“Thầy của cô là Lương Thời Ngộ?”

Một câu hỏi không thể lường trước, bỗng dưng vang lên trong phòng họp, hiện trường phỏng vấn vừa áp lực vừa căng thẳng, giống như đột nhiên bị xé toạc ra, hướng gió lập tức thay đổi.

Hôm nay là buổi phỏng vấn cuối cùng của Ngân hàng Phong Thịnh, do giám đốc nhân sự Trâu Dụ đích thân phỏng vấn.Giờ phút này, cô ngồi ở chính giữa, cúi đầu lật xem sơ yếu lý lịch trong tay.

Người đang được phỏng vấn tên là Lâm Lạc Hi, là một nghiên cứu sinh thuộc đại học Kinh Đại*, chuyên ngành kinh tế, theo hướng chính trị và kinh tế quốc tế.

*Đại học Bắc Kinh (Baidu)

Xem xong kinh nghiệm thực tiễn phong phú của cô ấy, Trâu Dụ dời ánh mắt xuống, nhìn đến phần nền tảng học thuật, các bài luận văn đều tuân thủ nghiêm ngặt theo các tiêu chuẩn của tài liệu tham khảo, tinh tế liệt kê các bài luận văn mà cô ấy đã phát biểu một cách trình tự.

Trâu Dụ tinh mắt, nhìn thoáng qua. Trong đó có hai bài, tác giả đầu tiên là Lương Thời Ngộ.

Có lẽ là bị cảm giác khác thường của “Cửu biệt trọng danh*” đánh trúng, cho nên, làm cho trái tim của một người từ trước đến nay tuyệt đối chuyên nghiệp như cô run lên——Hỏi một câu như vậy.

*Gặp lại sau thời gian dài.

Ngân hàng chú ý nhất là hiệu suất, thời gian chính là lợi ích, không được sai sót dù chỉ một chút.

Cho nên, mỗi người phỏng vấn đều ngồi nghiêm chỉnh, mắt sáng như đuốc, lời nói như vàng, câu hỏi đặt ra không chỉ đầy đủ mà còn vô cùng chuyên nghiệp, logic. Từng câu hỏi kia, tựa như một cái lưới đánh cá, sàng lọc ra, làm cho bản lĩnh thật của bạn trồi lên mặt nước, còn kỹ năng giả thì không còn chỗ để che giấu.

Bởi vậy, câu hỏi không theo lẽ thường này, xen lẫn vào một cuộc phỏng vấn chuyên như vậy, dường như cực kỳ đột ngột.

Lâm Lạc Hi mới vừa trả lời xong một trường hợp khó giải quyết, thình lình nghe được vấn đề làm hướng gió rung chuyển này, ánh mắt hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Nghe được đáp án chắc chắn, Trâu Dụ bỗng chốc ngước mắt lên, theo bản năng truy hỏi: “Gần đây anh ấy……”

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Lạc Hi hơi thay đổi, nhìn về phía người đặt ra câu hỏi.

Cô ngồi ở chính giữa, trang điểm tinh xảo, tóc ngắn gọn gàng, mặc một chiếc áo cổ lọ dệt kim màu đen, bên ngoài mặc một chiếc áo vest màu trắng, cả người khí thế mười phần, phát ra một loại cảm giác giỏi giang xinh đẹp.

Lâm Lạc Hi không khỏi nghĩ đến những lời vừa rồi nghe được trong lúc ngồi chờ tới lượt phỏng vấn:

“Vấn đề mà cô gái kia đặt ra, thật sự là quá sắc bén.”

“Đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ, ánh mắt kia lực xuyên thấu thật mạnh, tôi cảm giác lúc mình đứng ở chỗ đó, đã bị nhìn thấu rõ ràng.”

“Tôi bị cô ấy hỏi, cảm thấy bản thân như sắp bị tự kỷ.”

Mọi việc như thế.

Nhưng bây giờ?

“Gần đây anh ấy……”

Lâm Lạc Hi nghe được bốn chữ này, cảm thấy có chút không thích hợp.

Dường như, quá mức quen thuộc.

Rất nhanh Trâu dụ cũng ý thức được, rũ mi xuống che đi cảm xúc kích động nơi đáy mắt, vẫn rất tự nhiên, đổi câu “Gần đây anh ấy có khỏe không?” kia thành “Gần đây anh ấy dẫn cô đi tham dự các đề tài nghiên cứu, cô cho rằng, đối với việc cô thực tập ở ngân hàng, có thể sinh ra những ý nghĩa tham khảo nào?”

