3

   Cuộc sống cứ thế trôi qua êm đềm được nửa tháng. Tôi và Nguyệt Bính rảnh rỗi bèn rủ nhau đến phòng phụ đạo tâm lý của Jack chơi. Thứ nhất là vì anh chàng này rất hoạt ngôn, kiến thức lại rộng, nói chuyện với anh ta nghé rất thú vị. Thứ hai là anh chàng này có vẻ rất rủng rỉnh, đến đây lúc nào cũng được uống rượu Tây xịn, thi thoảng còn được hút chùa điếu xì gà Cuba thượng hảo hạng. Thứ balaf chúng tôi vẫn không thấy yên tâm. Sự việc đã xảy ra, muốn coi như không cũng khó.

   Hôm đó ăn trưa xong, buổi chiều không có tiết học, hai thằng tôi đang định kéo nhau đến chỗ Jack thì gặp mặy anh ta giữa đường. Hỏi ra mới có một lưu học sinh thời gian trước chẳng hiểu sao lại hâm hâm chập chập, vào bệnh viện tâm thần điều trị một thời gian đã có chuyển biến, trường học bảo Jack đến gặp đánh giá thử xem có học tiếp được hay không. Jack bảo nếu chúng tôi thích thì cứ đến phòng phụ đạo tâm lý chơi.


   Chúng tôi gật đầu cái rụp, vì đều tò mò không biết đánh giá tâm lý là đánh giá như thế nào. Chúng tôi đi theo Jack, mà Jack lại mắc bệnh nói nhiều, cứ thao thao bất tuyệt suốt dọc đường đi, bao nhiêu chuyện về gia đình, xuất thân dốc ra bằng hết. Tôi thầm nghĩ thằng cha này đúng là phổi bò ruột ngựa, chắc chẳng thể giữ được bí mật gì. Vậy thì anh ta nói không hiểy vì sao bị Duang lừa bắt thì chắc đúng như vậy rồi.

   Phòng phụ đạo tâm lý của Jack ở phía Tây trường đại học Chiang Mai. Tới nơi, chúng tôi nhìn thấy một anh chàng đầu tóc bù xù đang ngồi hút thuốc phì phèo trên bạc thềm, mặt đất xung quanh tung tóe đầu mẩu thuốc.


   Đây là một việc rất hiếm thấy ở Thái Lan vì người Thái Lan rất ưa sạch sẽ, tôi chưa thấy ai vứt đầu mẩu thuốc lung tung cả, khác hẳn với nước chúng tôi.

   Jack nhíu mày. Anh kia ngẩng đầu nhìn lên, tôi giật mình đánh thót!