11

   Bóng tối, bóng tối bất tận!

   Đi trong khe nứt, mắt như bị bịt kín. Tai bùng nhùng bởi tiếng nứt vỡ vang rền trong lòng núi và tiếng đá rơi ầm ầm sau lưng. Tôi mò mẫm chạt về phía trước. Đá nhọn lởm chởm nhô ra rạch chằng chịt khắp người đau đớn, mồ hôi trộn lẫn với bùn đất ngấm vào vết thương bỏng rát như thiêu. Còn có việc gì khiến người ta khủng hoảng và vô vọng hơn lúc này?

   Một hòn đá giáng trúng vai tôi, đau đớn tê dại. Tôi buột kêu lên, ngã sụp xuống, thở hổn hển. Có lẽ cơn tuyệt vọng đã khiến tôi buông xuôi, tôi không muốn đứng dậy nữa. Bụi bây sặc sụa khiến tôi ho rũ rượi, nước mắt ứa ra giàn giụa. Tự nhiên tôi cảm thấy nực cười. Lúc tôi chưa biết gì thì chẳng làm sao, vừa hiểu rõ chân tướng đã phải đối mặt với cái chết.

   "Bí Ngô, đi thẳng, chạy nhanh lên!" Nguyệt Bính lên tiếng ở phis trước không xa.

   "Nguyệt Bính, tao không chạy nổi nữa rồi, mày chạy đi." Tôi đau đớn gào lên, ngồi phịch mông xuống đất.


   Tiếng bước chân huỳnh hụych lộn ngược trở lại, Nguyệt Bính chạy đến sát trước mặt tôi, thẳng tay túm tóc tôi bật dậy. Tuy không nhìn thấy nó nhưng tôi có thể tưởng tượng ra sắc mặt nó lúc này.

   "Bí Ngô, mau lên, tao đã nhìn thấy ánh sánh phía trước. Cố lên!"

   Ánh sáng? Câu nói này có sức cổ vũ mạnh mẽ hơn bất cứ lời nào khác. Không biết sức mạnh từ đâu ra, tôi lập tức co giò chạy ào về phía trước.

   Tiếng rền rĩ trong núi mỗi lúc một vang vọng, tôi cảm giác mặt đất đang cuộn trào như sóng dậy, những kẽ nứt chằng chịt trên mặt đá khiến tôi thụt chân mấy lần. Chốc sau, lại hẫng một cái, chân tôi thọt sâu xuống khe nứt, gót chân đau dữ dội. Tôi cố gắng rút chân ra nhưng không tài nào rút nổi!

   "Nguyệt Bính!" Tôi gào tướng lên, tiếng gọi chìm hút trong tiếng sạt lở ì ùng.

   Tôi quỳ thụp xuống, cảm giác khe đá hai bên đang từ từ ép lại, khe núi đang thu hẹp, mấy mỏm đá đã tì lên cánh tay tôi. Ngực tôi căng tức vì cảm giác chèn ép, thở rất khó khăn. Tôi sắp bị kẹp nát trong ngọn núi này? Còn Nguyệt Bính, nó đã thoát chưa? Nó chạy nhanh thế chắc là không sao!


   Một cánh tay thọc ra từ trong bóng tối, túm chặt lấy tay tôi kéo mạnh.

   Nguyệt Bính đã quay lại!

   "Tao bị kẹt chân rồi, mày chạy đi." Tôi hất tay nó ra.

   "Tháo dây giày, cởi giày ra mau!"

   Tôi thấy mình đúng là thằng đại ngốc, bèn cuống quýt tháo dây giày, tuột chân ra ngoài.

   "Chắc chỉ tầm năm ba mét nữa thôi, mau lên!" Nguyệt Bính hét lớn. "Mày đừng bỏ cuộc!"

   Đây có lẽ là năm, ba mét dằng dặc nhất, tuyệt vọng nhất trong đời. Khe đá ép lại khiến tôi chỉ có thể nghiêng người lách đi nhưng tôi đã ngửi thấy không khí trong mát xen lẫn mùi cỏ dại. Cách đó không xa, cuối khe hở dài đã lấp lánh những ánh sao...