3

   Tôi kinh hoàng tới mức suýt nữa thì ngã bật ngửa. May sao đã kịp nhận ra, chính là Nguyệt Bính đang cõng cô y tá trên lưng, hai tay ngoắc vào khoeo chân của y tá.

   "Quay vào phòng bệnh mau!" Nguyệt Bính rảo bước thật nhanh.

   Tim tôi vẫn chưa kịp hồi phục sau cú kinh hoàng quá độ, đập thình thịch như sắp vỡ tung. Tôi vừa thụt vào phòng bệnh thì Nguyệt Bính cũng chạy tới nơi, một chân đạo cửa, bên ngoài có tiếng "bịch bịch" vọng lại.

   Nguyệt Bính đặt y tá xuống ghế, tôi còn chưa kịp hỏi đầu cua tai nheo, nó đã hỏi dồn: "Jack sao rồi?" Lúc này tôi mới sực nhớ ra, từ khi nó ra khỏi phòng, không thấy Jack nói năng gì nữa. Vội nhìn về phía Jack thì thấy anh ta đang nhìn trân trân ra cửa, một tay vươn thẳng, sắc mặt kinh hoàng tột độ, cả người bất động giống như kẻ bị điểm huyệt trong phim kiếm hiệp.

   Tôi nghĩ ngay rằng vừa lúc nãy tôi đứng ở cửa chắc có vật gì ghê rợn lắm chạm vào tôi, Jack đã trông thấy nên mới kinh hoàng như vậy. Nhưng chẳng lẽ sợ mà cũng hóa đá được à?

   "Cởi đồ ra mau!" Nguyệt Bính vội chụp lấy quần áo tôi giật mạnh.

   Tôi vẫn chưa kịp định thần, vội đưa tay giằng lại, "roạt" một tiếng, cái áo đang nguyên lành bị xé toang.

   "Mày làm cái gì... " Vừa liếc vào bộ quần áo, câu nói của tôi tắc lại nửa chừng.


   Bàn tay Nguyệt Bính đỏ lòm như máu, trên quần áo tôi cũng loang lổ những vết đỏ hình bầu dục, chính giữa mỗi hình bầu dục có hai lỗ tròn chưa dính máu, bên dưới có hai đường kẻ chỉ kéo dài sang hai bên, đỏ đến chói mắt.

   "Máu?" Giọng tôi run lên bần bật.

   "Ừ!" Nguyệt Bính vê ngón tay đưa lên mũi ngửi.

   "Máu người?"

   "Động vật." Nguyệt Bính sờ vào động mạch của Jack rồi lại ghé sát mặt vào cổ anh ta quan sát. "Là huyết cổ!"

   Vừa nghe đến cái tên, tôi đã suýt chết ngất: "Tao trúng rồi à?"

   "Không! Mục tiêu không phải mày." Nguyệt Bính chỉ vào cô y tá. "Là hai người họ."

   "Cộc... cộc... cộc... "

   Tiếng gõ cửa lại vang lên!

   Chúng tôi nhìn nhau không nói, nín thở nghe ngóng.

   Tiếng gõ cửa lúc nhẹ lúc mạnh, cứ mỗi lần tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó lại kèm theo tiếng "khè khè" rất khẽ, giống như tiếng rên của người bị bóp cổ, muốn hét lên nhưng không đủ sức, sau đó là tiếng không khí rung lên uỳnh uỳnh.

   Nguyệt Bíng khẽ khàng nắm lấy chốt cửa hình tròn, hai bàn tay nó ướt đẫm mồ hôi. Nó xoay nhẹ rồi đẩy cửa ra ngoài.

   Một cái bóng xám xám thình lìng lướt qua đầu tôi, vọt qua sát sạt bên mặt Nguyệt Bính rồi chui tọt ra ngoài như một tia chớp. Nguyệt Bính vung tay chụp, cái bóng lượn theo một đường vòng kỳ dị giữa không trung rồi bay vọt đi.

   "Hiểu rồi!" Nguyệt Bính lách ra cửa sau. "Nhìn đi!"


   Tôi bước ra theo nó. Trên cánh cửa có một vết màu đỏ to tướng hình con dơi, máu vẫn chưa khô, đang chảy ngoằn ngoèo, những giọt máu đọng rung rung như sắp sửa nhỏ xuống.

