh diều da người siết chặt lấy Duang khiến người ông ta teo tóp hệt như con nhộng. Duang gào thét điên cuồng, gắng hết sức nhoi đầu ra ngoài. Tấm da người gần như trong suốt nên vẫn loáng thoáng trông thấy bộ mặt hung hãn của Duang in trên mặt da. Thần rắn hai đầu gầm lên một tiếng, quét mạnh đuôi về phía Duang, rồi lại mềm oặt đổ gục xuống.

   "Bụp" một tiếng, trong tấm da người vọng ra tiếng nổ trầm đục như thể lon CocaCola bị đập bẹp. Cơ thể Duang đột nhiên biến dạng, mềm nhũn như cục bùn nhão, xương vỡ, mặt bẹp, máu thịt hòa trộn trong tiếng lép nhép liên hồi.

   Cuối cùng, toàn bộ tấm da người giống như một bao vải căng phồng. Một chốc sau, một đôi chân vươn ra khỏi tấm da người, tiếp đó là eo lưng thanh mảnh, bộ ngực đầy đặn, cánh tay thon thả rồi cuối cùng là một bộ mặt xinh đẹp tuyệt vời. Chuối biến hóa ma quái và ảo diệu ngoài sức tưởng tượng khiến tôi gần như tắt thở, chỉ biết đứng ngây như phỗng trợn mắt nhìn hình hài xinh đẹp xuất hiện từ tấm da người ghê rợn

   Chính là cô gái mà tôi đã gặp trên máy bay.


   Chính là cô gái khảm trong khối đã mà tôi vừa nhìn thấy.

   Suchin!

   Vài bọt bóng còn di chuyển bên dưới làn da trần mịn màng tuyệt đẹp của Suchin giống như những chiếc nhọt biết đi, chạy qua khuôn mặg mĩ miều, tụ lại trên đỉnh đầu. Khi đi qua hốc mặt còn đội cả con mắt ra ngoài, trông vô cùng khủng khiếp.

   Vài tiếng lụt phụt vang lên, trên đỉng đầu Suchin bốc lên một làn khí đen ngòm, cơ thể lắc lư nghiêng ngả. Trong ánh nắng sớm mai vàng rực rỡ, cơ thể bà như được phủ lên một lớp cát vàng.

   Trong lòng tôi không có một chút ghê sợ, chỉ cảm thấy đẹp, đẹp quá.


   Vẻ đẹp của sinh mệnh.

   Thời khắc đó, thậm chí tôi còn hồ nghi, loài người làm sao có thể tiến hóa từ loài khỉ được?.

   "Kiếp là kiếp, báo là báo, da người bọc tâm rắn, hoạn nạn hết chân tình!" Giọng Suchin mơ hồ ma mị, toát lên một vẻ thê lương khôn xiết.

   "Nghìn năm trước, đại sư đã cho ta một con đường sống, nào ngờ đồ đẻ của đại sư lại học lén Cổ thuật, trở thành achan áo đen đầu tiên, lùng sục trong rừng Vạn Độc để truy bắt ta, gieo cổ rắn vào ta, khiến ta biến thành quái vật người không ra người, rắn không ra rắn, cũng chíngh là thần rắn hai đầu." Suchin mắt nhìn chúng tôi, vừa thì thầm như tự nhủ, vừa bước tới gần thần rắn hai đầu, âu yếm ôm lấy thi thể tan nát của thần rắn.

   "Achan áo đen làm vậy, chỉ vì muốn có được bí mật thay da trường sinh của ta. Nhưng ta không bao giờ nói với hắn." Khi Suchin đứng lên, toàn thân bên bết máu rắn, giống như một bức tranh sơn dầu đẹp đến rùng rợn, khiến đôi mắt tôi nhức nhối.

   "Ngươi là người có con ngươi đỏ?" Suchin chầm chậm tiến về phía chúng tôi. Bầy kiến lửa lập tức rẽ sang hai bên giống như dòng nước tẽ đôi.

   Tôi hoang mang gật đầu.