Nhà giam rộng rãi ngoài dự kiến, phòng ngủ, phòng sách, phòng khách, nhà vệ sinh riêng…

Giang Dịch Dịch đẩy cánh cửa phòng cuối cùng, muôn vàn dụng cụ thiết bị phẫu thuật sáng chói ánh vào mắt cậu. Giang Dịch Dịch lùi về sau, đóng rồi lại mở ra, căn phòng trắng lạnh lẽo, những con dao phẫu thuật sắc bén, các cuộn vải băng bó, bàn phẫu thuật sạch sẽ… Tất cả vẫn còn y nguyên ở đó.

Dù dòm kiểu gì cũng cho thấy đây là phòng phẫu thuật mà?!

Giang Dịch Dịch bối rối, cậu ngó cửa nhà giam khoá kín rồi lại nhìn phòng phẫu thuật, bắt đầu hoài nghi “liệu mình có đang ở Tinh Ngục không?”.

Trừ tầng 1 tầng 2 khiến Giang Dịch Dịch biết mình đang ngồi tù ở Tinh Ngục, thì các tầng khác đều cho cậu ảo giác bản thân đang đi nghỉ dưỡng.

Hoặc không phải là ảo giác.

Giang Dịch Dịch tỉ mỉ quan sát đánh giá, ở đây ngoài dụng cụ thì chỉ có camera giám sát, nấn ná vài phút cậu vẫn bước vào phòng phẫu thuật, ngắm nghía các bộ dụng cụ đầy đủ và ngăn nắp.

Theo lý thì cậu không nên quen thuộc với những món này, nhưng giờ đây cậu nhìn chúng giống như nhìn những bộ phận trên cơ thể mình vậy, mỗi một dụng cụ đều khiến cậu có cảm giác thân thiết đến lạ kỳ.

Các thiết bị toàn là đồ tân tiến nhất, chưa từng được sử dụng, chưa từng nhiễm máu tươi.

Giang Dịch Dịch đứng giữa phòng phẫu thuật, yên lặng nhìn chúng.

Lâm Dị nối gót Ảo Thuật Gia, anh ta dằn không được ngoảnh đầu, ngóng theo bóng dáng Giang Dịch Dịch và Người Gác Cổng khuất dần sau tòa 1.

Vắng đi Giang Dịch Dịch, Ảo Thuật Gia thoắt cái trở về thái độ bất cần, chẳng buồn quay lưng mà cất giọng bâng quơ: “Lâm Dị này, cậu không nghĩ nên đặt một cái biệt danh cho mình sao?”

Lâm Dị đi ở cuối, bất ngờ vì chủ đề lại triển khai từ mình.

“Biệt danh của tôi nhiều quá rồi!” Anh ta nói: “Thêm nữa thì có ý nghĩa gì.”

“Đúng nhỉ, cái tên hiện tại cũng là biệt danh rồi còn gì.” Ảo Thuật Gia cười tủm tỉm vẫy tay: “Cậu lại đây, chúng ta trò chuyện chút nào!”

Lâm Dị bước đến cạnh hắn, Ảo Thuật Gia không khách sáo mà choàng tay ôm vai anh ta: “Ôi, mấy khi tầng năm có cảnh ngục mới, tối nay mọi người đều rảnh, nhất định sẽ tổ chức lễ đón long trọng cho cậu.”

Lâm Dị liếc cánh tay Ảo Thuật Gia đang ôm mình, anh ta tính đẩy ra nhưng người này quá nhạy tính, chưa kịp đụng đã rút tay về.

“Đều là người một nhà, còn xa lạ như thế…” Ảo Thuật Gia chỉnh cái mũ không tồn tại trên đầu, cười khoa trương nhưng ý cười chẳng tới đáy mắt: “Xem ra cậu không cần lễ đón này?”

Lâm Dị liếc hắn, bình tĩnh đáp: “Tôi cần hỏi Bác Sĩ.”

Bàn tay chỉnh mũ của Ảo Thuật Gia hơi khựng: “Cậu tưởng tôi sợ Bác Sĩ à?”

Lâm Dị nghiêng đầu, có sự hoài nghi không che giấu: Anh không sợ thật à?