Toàn bộ chuyển biến một cách im lặng, không chút dấu vết.

Ngoại trừ bản thân Trâu Dụ ra, thì không ai có thể nhìn ra bản thân cô đã gấp như thế nào.

Cứ như vậy, chủ đề vừa chạy theo hướng gió, đã bị cô túm lại dễ như trở bàn tay.

Lúc này Lâm Lạc Hi mới hiểu ý nghĩa ba chữ kia của cô, rất nhanh đã sắp xếp câu trả lời trong đầu, giây tiếp theo, từ từ kể ra đáp án của bản thân theo logic rõ ràng.

Trâu Dụ nghe xong, liếc mắt nhìn cô gái ngồi ở phía đối diện một cái.

Sau đó, cúi đầu, không nhịn được, nở nụ cười.

Thành phố Kinh Khê vào tháng 12, ngày ngắn đêm dài, kèm theo đó là cái lạnh thấu xương.

Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, Trâu Dụ mở một cuộc họp với các đồng nghiệp của mình, chọn ra những thực tập sinh với hiệu suất cực cao.

Sau đó, bay thẳng ra nước ngoài đi công tác.

Khi trở về đã là một tuần sau.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, dần dần đã sắp tới cuối năm, thời gian này, luôn có rất nhiều thương vụ. Tỷ như đêm nay, Trâu Dụ phải tham một buổi tiệc thương vụ.

Vì thế, 6 giờ rưỡi cô đã rời khỏi văn phòng, muốn tranh thủ thời gian, về nhà lấy một cái áo khoác lông vũ.

Cơ thể cô từ nhỏ đã chịu lạnh, tuy nói toàn bộ thành phố này đã được lắp đặt máy sưởi, chỉ cần cô chú ý một chút, cái lạnh sẽ không vượt quá vài phút. Nhưng tưởng tượng đến đêm nay sẽ có tuyết rơi, hơn nữa cô còn phải mặc lễ phục dạ hội, nếu bên ngoài không có áo khoác lông vũ, vậy thì vài phút kia, cô cũng không chịu được.

Chẳng mấy chốc, xe đã từ hầm xe chạy lên trên mặt đất, lúc chạy ra đến đường chính, Trâu Dụ đang chuẩn bị tăng tốc, ánh mắt lại vô tình nhìn thấy, một hình bóng quen thuộc ở bên đường.

Một cái áo khoác màu trắng rất đơn giản, đã thể hiện ra khí chất tuyệt vời của cô ấy, khăn quàng cổ lông xù màu trắng, tôn lên vẻ mặt thanh tú xinh đẹp của cô ấy.

Xem bộ dáng của cô ấy, hình như là đang gọi xe taxi.

Trong khoảnh khắc đó, cũng không biết là Trâu Dụ bị cái gì mê hoặc, tóm lại là vứt chuyện về nhà lấy áo khoác ra sau đầu, đột nhiên bẻ lái, chậm rãi dừng xe lại trước mặt cô ấy, một bên hạ cửa sổ xe xuống, một bên gọi: “Lâm Lạc Hi.”

Nghe được có người gọi, ánh mắt của Lâm Lạc Hi từ màn hình điện thoại nâng lên, nhìn cửa sổ xe hạ xuống, hơi hơi khom người, chào hỏi với người trong xe: “Giám đốc Trâu.”

Sau khi thực tập, cô ấy mới biết được cô gái ngồi chính giữa lúc phỏng vấn chính là Giám đốc nhân sự của Phong Thịnh – Trâu Dụ, tuy còn trẻ tuổi, nhưng thực lực lại rất mạnh.

Quả thật, có thể ngồi lên được vị trí này của Phong Thịnh, không ai, là ăn không ngồi rồi cả.

Trâu Dụ nhìn cô ấy, hỏi: “Về trường học sao?”

Lâm Lạc Hi: “Ừm.”

Nhận được đáp án khẳng định, Trâu Dụ mở khoá cửa xe bên ghế phụ, nói: “Chỗ này không dễ gọi xe, đúng lúc tôi cũng tiện đường, tôi chở cô qua đó, mau lên đi.”

Lâm Lạc Hi nhìn tình hình giao thông, cũng không ngượng ngùng, kéo cửa xe ra ngồi vào, lễ phép nói một tiếng: “Cảm ơn Giám đốc Trâu.”

