4

   Thấy lũ thanh niên choai trúng cổ đang tiến sát lại gần, tôi chỉ chực đánh bài chuồn nhưng thấy Nguyệt Bính vẫn vênh váo như tướng quân lâm trận, tôi vội giục: "Nguyệt Bính, mày thì chỉ tài đánh võ mồm thôi, chạy mau!"

   Nguyệt Bính quay lại nhìn tôi, sắc mặt đầy hỉ hả: "Tao đang lo không tìm được tên nào trúng cổ để mày tận mắt chứng kiến, giờ chúng nó đông thế này, đúng là cầu được ước thấy! Thằng này trúng cổ cóc, thằng kia trúng cổ bọ cạp, thằng kia mọc mắt trên trán, đích xác là trúng cổ nhện... "

   Nó cứ xỉa tay năm ngón đọc oang oang, tôi cảm thấy mình cứ như thằng ngốc đang đứng xem thằng điên biểu diễn, thầm nghĩ, hay là sau sự việc ở làng Rắn nó kích động quá hóa tâm thần mất rồi?

   Nguyệt Bính giới thiệu đủ một vòng mới vỗ tay vênh vang hỏi: "Bí Ngô, mày nhớ chưa?"


   Tôi vô thức gật đầu túi bụi như gà mổ thóc. Thấy Nguyệt Bính vẫn còn tâm trạng để làm trò, tôi cũng vững tâm hơn ít nhiều.

   "Vậy thì... " Nụ cười tắt phụt trên mặt Nguyệt Bính. " Mày mở mắt mà xem tuyệt chiêu trừ bỏ cổ trùng không hại đến mạng người của tao nhé!"

   Đám trẻ choai đã quây lấy chúng tôi, thằnh thì ngoác miệng, thằnh thì vung tay chụp lấy Nguyệt Bính!

   "Bốp!" Nguyệt Bính gầm lên một tiếng, tung ra một cú đấm thôi sơn.

   Cú đấm giáng thẳng vào mõm gã choai trúng cổ cóc, từ cổ nó phụt ra một luồng khí xám xịt, một con cóc to bằng quả đấm văng ra ngoài. Lại một cú đấm giáng thẳng vào bụng một thằng khác, bụng nó lõm sâu như bị thủng, khi thu tay về, trong tay Nguyệt Bính loe ngoe thứ gì đó giống như con dòi. Lại hai cú đấm đồng thời giáng vào tai, từ trong tai bắn ra hai con nhện...


   Nguyệt Bính gào lên liên hồi kỳ trận : "Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!"

   Bảy tên trúng cổ trùng theo nhau ngã nhào. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Nguyệt Bính cứ như thình lình hóa thành ma thần, tả xung hữu đột trước mắt tôi. Có lẽ do cảnh tượng quá hào hùng hoành tráng nên trong người tôi nhiệt huyết sôi trào, cả người bốc hỏa. Nguyệt Bính túm lấy thằng nhóc trúng cổ cóc, lại đấm bùm bụp hơn chục cú vào bụng nó.

   Thằng nhóc cứ như vừa tỉnh ngủ, hàm răng lộn xộn trong miệng không thấy đâu nữa, đang ngơ ngác thì bị Nguyệt Bính tẩn cho một trận, vật ra ngất xỉu.

   "Nguyệt Bính, cổ cóc trong người nó vẫn chưa trừ hết à?" Tôi hỏi.

   Nguyệt Bính lại bồi thêm vài đạp nữa mới tưng tửng đáp: "Tất nhiên là không phải, tại tao nhìn nó ngứa mắt quá! Lại còn xỏ lỗ tai nữa chứ!"
(Nguyệt ca, anh thật ngầu a~)

   Tôi đờ người ra nhìn, thầm nghĩ thần kinh thằng này có vấn đề thật rồi, phải áp tải nó đi khám bác sĩ mới được...