Ảo Thuật Gia bỏ tay khỏi mũ, âm lượng nhỏ dần lôi theo cả cơn nhiệt tình khoa trương xuống: “Đây là tôi tôn trọng Bác Sĩ thôi…” Ám ảnh sâu đậm từ Giang Dịch Dịch lại ùa về, đó là cơn ám ảnh mang tên ‘Giang Dịch Dịch’ chứ không đơn giản chỉ là ‘nỗi sợ’.

Bản thân cậu là nguồn gốc gây nên sự kinh hoàng cho mọi người, làm người ta vô thức từ chối nhắc đến tên cậu. Còn Ảo Thuật Gia… dù hắn có muốn hay không cũng buộc phải nhắc. Vì hắn là Người Đánh Giá của Giang Dịch Dịch, phụ trách tiếp xúc, đánh giá, phân tích và báo cáo về Giang Dịch Dịch.

Ảo Thuật Gia tạm ngừng, rồi thản nhiên hỏi: “Tức là cậu nghe lời Bác Sĩ?”

Lâm Dị nghiêng đầu liếc Kẻ Điên và Giản Tư sau lưng: “Đúng ra anh nên hỏi, trong bọn tôi có ai thích cãi lời Bác Sĩ không?” Ánh mắt anh ta lượn lờ quanh Kẻ Điên: “Muốn tìm hiểu Bác Sĩ, tôi gợi ý anh nên nói chuyện cùng Kẻ Điên.”

Giọng Lâm Dị chân thành: “Hắn là người duy nhất có thể cho anh biết gì đó.”

Sự chú ý của Ảo Thuật Gia cũng vì vậy mà chạy sang Kẻ Điên. Kẻ Điên đang ngơ ngác đi theo, không thèm đếm xỉa tới lời bọn họ.

Lâm Dị nói xong thì không nói gì thêm nữa. Tuy biết bản thân giữ lại thói quen của gián điệp là rất nguy hiểm, nhưng Giang Dịch Dịch không tỏ thái độ thì anh cũng sẽ không làm gì quá đáng.

Lâm Dị lắm mồm là muốn cho Kẻ Điên biết, anh ta không ưa hắn thôi.

Ảo Thuật Gia liếc Kẻ Điên rồi dòm Lâm Dị: “Nhưng tôi muốn nói chuyện với cậu hơn.”

Lâm Dị nhìn Ảo Thuật Gia.

“Trong tất cả mọi người, cậu là ngoại lệ duy nhất.” Ảo Thuật Gia dừng chân trước khu nhà lao, quẹt thẻ rồi dẫn bọn họ vào trong.

“Được Bác Sĩ khoan dung mấy lần.” Ảo Thuật Gia gật đầu chào cảnh ngục đi ngang, chân vẫn bước tới: “Tôi tò mò về lý do đằng sau đó.”


Lâm Dị quan sát kết cấu quen thuộc, đây là nhà lao tiêu chuẩn thường thấy nhất ở Tinh Ngục. Anh ta nhìn những gương mặt âm u, những nụ cười quái gở, miệng mấp máy lẩm bẩm gì đó của đám tù nhân thông qua cửa kính trong suốt. Tất cả chúng đều mang dáng dấp ‘mùi vị’ của Kẻ Điên, kể cả khi đổi từ nhẹ nhàng hơn thì cũng là: điên cả rồi!

“Phạm nhân ở đây…” Lâm Dị ngừng quan sát, không trả lời Ảo Thuật Gia mà hỏi ngược lại: “Đều điên à?”

“Đúng vậy, chào mừng cậu đến với ‘Thế giới của những kẻ điên’.”

Ảo Thuật Gia đến trước phòng giam đầu tiên, quét thẻ rồi chu đáo dặn dò Giản Tư: “Thỏ Trắng đừng nói chuyện với chúng nhé, đừng nhìn vào mắt chúng luôn, ngoan ngoãn trốn trong chăn thì mới sống lâu được.”

“Hi hi hi.” Phòng giam bên cạnh vang lên điệu cười quái gở.

Ở phòng khác lại có tiếng đập cửa “bùm bùm bùm” khùng điên.