   Đột nhiên, mấy cái bóng xam xám từ trên trần nhà sà xuống, dưới lớp da mỏmg dính nổi vằn vện những vệt máu xanh thẫm, dày đặc như mang nhện, hai bàn chân móng sắc quặp xuống mặt đất, cái đầu lông lá ngóc vf phía trước, máu thịt tơi bời, loáng thoáng nhìn thấy xương trắng ởn trong mảng thịt rữa, đôi mắt tròn coe lập lòe thứ ánh sáng tối tăm chết chóc, hai cái tai to khác thường rủ xuống, cái mỏ há hốc lộ ra cái lưỡi đỏ máu giật giật, phát ra những tiếng kêu kỳ quái, cổ ngoẹo sang một bên, nằm bất động trên mặt đất.

   Là dơi!

   Vừa nãy không phải ai gõ cửa mà là tiếng dơi va vào cửa. Sau khi mở cửa, có một con dơi muốn chui vào phòng nên đã quẹt phải tôi mấy lần. Mục tiêy của con dơi, rất rõ ràng, là Jack.

   "Vừa nãy tao thấy cô y tá ngồi bất động trên ghế, trên cổ có hai vệt máu, tao cứ nghĩ là rết." Nguyệt Bính gãi mũi. "Có người dùng dơi để gieo huyết cổ vào vô ấy và Jack. Nếu trước khi trời sáng mà không giải được, cổ trùng sẽ lan ra khắp người khiến đầu nổ tung mà chết."

   Chuyện này chắc chắn do đám người tộc Cổ gây ra, nhưng tại sao mục tiêu lại là Jack và cô y tá chứ không phải là chúng tôi? Tôi vô cùng khó hiểu. Chẳng lẽ Jack có mang theo bí mật gì đó và có người không muốn anh ta nói ra? Là ai vẽ ra hình con dơi đỏ máu trên cánh cửa?

   Nhưng vẫn còn một chuyện quan trọng hơn cả: "Giải bằng cách nào?"

   Nguyệt Bính tì tay lên bục cửa sổ. Bên ngoài, đêm đen như mực, những vì sao trên trời như những con mắt ma đang lập lòe phát ra thứ ánh sáng quái dị.

   "Phải có tro cốt sâu trong hang Dơi mới giải được."

   "Tro cốt?"


   "Phải! Nghe nói đó là tro cốt của năm trăm vị Phật Đà để lại sau khi bị lửa thiêng thiêu cháy nhưng bao lâu nay chưa ai tận mắt nhìn thấy."

   Tôi vừa nghe đã hết sức hoang mang: "Nguyệt Bính, nếu chúng ta đi thì hai người này sẽ thế nào? Liệu có ai quay lại... "

   "Không đâu. Người gieo cổ độc hẳn sẽ tự tin rằng sẽ chẳng có ai dám vào hang Dơi nên chẳng rỗi hơi mà quay lại làm gì. Chúng ta không đi, chẳng lẽ cứ ngồi đây giương mắt nhìn đầu họ nổ tung như quả dưa hấu? Đành phải liều thôi. Với lại, loại huyết cổ này là có người vẽ huyết chú lên cửa, sau đó dùng dơi để gieo cổ, đi tới đó, không chừng sẽ gặp người gieo cổ cũng nên."

   "Bí Ngô, mày phải đi cùng tao." Nguyệt Bính đập mạnh vào vai tôi.

   Tôi nghe mà ngao ngán. Tôi biết, với tính khí của nó thì dù tôi không chịu thì nó cũng công tác tư tưởng cho bằng được, tốt nhất là đồng ý luôn đỡ phải nghe nó lải nhải, bèn nói: "Thôi được, tao có phải cái dạng vừa ra trận đã đào ngũ đâu."

   "Ý tao không phải vậy." Nguyệt Bính vừa nhanh nhẹn sắp đồ vừa nói. "Có lẽ mày sẽ qua được cánh cửa tội ác, còn tao thì không."

   Tôi suýt nữa thì ngã nhào: "Sao lại đẩy tao lên tuyến đầu thế? Mày định ngồi mát ăn bát vàng đấy à?"

   Nguyệt Bính cười: "Trên đường đi, tao sẽ nói."