7

   Người trên phố không biết đã chạy đi đâu cả. Đối mặt với cảnh tượng nguy hiểm, hình như không ai nghĩ đến chuyện báo cảnh sát mà đều nấp hết vào nhà cho yên thân. Có lẽ đây mới là bản tính của con người.

   Nguyệt Bính buồn bực nói: "Đi xem đi!"

   Tôi đần người: "Xem cái gì?"

   "Câu nói của nà ma cỏ trước khi chết rất lạ." Nguyệt Bính chau mày, nhặt con dao đa năng lên, cứa vào đầu ngón tay, máu đen nhỏ xuống tong tỏng. "Tao muốn vào ngôi nhà kia xem thế nào."

   "Nguyệt Bính, người học cổ thuật không được đánh lại tiền bối cơ mà?"

   Nguyệt Bính băng bó vết thương: "Tao có dùng cổ thuật đâu. Từ lúc theo Duang học cổ thuật, tao đã lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn. Trong nhà hắn có rất nhiều sách cổ, trong đó có nhiều sách phương thuật cổ xưa, tao đã ngốn ngấu được không ít. Cách tao vừa dùng chính là biện pháp trấn áp ác quỷ viết trong sách cổ, không ngờ cũng có tác dụng với cổ thuật."

   Tôi nghe mà phục sát đất, Nguyệt Bính đúng là vừa gan vừa tài. Nhưng ngay sau đó, tôi bỗng rụng rời: "Nguyệt Bính, ý của mày là, từ đầu mày cũng chưa chắc mấy chiêu này có thể giải được cổ thuật phải không?"


   "Mày thông minh đấy." Nguyệt Bính cười lúng túng.

   Suýt nữa thì tôi cấm khẩu: "Mày khùng rồi phải không? Ngộ nhỡ chúng vô ích thì tao với mày chẳng đi đời nhà ma à?"

   "Kết quả thế nào?" Nguyệt Bính tưng tửng vặc lại.

   Tôi cạn lời hoàn toàn, lắc đầu bất lực: "Mày thắng!"

   Lúc này, hai chúng tôi đã đến trước ngôi nhà. Nguyệt Bính đẩy toang cánh cửa, một mùi tanh hôi xỗ thẳng vào mũi. Tôi thò cổ nhìn vào trong, thấy chình ình giữa nhà là một cái bể tắm bằng gỗ vuông vức mỗi chiều phải đến ba mét, ngoài ra không còn vật hì khác.

   Mùi hôi lanh lợm giọng bốc ra từ trong bể. Tôi bước lại gần, vừa nhìn đã nôn thốc nôn tháo. Trong bể ngập ngụa xác cóc, rắn, rết, đều đã thối rữa, trông nhầy nhụa như một bể thịt thối. Ruồi nhặng to bằng hạt đỗ bâu kín bên trên, dòi bọ nhung nhúc bên dưới, trông tởm lợm không tài nago chịu đựng nổi.

   Tôi nôn đến mật xanh mật vàng. Thì ra, đây chính là cách để họ luyện cổ trùng?

   Đúng lúc đó, từ trong nhà vọng ra tiếng rên rỉ.


   Tôi giật nảy mình, nhìn vào bên trong, phát hiện ra ở góc Tây Bắc trong nhà treo một tấm rèm vải, lúc này đang rung rung.

   "Help me... " Tôi nghe rõ có tiếng người đang kêu cứu bằng tiếng Anh.

   Nguyệt Bíng bước lại gần, giật phăng tấm rèm. Một anh chàng tóc vàng đang co rúm trong góc tường.

   Anh ta gắng gượng ngẩng đầu lên, tôi đã nhìn rõ, bên dưới mái tóc dài màu vàng là sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt xanh nhạt sâu thẳm, cái cằm vuông vức cương nghị như một vị thần Hy Lạp nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ ngây thơ ngơ ngác như trẻ nhỏ.

   Đầu tôi như thể bị giáng một nhát búa!

   Tôi loáng thoáng nghe thấy Nguyệt Bính hỏi: "Anh là ai? Sao lại ở đây?"

   "Tôi là Jack." Anh chàng tóc vàng phều phào đáp. "Duang... Duang... "

-----------------------------------

Wtf? Cha nội Jack chết từ chương 1 cmn sống lại rồi? How?
Đậu mòe nó, truyện sắp hết rồi lại còn bày ra chuyện này nữa cho rắc rối. Tên Jack này đùa chứ 8, 9 phần là nhân vật phản diện rồi😂😂😂