Những âm thanh hỗn tạp cùng dáng vẻ dị hợm của đám tù nhân cấu thành nên một bầu không khí u ám nặng nề, lặng lẽ lan rộng kéo dài như vực sâu vô tận chực chờ kéo hết thảy xuống đáy.

“Ồn gì đấy?!” Ảo Thuật Gia quát cảnh cáo.

Những âm thanh kỳ lạ bất chợt tan biến.

Tiếng cười, tiếng đập phá, tiếng lẩm bẩm thoáng chốc ngưng bặt, sự yên tĩnh ngột ngạt lại ùa về như bóng đêm nuốt chửng cả tầng lầu.

Ảo Thuật Gia làm như không biết, giữ trật tự xong thì bảo với Giản Tư: “Tuy Bác Sĩ nói cậu không chết nổi, nhưng nhìn cậu thế này… cố hết sức mà sống đi.”

Hắn cất cao chất giọng khoa trương, để nó chui tót vào tai mỗi người.

“Chứ tôi nhìn cậu là biết sống không thọ.” Ảo Thuật Gia quan tâm vỗ vai Giản Tư: “Đừng làm Bác Sĩ thất vọng.”

Hắn đẩy Giản Tư vào trong phòng giam, sau đó quay qua nhìn Kẻ Điên.

Kẻ Điên yên lặng bước vào theo.

Ảo Thuật Gia khóa cửa, mời Lâm Dị: “Còn cậu theo tôi, ra kia xem nội dung công tác.”

Lâm Dị nhìn Giản Tư và Kẻ Điên đứng giữa phòng giam.

Kẻ Điên đứng trong góc, hai mắt trỗng rỗng vô định, khi mất đi mục tiêu điểm tựa là Giang Dịch Dịch, hắn ta trông chẳng khác gì thằng ngốc.

Có cần phải giả đò đến mức này không!?

Còn Giản Tư thì hoang mang mờ mịt, sự ngơ ngác sánh cùng ngoại hình nhỏ nhắn quả thực là sự kết hợp tuyệt vời. Chú Thỏ Trắng lạc lõng giữa bầy sói, yếu ớt, đơn độc và bất lực.

Căn bệnh nghề nghiệp khiến cho trong lòng Lâm Dị chẳng dấy lên chút cảm xúc nào, vì anh ta đã chứng kiến quá nhiều tình huống bất ngờ rồi. Chuyện trước mắt chỉ làm anh thêm hoài nghi Bác Sĩ dựa vào đâu mà lại kết luận Giản Tư không chết nổi?

Vì Giản Tư cậu ta… e không thể sống tròn đêm nay.

“Sao? Còn muốn từ giã bao lâu nữa?” Ảo Thuật Gia đi vài bước nhưng thấy sau lưng im ru, bèn hối: “Cậu là người trông giữ đặc thù, nhiều việc để làm lắm, đừng phí thời gian ở đây nữa.”

Lâm Dị rũ mắt, rảo bước đi theo Ảo Thuật Gia.

Ra khỏi khu nhà giam, anh ta nghe loáng thoáng đằng sau có âm thanh lào xào gì đó, kết hợp với tiếng động nền của khung cảnh biến nơi này thành một lò bát quái nóng rực thiêu rụi mọi thứ.

“Sắc mặt cậu không ổn lắm.” Ảo Thuật Gia hỏi Lâm Dị: “Chưa quen à?”

“Tầng năm quá khác những gì tôi tưởng tượng.” Lâm Dị hào phóng chia sẻ cảm giác… dĩ nhiên anh ta cũng cố ý cho hắn ta biết vậy.

Ảo Thuật Gia muốn moi tin tức Bác Sĩ từ chỗ Lâm Dị, chẳng lẽ Lâm Dị lại buông tha cho thông tin tầng năm từ hắn à?

Hai kẻ chung lý tưởng, biết rõ lòng nhau mà có qua có lại.

“Ai cũng nghĩ chỗ này đang nuôi một lũ điên nhưng đâu biết chúng điên tới mức nào.” Ảo Thuật Gia thêm mắm dặm muối: “Tôi thấy bây giờ Tinh Ngục đừng làm gì cả, nuôi mỗi bọn này thôi đã đủ ẵm danh hiệu ‘Vì nước lợi dân’ rồi.”