“Không cần cảm ơn.” Trâu Dụ một lần nữa khởi động xe, “Vừa lúc chiếm dụng thời gian riêng tư hỏi cô chút chuyện.”

“Cô cứ hỏi.”

“Tôi có một người thân, năm nay học đại học năm ba, cùng chuyên ngành với cô, muốn thi nghiên cứu sinh của Kinh Đại, cho nên tôi muốn thay cậu ấy hỏi một chút chuyện.”

Lâm Lạc Hi trả lời rất nghiêm túc: “Cụ thể là muốn tìm hiểu phương diện nào?”

“Tỷ như ——” Trâu dụ chậm rãi nói, “Có cần liên hệ trước với thầy hướng dẫn hay không.”

“Chuyện này, giống chuyên ngành của chúng tôi, chính là sau khi nhập học mới chọn thầy hướng dẫn.”

“Nếu cậu ấy muốn thi thành nghiên cứu sinh của thầy hướng dẫn của cô, cô có đề cử không?”

“Thầy hướng dẫn của tôi? Lương Thời Ngộ?”

Trâu Dụ nhẹ nhấp môi: “Ừ.”

“Đương nhiên, thầy Lương đặc biệt ưu tú, làm học sinh của thầy ấy, có thể thu hoạch được rất nhiều ——” Lâm Lạc Hi tinh tế nói, “Nhưng mà, nói thẳng ra thì, cạnh tranh cũng rất lớn, theo như tôi biết, năm nay thầy Lương đã nhận được rất nhiều thư tự tiến cử, không dưới mấy chục bức, trong đó có rất nhiều thư là của trường học chúng tôi, cho nên tôi kiến nghị vẫn nên chuẩn bị tốt một chút.”

Mười năm kinh nghiệm của Trâu Dụ cũng không phải tự nhiên mà có, đối mặt vấn đề cô, Lâm Lạc Hi hoàn toàn không nghe ra được mục đích và gợi ý của cô, rất thành thật mà nói ra những chuyện thầy hướng dẫn của mình đã trải qua, hoàn toàn đúng với từ “Bán đứng.”

Nhưng ngoài lĩnh vực học thuật ra thì, những chuyện khác Lâm Lạc Hi nói không rõ lắm.

Trâu Dụ nghe xong, chỉ cảm thấy cô gái này rất đúng mực.

Nửa giờ sau, xe dừng ở cửa phía Tây của Kinh Đại, Lâm Lạc Hi nói cảm ơn, rồi mới cởi dây an toàn xuống xe.

Trâu Dụ nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, nhưng lại không lập tức khởi động xe, mà hơi hạ cửa sổ xe xuống, hô một tiếng: “Lâm Lạc Hi.”

Lâm Lạc Hi nghe tiếng ngoái đầu lại nhìn: “Làm sao vậy?”

“Tôi hỏi cô vấn đề cuối cùng.”

“Ngài nói.”

“Ở trong mắt cô, Lương Thời Ngộ là một người thầy như thế nào?”

Lâm Lạc Hi đứng dưới ánh hoàng hôn, sau khi suy nghĩ, nói ra bốn chữ.

Bốn chữ ngắn ngủi, làm Trâu Dụ bồi hồi suốt một đường.

Đến Kinh Đại một chuyến, đã làm cho cô không có thời gian về nhà. Vì thế, Trâu Dụ lái xe thẳng đến chỗ tổ chức tiệc tối. Dừng xe xong, lúc đang chuẩn bị đi vào bên trong, thì nhìn thấy một người từ phía đối diện đi lại.

Ông chủ của cô Tịch Nghiên Khanh.

Trên thế giới này có rất ít người có thể làm cho Trâu Dụ bội phục, nhưng người đàn ông trước mặt này, chắc chắn là một người.

Trẻ hơn cô, gánh nặng trên vai cũng lớn hơn cô.

Gánh nặng trên vai lớn hơn cô, nhưng lại giải quyết một cách dễ dàng, thành thạo hơn cô.

Tốt xấu gì cô cũng phải điều chỉnh lại đồng hồ sinh học, nhưng anh ta thì không cần, vừa xuống máy bay đã đi thẳng đến nơi làm việc.

Tầng cao nhất của toà nhà, đèn đuốc huy hoàng, ăn uống linh đình.

