Nhưng mà, nói sao thì Lâm Ương cũng là một người lọc lõi ở đài truyền hình, nên cô ấy lập tức nhận lấy sự xấu hổ này, tức khắc ngả theo chiều gió nịnh nọt: “Giáo sư Lương, thứ lỗi thứ lỗi, ý của tôi không phải là ý đó, ý của tôi là……”

Dự cảm được cô ấy sẽ càng nói càng sai, càng bôi càng đen, nên Trâu Dụ ngay lập tức không cho cô ấy có cơ hội giải thích, trực tiếp nhấn cúp máy.

Lâm Ương: “……”

“Chuyện này dừng ở đây đi,” nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô ấy, Trâu Dụ chủ động quăng đề tài lên trời “Ai nhắc lại thì làm con.”

Nói xong, vừa khởi động lái xe ra khỏi vị trí đỗ xe vừa hỏi: “Đi ăn ở chỗ nào?”

Lâm Ương cũng ước gì chuyện này nhanh chóng lướt qua, nên cũng vội vàng đáp lời: “Đông Tứ* có một tiệm đồ nướng mới mở, nghe nói cũng không tệ, đi chỗ đó đi.”

*Tên một giao lộ và khu phố ở quận Đông Thành.

Đương nhiên Trâu Dụ không có gì ý kiến, lái xe theo hướng dẫn. Suốt quãng đường đi còn rất thuận lợi, cũng không gặp phải trận kẹt xe nào, chỉ mất tầm mười phút đã tới nơi. Sau khi dừng xe xong, Lâm Ương lại dẫn cô quẹo vào một cái ngỏ nhỏ, cuối cùng mới tìm được một cửa hàng nhỏ trong góc hẻo lánh. Trâu Dụ cũng rất bội phục cô ấy, đổi là mình, thì chắc chắn là đã lạc đường.

Bước vào cửa hàng, hai người tìm môt vị trí ngay cửa sổ ngồi xuống, cửa hàng này phải tự quét mã gọi đồ ăn, trước đó Lâm Ương đã nói qua, nên đã nhanh chóng gọi xong.

Trong lúc chờ đồ ăn, Trâu Dụ gõ gõ xuống mặt bàn trước mặt Lâm Ương, nói với cô ấy: “Này, cậu sửa lại kế hoạch kết hôn lúc trước của cậu đi, rồi tìm thời gian nào đó gửi cho tớ.”

“Ê ê ê!” Nghe đến đây, Lâm Ương lập tức nổi lên hứng thú, “Dụ tiên nữ của chúng ta gần đây có chuyện tốt à, nhưng mà cậu cũng nhanh quá rồi đó, hai người mới ở bên nhau được mấy ngày chứ, làm gì mà gấp như vậy.”

Trâu Dụ cầm ly trà lúa mạch trong tay, rót cho hai người một ít, vừa rót vừa nói với cô ấy: “Không phải trước đó tớ đã nói với cậu, tớ vẫn còn lười kết hôn sao.”

Lâm Ương tiếp nhận câu chuyện một cách tự nhiên: “Thế nào, gặp được anh ấy, nên muốn cần mẫn một chút?”

“Cậu hình dung kiểu gì vậy?” Trâu Dụ nhịn không được phản bác lại, nói xong, nghĩ lại, lại cảm thấy lời này cũng không sai

“—— cũng rất chuẩn xác.”

Lâm Ương: “……”

“Được rồi, tớ nói với cậu chỉ làm cho cậu nhọc lòng, nếu như ngày mai kết hôn, cậu cảm thấy giáo sư Lương người ta có thể để cho cậu nhọc lòng sao, vất vả lắm mới tìm lại được báo vật lớn của mình, sao lại không phủng trong lòng bàn tay được.”

Trâu Dụ: “?”

Cậu cũng biết?

“Này, Dụ Bảo,” khủy tay Lâm Ương đặt ở trên bàn, hơi nghiêng người, nhìn Trâu Dụ, thần sắc trở nên nghiêm túc, rồi hỏi, “Nếu tớ nói, bây giờ Lương Thời Ngộ muốn cái gì mà, tài phú, học thức, địa vị xã hội địa vị tất cả đều đứng nhất, nhân phẩm cùng diện mạo vẫn trước sau như một, kim cương Vương lão ngũ này, mẹ cậu cũng không thể còn không đồng ý cho hai người ở bên nhau đâu.”