“Tinh Ngục đừng làm gì cả…” Lâm Dị lẩm bẩm, hỏi: “Thế Tinh Ngục đã làm gì à?”

Ảo Thuật Gia quay đầu liếc anh ta: “Đương nhiên, chúng tôi làm…” Ảo Thuật Gia chỉnh lại cái mũ không tồn tại: “Chuyện đủ để thay đổi thế giới.”

“Nghe như…” Lâm Dị lựa từ thích hợp để miêu tả: “Rất dễ khiến người khác liên tưởng tới những chuyện không hay ho.”


“Những chuyện không hay ho…” Ảo Thuật Gia cân nhắc nửa câu này, hỏi ngược lại Lâm Dị: “So với Tinh Ngục thì người làm ‘những chuyện không hay ho’ phải là Bác Sĩ chứ nhỉ?”

“Người vô tội vì cậu ta mà chết, quy tắc vì cậu ta mà thay đổi.” Ảo Thuật Gia cười nhe răng: “Mà mục đích Bác Sĩ xuống đây, tới giờ vẫn chưa ai rõ.”

“Có ai nghĩ Bác Sĩ xuống tầng chót Tinh Ngục để ngắm cảnh không?”

Ảo Thuật Gia cố ý dẫn lời: “Đối với Tinh Minh, Tinh Ngục là sự tồn tại quan trọng, đối với nhân dân, Tinh Ngục là sự tồn tại không thể thiếu, đối với thế giới, Tinh Ngục là sự tồn tại cốt lõi.”

“Còn đối với nhóm người nào đó, Tinh Ngục là sự tồn tại dư thừa.” Giọng Ảo Thuật Gia đều đều: “Chẳng biết Bác Sĩ có nghĩ vậy không.”

“Anh cho là Bác Sĩ tới Tinh Ngục để…” Lâm Dị ngập ngừng: “Hủy diệt nó sao?”

“Biết đâu được? Ai dám nói chắc?”

Ảo Thuật Gia nhìn Lâm Dị: “Nếu có kẻ đoán được mục đích của Bác Sĩ, tôi nghĩ chẳng ai khác ngoài cậu.”

Thái độ bình thản của Lâm Dị khiến sự ngạc nhiên trong lời anh ta trở nên dối trá: “Suy đoán đầy bứt phá đấy!”

“Có gì đáng ngạc nhiên, trong số người từng tiếp xúc với Bác Sĩ thì có mỗi cậu được ưu ái đặc biệt thôi.”

Ừ, điều này tôi biết! Lâm Dị nghĩ.

“Thân là kẻ phản bội, cậu ta tha thứ cho cậu đâu chỉ một lần.”

“Đây không phải Bác Sĩ mà chúng tôi biết.” Ảo Thuật Gia nói nhỏ nhẹ, cố tỏ ra mình thân thiện nhất có thể: “Vậy nên tôi tò mò, cậu làm gì mà được Bác Sĩ đối xử đặc biệt thế?”

“Không có ý xúc phạm nhưng ngoại hình cỡ cậu thì… đâu đạt tới tiêu chuẩn khiến Bác Sĩ phải đổi lập trường?”

Có tia cảm xúc lướt ngang mặt Lâm Dị, Ảo Thuật Gia chưa kịp soi kĩ thì anh ta đã trở về vẻ thong dong.

“Suy đoán này…” Tia cảm xúc kia là phản ứng với mấy từ cuối trong lời của Ảo Thuật Gia – hắn ta nói Bác Sĩ sẽ dựa vào ngoại hình và tình cảm riêng để đối xử đặc biệt với ai đó. Rơi vào tai Lâm Dị – người đã theo chân Giang Dịch Dịch từ tầng 1 đến tận đây thì nó còn hoang đường nực cười hơn cả cái plot twist thế giới này là một con game, vớ vẩn đến xúc phạm cuộc đời.

“Khó trách tới giờ, mấy anh vẫn chưa có kết luận nào ra hồn.”

“Bác Sĩ cũng là người, gặp hành vi mâu thuẫn thì mọi lý do đều có khả năng.” Ảo Thuật Gia bình tĩnh: “Nên dù suy đoán có sai lầm thì cũng phải nói thôi.”

