Trong lòng ngực anh, ôm hai trận tuyết lớn.

Một thứ là trăng treo trên bầu trời, một thứ là trái tim cô.

Hình ảnh kéo dài triền miên kia, như một chiếc bình ngọc bị ném vào một trái tim lạnh lẽo, mở rộng tĩnh mạch, được người yêu của mình tự tay mài giũa.

Bóng cây vào đông trở nên tiêu điều, vào giờ phút này hóa thành một vùng đất không người, còn không biết xấu hổ, mà nghe tiếng tuyết rơi trên cành thông, và còn cả tiếng vải cọ xát nhau.

Anh dùng tay trái ôm eo của cô, để hơi thở của nhau, hòa quyện vào nhau; tay phải che sau cổ của cô, kéo cô vào sát người mình, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, hôn lên một cách tinh tế và dịu dàng.

Lúc vừa mới bắt đầu Trâu Dụ còn căng thẳng run rẩy, nhưng quanh hơi thở tất cả đều là mùi hương sạch sẽ mát lạnh của anh, mùi hương này làm người ta cực kỳ yên tâm, dần dần, cô cũng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, chậm rãi ôm lấy anh, cả hai đồng thời nổi lên hứng thú, hô hấp lại càng ngày càng trở nên dồn dập.

Tiếng thở dốc kia, nhẹ nhàng nhợt nhạt, lại như đang an ủi lẫn nhau.

Lương Thời Ngộ được tắm dưới ánh trăng, mong ngóng nhìn cô như vầng sáng của khe tuyết thanh khiết.

Nhìn vào ánh mắt, đựng đầy cảm xúc dây dưa khó tả nào đó.

—— Hoá ra, yêu là chiếm hữu.

Trên tuyết, da thịt ấm áp dán vào nhau, trong mắt hai người đều là độ ấm của sự luân hãm, bất phân thắng bại.

Giờ khắc này, thần linh cũng khó có thể nói rõ:

Là ánh trăng hôn môi trận tuyết lớn, hay là trận tuyết lớn lao vào đêm trăng này.



Nhưng chung quy, ánh trăng, tuyết sắc đều không thuộc về riêng ai.

Vì thế, Lương Thời Ngộ chỉ lướt qua rồi ngưng, sau đó đè nén dục vọng nơi đáy lòng xuống, đứng dậy ôm cô đi về phía xe.

Đang chuẩn bị lên xe, Trâu Dụ lại bỗng nhiên gọi anh: “Anh chờ chút đã.”

Lương Thời Ngộ ngoái đầu lại nhìn, hỏi: “Làm sao vậy?”

Trâu Dụ giơ tay phủi lên áo khoác của anh, ngữ điệu cực kỳ nhẹ, tựa như nói lớn thêm một chút nữa, thì sẽ rơi mắt: “Trên lưng anh có tuyết, em phủi cho anh.”

Cảm nhận được động tác của cô, Lương Thời Ngộ lập tức xoay người, dùng tay mình nắm chặt lấy tay cô, chặn lại nói: “Phủi cái gì mà phủi, tay em không lạnh?”

Lần này, Trâu Dụ lại không nghe lời như lúc nãy, có hơi mạnh bạo rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của anh, bướng bỉnh lại kiên trì: “Phải phủi, trước kia anh từng phủi cho em.”

Lương Thời Ngộ nghe xong, nhìn cô, vẻ mặt vừa bất lực lại vừa yêu chiều cười: “Đó còn không phải là bởi vì em quá ham chơi, làm cho……”

“Tuyết trên lưng anh, quá dày rồi.” Anh chưa nói xong, cứ như vậy đã bị cô ngắt lời.

Ngay sau đó, lại nghe cô lặp lại thêm lần nữa: “Tuyết trên lưng anh, quá dày rồi.”

Nghe vậy, ánh mắt Lương Thời Ngộ đột nhiên dừng lại.

Vì đôi mắt phiếm hồng, giọng nói run rẩy, cùng hai tay bị túm chặt kia của cô.

“Quá dày rồi……”

“Quá dày rồi……”

“Quá dày rồi……”

Cô lập tại cùng một nội dung theo bản năng.

Vừa hay lúc này, có một trận gió thổi qua, điền vào chữ mà cô không thể nói ra, chính xác không nhích một phân.

Lời trong lòng muốn nói, bây giờ, rốt cuộc cũng được bổ sung.

Thứ cô muốn nói chính là ——

Gió tuyết trên lưng anh, quá dày rồi.

Nghĩ rồi nghĩ, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống không thể khống chế được.

Nện lên mu bàn tay anh, cũng như nện vào tim anh.

Cô đứng trong đêm gió tuyết này, hồi tưởng lại con đường mà anh đã bước đi, nhớ tới sơn thôn hẻo lánh kia, và nhớ tới những lần mà vận mệnh đã gây khó dễ cho anh.

Vận mệnh cho anh thời thơ ấu nghèo đói khắc khổ, rồi lại cho anh không cong lưng.