Trâu Dụ mặc một cái váy dài màu đen, xuyên qua đám đông. Nhẹ nhàng cầm ly rượu lên, theo thói quen, một mình một phía.

Vốn dĩ tất cả đều bình thường, nhưng thẳng đến khi hơn phân nửa buổi tiệc, không rõ là do lúc nãy bị lạnh, hay là do uống chút rượu, đầu tiên Trâu dụ cảm thấy bụng ẩn ẩn đau, sau đó lại cảm thấy đau nhói. Cơn đau này đột nhiên ập đến, làm cho cô không chịu được, rít nhẹ một hơi.

Tịch Nghiên Khanh chú ý tới biểu cảm không đúng của cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

Trâu Dụ không có thói quen thể hiện sự mềm yếu trước mặt người khác, đặc biệt là trong lúc làm việc, từ trước đến nay đều là có thể chịu thì chịu. Vì thế, cô không giải thích gì nhiều, nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì.”

Tịch Nghiên Khanh liếc nhìn cô một cái, không hỏi lại, chỉ nói: “Cô đi về trước đi, tôi gọi điện thoại cho chú Trương, để chú ấy đưa cô về.”

Trâu Dụ người này cậy mạnh quen rồi, đang muốn nói không cần, Tịch Nghiên Khanh đã tốc chiến tốc thắng gọi điện xong, lời ít ý nhiều nói: “Cửa Đông Nam, bảng số xe 161.”

Ngón tay Trâu Dụ ấn bụng nhỏ của mình, không tiếp tục kiên trì, trả lời một tiếng được.

Tuy nói là phải đi về, nhưng muốn kết thúc, cô vẫn phải làm theo phép tắc.

Nên sau khi chào hỏi xong, Trâu Dụ mới đi ra khỏi sảnh tiệc.

Mặc áo khoác xong, cô lấy điện thoại ra, một bên lẩm bẩm “Cửa Đông Nam……” Một bên mở bản đồ trong điện thoại ra.

Mới vừa xác định được phương hướng, đang chuẩn bị xem chi tiết, thì màn hình bỗng nhiên rung lên, ý bảo Chu Thuyền gọi tới.

Nhìn thấy cái tên này, Trâu dụ phiền lòng, vì thế cô dứt khoát cúp điện thoại.

Kết quả, cúp một lần, anh ta lại gọi một lần.

Cuối cùng, cô mất hết kiên nhẫn, thẳng tay tát máy, bắt đầu đi về phía lối ra hướng Đông Nam.

Bên ngoài tuyết đang rơi.

Hơn nữa đêm càng khuya, nhiệt độ càng giảm.

Khi đi đến cửa ra, do địa hình, nên khí lạnh ào ạt thổi đến, Trâu Dụ không nhịn được rùng mình một cái. Cô quấn chặt áo khoác, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi điện, thì nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen, ánh đèn loé lên hai cái, chậm rãi dừng ở trước mặt cô.

Cô ngước mắt, nương theo ánh trăng và đèn xe nhìn qua.

—— Muốn xác nhận xem có phải xe đến đón cô hay không.

Người nọ giống như biết tâm tư của cô, chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, vì thế, Trâu Dụ cách bông tuyết bay tán loạn, chậm rãi thấy một hình ảnh.

Đập vào mắt, đầu tiên chính là bàn tay đặt trên tay lái, khớp xương rõ ràng.

Lại nhìn lên trên, một cái đồng hồ màu đen, chế trụ cổ tay hơi gầy nhưng rắn chắc.

Tiếp tục nhìn lên trên……

Nhìn thấy rõ gương mặt kia, hô hấp của Trâu dụ lập tức căng thẳng.

—— như là đang nằm mơ.

Vừa vặn người nọ cũng nhìn lại, đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh, như ánh trăng chiếu xuống nước nhoáng lên, lộ ra vài phần ý cười nhẹ nhàng.

Vừa nhìn, rốt cuộc cô cũng thấy rõ gương mặt kia, bước chân đang đi về phía trước của Trâu Dụ, đột nhiên dừng lại.

Trong khoảnh khắc đối diện tầm mắt với người kia, thân thể giống như tạm thời quên mất đau đớn.

Giây tiếp theo, giọng nói anh ta hơi trầm xuống, cách trời đầy tuyết, rơi xuống vành tai của cô:

“Đã qua nhiều năm như vậy, vẫn không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc?”