“Bác Sĩ không xuống đây để hủy diệt Tinh Ngục.” Lâm Dị trở lại chủ đề.

Ảo Thuật Gia ngơ ngác, không chỉ bất ngờ về kết luận của Lâm Dị mà còn bất ngờ vì sự chắc chắn của anh ta.

“Vậy Bác Sĩ tới để ngắm cảnh à?”

Lâm Dị cười: “Nếu là Bác Sĩ thì đây là đáp án đáng để suy ngẫm.”

“Nhưng cậu ấy không tới ngắm cảnh.” Ảo Thuật Gia dứt khoát dẹp đi suy đoán này: “Nếu cậu còn nhớ Giản Tư vào ngục như nào.”

Nét mặt Lâm Dị hơi đổi: “Mấy anh tra ra được gì rồi?”

“Đây là bí mật.” Ảo Thuật Gia chớp mắt: “Nhưng tôi không ngại đổi bằng một bí mật khác.”

Lâm Dị trả lời rất nhanh, chẳng thèm suy nghĩ: “Tôi cần hỏi Bác Sĩ.”

Ảo Thuật Gia nhếch mày, hắn chỉnh lại cái mũ không tồn tại, giọng điệu khoa trương: “Những điều chúng ta nói đều là bí mật liên quan tới Bác Sĩ, nếu cậu cần hỏi Bác Sĩ thì sao không hỏi thẳng đáp án từ Bác Sĩ luôn?”

“Tôi tin chắc Bác Sĩ biết rõ lý do đằng sau việc Giản Tư vào tù.”

Giang Dịch Dịch đang ngắm nghía các thiết bị y tế đời mới thì bỗng hắt xì, cậu khó hiểu dòm dáo dác, sau đó lại tập trung vào mấy cái máy trước mặt.

“Trước khi có sự đồng ý của Bác Sĩ, tôi sẽ không dùng bí mật của Bác Sĩ để đổi một bí mật khác.”

Lâm Dị cũng bình tĩnh đáp lời Ảo Thuật Gia: “Nể tình chúng ta nói chuyện lâu vậy, tôi thật lòng khuyên anh một câu, tôi tin nó sẽ rất có ích cho anh.”

“Giữ sự kính sợ.”


Ảo Thuật Gia nhếch mày: “Kính sợ Bác Sĩ à?”

Lâm Dị sửa lời: “Kính sợ kẻ mạnh.”

“Ôi đúng là không chút kẽ hở.” Ảo Thuật Gia lại giở thói lố lăng, dẫn Lâm Dị đi tiếp: “Không hổ là gián điệp chuyên nghiệp, có tài bán đứng luôn chủ cũ.”

“Nếu giờ tôi nói có người muốn gặp cậu…” Ảo Thuật Gia dừng trước một căn phòng, hất cằm về phía cánh cửa đóng chặt: “Một người bạn cũ, cậu muốn gặp không?”

Lâm Dị nhếch mày: “Thế thì phải đợi tôi hỏi Bác Sĩ…”

Cửa mở.

Lâm Dị bỗng im bặt.

Có người gõ cửa phòng 1-002, sau đó là tiếng mở cửa.

Giang Dịch Dịch ngồi trên sô pha chăm chú lau chùi dao phẫu thuật mới toanh, nghe tiếng thì ngẩng đầu.

Lâm Dị bưng bữa sáng vào phòng, trở tay đóng cửa.

Giang Dịch Dịch nhìn Lâm Dị rồi nhìn đồ ăn, chợt nhớ ra mình vừa trông thấy gì đó, cậu lại nhìn Lâm Dị.

Lâm Dị đặt bữa sáng lên bàn, quay người nhìn Giang Dịch Dịch.

Căn phòng rơi vào im lặng.

“Nói đi.” Giang Dịch Dịch lau lưỡi dao sắc nhưng mắt vẫn không rời anh ta.

“Hôm qua tôi gặp một người.” Lâm Dị thành thật: “Một người… rất quan trọng với tôi.”

Giang Dịch Dịch ngừng lau dao, vẫy tay gọi Lâm Dị.