Trâu Dụ nghe xong, tay đang châm trà thoáng dừng lại.

Qua vài giây, rót đầy nước trà xong, cô mới trả lời: “Không quan trọng.”

Lâm Ương không hiểu: “Hả?”

“Chuyện này tớ sẽ nói với mẹ của tớ, bà ấy chấp nhận thì tốt, không chấp nhận, thì thôi,” ngón tay Trâu Dụ vuốt vàng ly, ánh mắt hơi buồn bã, “Lương Thời Ngộ không cần vì tớ, làm những chuyện đạt được sự đồng ý của mẹ tớ, tớ sẽ không để cho anh ấy, làm ra bất cứ thoả hiệp hay nỗ lực gì cả.”

Cảm giác được không khí không thích hợp, Lâm Ương cố ý ồn ào: “Này này này, nhìn bộ dáng bênh chồng này của cậu xem.”

Quả nhiên Trâu Dụ bị cô ấy chọc cười, trừng mắt với cô ấy một cái, nói: “Cậu bớt chọc quê tớ đi.”

Nói xong lại thở dài, cảm khái nói: “Nếu như tất cả quan hệ đều có thể đơn giản giống quan hệ trong công việc thì tốt rồi, làm không tốt thì sa thải, nói giang hồ không gặp thật sự có thể giang hồ không gặp.”

“Này, ai nói không phải chứ,” Lâm Ương cũng cực kỳ tán thành mà thở dài, “Dù sao thì quan hệ tình thân cũng không giống như vậy, không phải cậu không hài lòng là có thể cả đời không qua lại với nhau.”

Trâu Dụ nghe xong, nở nụ cười cay chát.

Hai người nói đông nói tây, chỉ chốc lát sau, đồ nướng BBQ đã được mang lên.

Đêm đông rét lạnh, thịt nướng nóng hổi béo ngậy, hoà với mùi thìa là, kích thích vị giác của mỗi vị khách. Đồ ăn nóng hầm hập là niềm an ủi ấm áp nhất cho mọi người, cắn một miếng, vị giác cùng khứu giác đều đạt được sự thoả mãn.

Vốn dĩ mọi thứ đều yên ổn, nhưng đến lúc sắp ăn xong, Trâu Dụ lại nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.

Bên kia nói rất nhanh, hỏi cô: “Là con gái của Tống Văn đúng không?”

Không hiểu sao trái tim Trâu Dụ lại trở nên căng thẳng, nói: “Là tôi.”

“Đây là khoa cấp cứu của bệnh viện trực thuộc Kinh Đại……”



Lúc Lương Thời Ngộ đáp máy bay đã là 11 giờ tối, sợ Trâu Dụ chờ, vừa đáp máy bay đã gọi cho cô.

Lúc này Trâu Dụ vừa đến bệnh viện, đang đứng ở trên hành lang, chờ kết quả kiểm tra của Tống Văn.

Thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn người gọi đến, lại giống bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức ấn nghe máy: “Alo.”

Một chữ, dùng hết sức lực che đi tiếng khóc nức nở, nhưng vẫn bị anh phát hiện ra.

Lương Thời Ngộ nhăn mày, câu tiếp theo, đã trực tiếp hỏi: “Em ở đâu?”

Từ trước đến nay Trâu Dụ không thói có quen biểu lộ sự yếu ớt ở trước mặt người khác, cho dù là chuyện lớn như thế này, cũng đều có thể che giấu bản thân.

Thẳng đến khi nhìn thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi của anh chạy tới, hốc mắt lập tức trở nên ướt đẫm.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng của cô, Lương Thời Ngộ chạy đến ngay tức khắc, rồi duỗi tay ôm cô vào ngực, cho một một cái ôm vững chắc.

Cái ôm ấm áp dày rộng này, như là có thể ngăn cản mưa to sóng lớn đang ập về phía cô.

Anh ôm chặt cô, thì thầm bên tai trấn an cô: “Không phải sợ, anh đến rồi.”

Dây thần kinh căng chặt hồi lâu của Trâu Dụ, cuối cùng cũng thả lỏng khi dựa vào lòng ngực của người không quảng đường xa chạy tới này, hai tay cô nắm chặt cổ áo của anh, gọi tên anh: “Lương thời ngộ.”