Sau này, anh dùng sự cần cù, cứng cỏi, không chịu thua, nhiều lần nỗ lực, từ sơn thôn nhỏ bé bước đến thành phố lớn từng bước từng bước một, lại sau này, anh bay ra nước ngoài, ở dị quốc tha hương, lẻ loi một mình, vượt qua đêm dài dằng dặc.

Xa nhau lâu ngày, trên người bọn họ đều ẩn giấu sự đau đớn chậm chạp, nhưng hai người đều quá dịu dàng.

Cô đau lòng anh ẩn nhẫn, anh đau lòng cô đợi chờ.

Cho nên, khi gặp lại, không có khàn cả giọng, không có đối chọi gay gắt.

Thì ra, lâu ngày tương phùng, cũng không chậm trễ thời gian nảy sinh tình yêu.

Thì ra, có rất nhiều sự ngăn cách cùng xa cách, cũng có thể bị chuyện “Anh còn yêu em” này, xoa dịu một cách dễ dàng.

Một mạch hồi tưởng, làm cô càng khóc càng lớn, giống như muốn đem tất cả nước mắt của nhiều năm, toàn bộ khóc ra hết.

Lương Thời Ngộ cảm nhận được cô chạm đến vấn đề đó, trong lòng trở nên căng thẳng.

Rõ ràng tay cô đang chụp lên bả vai của anh, lại một mạch ghìm sâu vào trái tim của anh.

Gió đêm thổi qua không chút lưu tình, cuối cùng, anh thở dài, rồi mở cửa xe ra, “Ngoan, anh không phủi, anh không mặc là được.”

Nói xong, ném áo khoác ra sau ghế, tự mình ngồi xuống trước, rồi sau đó kéo tay cô, che chở cô.

Trâu Dụ bị anh ôm lên trên đùi, rũ mắt nhìn quần áo đơn bạc của anh, nói: “Vậy thì sẽ lạnh.”

Anh cười, nhẹ giọng dỗ dành: “Vậy em ôm anh, được không?”

Cô gật đầu: “Ừm.”

Sau đó, hai tay quấn lấy anh, nhìn vào đôi mắt của anh, hỏi từng câu từng chữ: “Lương Thời Ngộ, mấy năm nay, anh thật sự rất vất vả có phải không?”

Anh lau nước mắt cho cô, dịu dàng đáp lại: “Không vất vả, nghĩ đến em, thì không vất vả.”

Cô lại hỏi: “Vậy anh không sợ em không đợi anh?”

Nghe đến đây, tay Lương Thời Ngộ tay đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi, rồi mới nói: “Nghĩ đến đây, anh sẽ cảm thấy vất vả hơn một chút.”

Nói xong, nhìn ra cô sợ anh lo lắng cho nên đang cố gắng hết sức nén nước mắt, Lương Thời Ngộ lại vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu dàng trấn an nói: “Muốn khóc thì khóc, đừng chịu đựng.”

Trâu Dụ nghe xong, nhẹ nhàng hít mũi vài cái, khàn giọng giải thích: “Em không khóc.”

Giọng nói của anh cũng không rõ ràng hơn cô bao nhiêu, lời nói ra cũng bị nghẹn lại ở cổ họng: “Ừ, anh biết.”

Cô lại giải thích: “Ở trước mặt người khác, em không như vậy.”

Nghe vậy, Lương Thời Ngộ cười chua xót: “Ừ, anh cũng biết.”

Nói xong, nhớ tới buổi đầu gặp lại kia.

Ở dưới ngọn đèn của buổi tiệc kinh doanh huy hoàng rực rỡ, cô mặc một chiếc váy màu đen làm từ nhung, trang điểm kỹ càng, khí chất xuất chúng, cô ăn uống linh đình, mỹ lệ, lại chuyên nghiệp, thoải mái, thành thạo.

Như có chuyện gì khó, ở trước mặt cô đều có thể giải quyết dễ dàng.

Một người dễ khóc như vậy, thật khó để tưởng tượng.

Nhưng hôm nay, cô dùng nước mắt, ở trước mặt anh, thể hiện ra con người thật của mình.

Thật ra, ngay từ ban đầu Lương Thời Ngộ đã cảm giác được, trong lòng cô có sự tích tụ, chưa được cởi bỏ.

Nhưng điều anh không ngờ đó chính là, thứ trong lòng cô không thể cởi bỏ, lại là chính mình.

“Lương Thời Ngộ.” Cô nhẹ giọng gọi anh.

“Ừ.”

Nghe anh đáp lại, Trâu Dụ giơ tay, ôm cả người anh vào trong ngực, gối đầu lên vai anh, ở bên tai anh, hỏi từng câu từng chữ: “Sau này đừng rời xa nhau, được không?”

Lương Thời Ngộ nghe, chỉ cảm thấy ngực mình phát trướng, rất lâu sau cũng chưa thể cất lời.

Cũng không biết tuyết ở bên ngoài rơi bao lâu, vì cả đất trời đều im lặng.

Anh hạ tay xuống, ngón tay sờ đến ngón áp út của cô, rồi vòng lấy, vòng thành một vòng tròn.

Sau khi vòng xong, trịnh trọng “Ừ” một tiếng.

Tác giả có chuyện nói:

Anh vẫn còn yêu em.