Trái cổ Lâm Dị trượt nhẹ, dù đã quen với Giang Dịch Dịch nhưng vẫn thấy cơn áp chế cùng nỗi sợ hãi quen thuộc trong động tác của Giang Dịch Dịch.

Đây là phản xạ của cơ thể.

Anh ta bước chậm đến trước mặt Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch ngẩng đầu, dao phẫu thuật xoay tròn giữ kẽ ngón tay mang tới sự nguy hiểm sắc bén.

Cậu hơi nghiêng về trước, bình tĩnh hỏi nhỏ: “Phản tôi à?”

Lâm Dị không quen nhìn Giang Dịch Dịch từ góc độ này, dù phải ngửa đầu cũng không khiến khí thế trên người cậu thay đổi, ngược lại còn làm người đứng chịu áp lực gấp đôi.

Lâm Dị vội quỳ một chân theo phản xạ, giờ tới lượt anh ta ngửa đầu, còn Giang Dịch Dịch thì nhìn xuống.

Khoảng cách ngắn ngủi khiến Lâm Dị gần mũi dao phẫu thuật trong gang tấc nhưng áp lực anh ta phải chịu lại giảm đi nhiều, anh ta nhẹ giọng đáp lời Giang Dịch Dịch: “Không có.”

Giang Dịch Dịch bình tĩnh đánh giá Lâm Dị. Đây là chỗ xấu của người từng làm gián điệp hai mang, bạn không bao giờ xác nhận được đối phương có trung thành với mình thật không.

Nhưng đây không phải là vấn đề với Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch chưa bao giờ nghi ngờ phán đoán của mình.

Cậu đánh giá Lâm Dị, tự kết luận, dao phẫu thuật dừng quay, lưỡi dao sắc bén ánh trên gương mặt Lâm Dị, bình tĩnh không sợ sệt.

“Vậy anh chột dạ cái gì?”

“Vì tôi rất khó từ chối người đó.” Lâm Dị nói rất khẽ: “Nên tôi tới hỏi ý kiến cậu, liệu tôi có thể trả lời vài câu hỏi của người đó không?”

“Vài câu hỏi…” Giang Dịch Dịch bỏ dao phẫu thuật xuống, nắm cánh tay kéo anh ta đứng dậy.

“Người khiến anh khó từ chối.” Giang Dịch Dịch buông tay, ra hiệu Lâm Dị ngồi xuống sô pha: “Lãnh đạo của Đoàn kỵ sĩ bóng đêm à?”

Đoàn kỵ sĩ bóng đêm? Sao cậu lại đặt tên cho nó dễ dàng thế?

Nét mặt Lâm Dị hơi đổi, từ bỏ việc suy đoán suy nghĩ của Giang Dịch Dịch, im lặng thừa nhận cái tên này: “Đúng vậy, ông ta là thầy tôi.” Nhưng cân nhắc tình cảnh hiện tại, sau đó bổ sung: “Đã từng.”

Giang Dịch Dịch không hứng thú với các mối quan hệ của Lâm Dị, cậu như đã biết gì đó, nói tiếp: “Vậy nên Bóng đen chính nghĩa cũng chưa hẳn chính nghĩa thật sự nhỉ.”

Khoan khoan? Sao lại đổi tên nữa rồi? Lâm Dị gào thét trong lòng nhưng ngoài mặt thì giả điếc.

“Hoặc là sau khi anh phản bội, Đoàn Kỵ sĩ chính nghĩa kia đã kéo bè với Tinh Ngục, hoặc là trước khi anh phản bội, họ đã dây nhợ với nhau nhưng không thèm nói anh nghe…” Giang Dịch Dịch nhìn Lâm Dị: “Theo những gì tôi biết về anh, chúng ta còn có suy đoán thứ ba.”

“Tổ chức Bóng Đêm đó, vốn là một phần trong thế lực của Tinh Ngục.”


“Không thể nào.” Lâm Dị phủ định ngay tức thì: “Tinh Ngục là thế lực hoàn toàn độc lập…”

“Tôi nhớ ai đó từng nói, Quân Tinh Hạm cũng là thế lực độc lập.” Giang Dịch Dịch thờ ơ hỏi: “Và rồi Kẻ Điên cũng theo tôi tới tầng năm?”