Giọng nói vừa cất lên, mỗi một chữ đều là sự run rẩy.

“Ừ, anh đây.”

Ba chữ, quét đi hoảng loạn, làm người ta an tâm.

Trâu Dụ gối lên vai anh, không kiềm được rơi nước mắt: “Em không thích mẹ, nhưng em thương mẹ, em không muốn mẹ xảy ra chuyện.”

Lương Thời Ngộ vỗ nhẹ vào lưng của cô, trấn an cô: “Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em cứ tin anh.”

“Anh ở đây với em, không phải sợ,” anh vừa nói, vừa ôm cô chặt hơn, “Anh thích em, anh cũng yêu em.”



Tống Văn là ở trên đường về nhà, không cẩn thận té bị thương, đầu đập xuống đất, nên ngất xỉu tại chỗ, may mắn được qua đường người phát hiện, kịp thời đưa đến bệnh viện.

Sợ não bộ có vấn đề, nên bác sĩ đã làm kiểm tra tổng quát cho bà ấy.

Cuối cùng, trước 0 giờ, cũng có kết quả: “Kết quả chụp CT não cho thấy tất cả đều bình thường, cơ bản có thể loại trừ vấn đề não bị chấn động, ngoại thương đã xử lý, ba ngày đến đây đổi thuốc là được.”

Trâu Dụ nghe xong, lập tức đặt tảng đá trong lòng xuống.

“Đúng rồi, bệnh nhân bị thiếu máu, nên chú ý đến bữa ăn thường ngày một chút, lần này ngất xỉu cũng có thể là do thiếu máu.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

“Không có việc gì, có thể vào thăm bệnh nhân rồi, ở lại quan sát thêm nửa tiếng nữa nếu không có vấn đề gì, thì có thể xuất viện.”

“Vâng, vất vả cho bác sĩ rồi.”

Bác sĩ đi rồi, Lương Thời Ngộ vỗ vỗ vai cô, nói: “Mau vào đi.”

Trâu Dụ không nhúc nhích, ngước mắt nhìn anh, muốn nói lại thôi rồi lại nói: “Lương Thời Ngộ, em……”

Lương Thời Ngộ như là biết cô muốn nói gì, dùng một câu gạt tan nỗi lo của cô: “Hôm nay anh cũng rất mệt, anh đi về trước.”

Thấy anh xoay người chuẩn bị rời đi, thì Trâu Dụ lấy chìa khóa xe trong túi ra, đặt vào tay anh, nói: “Anh lái xe của anh về đi.”

“Không cần đâu, anh gọi xe là được rồi” Lương Thời Ngộ đưa chìa khóa lại cho cô thêm lần nữa, “Đợi lát nữa về, nhớ để Lâm Ương lái xe, biết không?”

Cô gật đầu: “Ừm.”

Lương Thời Ngộ hơi cúi người, hai tay ôm vai cô, đối diện với cô: “Trâu Dụ, trong khoảng thời gian này tới cuối năm, anh tương đối bận, cho nên không thể thường xuyên gặp em được, em phải chăm sóc mẹ em cho tốt, chờ khi nào em hết bận, hoặc là chừng nào em nhớ anh, thì cứ gọi điện thoại cho anh, anh đến tìm em, được không?”

Cô gật đầu: “Dạ.”

Anh nở nụ cười, vỗ vỗ vai cô, nói: “Vậy mau vào trong đi.”

Cô gật đầu: “Ừm.”

Ba lần gật đầu, mắt càng ngày càng đỏ, đầu càng cúi càng thấp.

Lương Thời Ngộ nhìn, trong lòng đau như sắp chết đi.

Rồi lại bất lực.

Qua nửa đêm, Lâm Ương cùng Trâu Dụ dìu Tống Văn rời bệnh viện.

Lâm Ương lái xe, Trâu Dụ cùng Tống Văn ngồi ở hàng phía sau.

Ngoài cửa sổ xe, bóng đêm tối đen như mực, dòng xe trên đường thưa thớt, Trâu Dụ nhìn kính chiếu hậu ở phía trước, thì thấy bên trong, có một chiếc xe đi theo bọn họ.

Nhìn đến đây, cô đột nhiên hít mũi vài lần, sau đó, lấy điện thoại ra, gửi đi hai tin nhắn WeChat:

【 Anh không cần chịu đựng 】

【 Em yêu anh 】