Lâm Dị nghẹn họng: “Tinh Ngục khác với Quân Tinh Hạm…”

“Trong chính trị không có thế lực độc lập tuyệt đối.” Giang Dịch Dịch đứng dậy bước tới bàn ăn: “Những thế lực độc lập đã bị lịch sử đào thải từ lâu rồi.”

Lâm Dị đứng dậy đi qua theo: “Cậu cho rằng Tinh Ngục luôn âm thầm bảo vệ Tinh Minh?”

Giang Dịch Dịch ngồi xuống cầm đũa, nghe vậy thì bật cười.

“Trong suốt những ngày tôi ở đây, đây là câu chuyện cười hài hước nhất đó.”

Cậu nhìn Lâm Dị, cảm thán: “Tôi không nghĩ việc anh gặp riêng người từng là thầy kia là ý hay.”

Chủ đề đột nhiên thay đổi, Lâm Dị mất mấy giây tiêu hóa mới hiểu được lời cậu: “Cậu không muốn tôi gặp ông ấy sao?”

Giang Dịch Dịch thưởng thức bữa sáng.

“Nếu tôi bảo không muốn thì anh có đi không?”

Câu hỏi này nghe như câu tiễn mạng.

Lâm Dị sáng dạ nên đáp nhanh: “Tuy rất khó từ chối ông ấy, nhưng nếu đây là ý của cậu thì tôi nghĩ tôi làm được.”

“Nếu ông ta muốn biết chuyện liên quan tới tôi, anh cứ mời ông ta tới gặp tôi.” Giang Dịch Dịch gợi ý: “Tôi rất vui khi được giải đáp tất cả thắc mắc của ông ta.”

“Tôi sẽ nhắn lời của cậu cho ông ấy.” Lâm Dị gật đầu: “Chẳng qua tôi tò mò.”

Giang Dịch Dịch buông đũa nhìn Lâm Dị.

“Tinh Ngục rốt cuộc muốn làm gì?”

“Chắc là muốn thay đổi thế giới.” Giang Dịch Dịch hờ hững đến bất cần: “Nếu anh từng nghe câu…”

“Khi anh nhìn vào vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn anh.”

Lâm Dị giật bắn, anh ta hơi hoảng vì câu nói nằm trong tư liệu của Giang Dịch Dịch nay được chính miệng cậu nói ra.

“Phần lớn của cơ quan khi bắt đầu thành lập đều phải chịu tiêu chuẩn đạo đức cao thượng, lấy lý tưởng to lớn làm mục tiêu.” Hai tay Giang Dịch Dịch đan vào nhau, bình tĩnh nói: “Nhưng trăm năm sau, hoặc là nó tan vào thời gian, hoặc là nó thối nát thành thứ khác, những kẻ trung thành đếm trên đầu ngón tay.”

“Cậu cho rằng Tinh Ngục…”

Giang Dịch Dịch giơ ngón trỏ, ngăn lời anh ta.

“Ai mà biết nó có phải ngoại lệ hay không cơ chứ?”

Ý sâu trong lời của Giang Dịch Dịch khiến Lâm Dị im lặng vài giây: “Tôi có thể hỏi một câu không?”

Giang Dịch Dịch nhìn anh ta.

“Vì sao Bác Sĩ lại vào đây?”l”

“Vì tôi vi phạm pháp luật.”

Câu trả lời hay hết nước chấm!

Lâm Dị bất lực: “Bác Sĩ biết tôi muốn hỏi gì mà.”

Giang Dịch Dịch: “Vậy anh cũng nên hiểu ý trong câu trả lời của tôi.”

Ý Giang Dịch Dịch là: tôi cũng chả biết sao tôi vào đây.

Nhưng rơi vào tai Lâm Dị lại thành: anh nên biết điều, bớt hỏi ngu ngơ.

Lâm Dị lần nữa dẫm lên vết xe đổ overthinking khi ở cạnh Giang Dịch Dịch.

________

Lời tác giả:

“Tôi không nghĩ việc anh gặp riêng người từng là thầy kia là ý hay”

=> Vì IQ của anh thấp quá nên tôi lo anh bị hớ =)))))))))))))