Bữa cơm đã được hâm nóng kia, cuối cùng cũng để đến nguội lạnh.

Lâm Ương đi rồi, Tống Văn vẫn ngồi ở vị trí cũ, nhìn trước một bàn cơm dinh dưỡng trước mặt, trong đầu không hiện lên hình ảnh, Trâu Dụ vì phải chăm sóc bà mà bận trước bận sau, cũng không phải những chuyện cũ không muốn người biết mà Lâm Ương kể.

Trong đầu óc của bà bây giờ toàn câu hỏi trong buổi tối từ bệnh viện về nhà của Trâu Dụ:

“Mẹ muốn con bất hiếu, hay là muốn cho con không cười.”

Lúc ấy Tống Văn nghe được, cho rằng ý của Trâu Dụ là, lần này, bất luận như thế nào, bất luận bà có đồng ý hay không, cô vẫn sẽ lựa chọn Lương Thời Ngộ, không sợ làm nghịch ý của bà.

Nhưng hiện tại, Tống Văn mới hậu tri hậu giác biết được, từ thứ hai cô nói, không phải “Bất hiếu” —— Mà là “Không cười”.

Sau khi biết được là hai chữ này, Tống Văn cảm thấy yết hầu của mình như bị người ta bóp chặt, hồi lâu cũng chưa thể cất lời.

Bà tự dồn mình vào ngõ cụt từ khi nào rồi?

Trong đầu bà, như có người ấn nút nhớ lại chuyện xưa, lôi kéo ký ức của bà, nhanh chóng hiện lại.

Bà bị bắt nhớ tới cuộc hôn nhân bà không bao giờ muốn nhớ đến kia.

Bà gặp được Trâu Chí Cường khi còn học đại học, cho đến bây giờ, thậm chí bà còn nhớ rõ lần đầu hai người gặp nhau. Lúc ấy bà vừa ra khỏi thư viện, không cẩn thận làm rơi sách xuống đất, được Trâu Chí Cường nhặt lên, chỉ bằng một cái liếc mắt này, đã làm bà nhất kiến chung tình với ông ta.

Khi đó Trâu Chí Cường, khuôn mặt anh tuấn, thành tích ưu việt, mùa hè luôn luôn mặc một chiếc áo thun màu trắng, độc lai độc vãng, ở nhà ăn, luôn luôn ăn cơm tẻ cùng với thức ăn chay.

Tuy rằng gia cảnh bần hàn, nhưng cũng vẫn tự lập tự cường.

Tống Văn lúc ấy cũng không rõ, đàn ông bà ấy quen tử nhỏ đến lớn, không chỉ có thành tích, gia thế tốt, mà phần lớn còn đa tài đa nghệ, còn Trâu Chí Cường này, ngoại trừ đi học ra thì chỉ có đi làm công. Cũng không biết tại sao, một tên nghèo mạt rệp không có niềm vui gì như ông ta, lại lọt vào mắt của bà.

Ông ấy bước ra từ một vùng núi cằn cỗi ở phía Tây Nam, thi đậu đại học top đầu thành phố, tuyệt đối là quý tử nhà nghèo, Tống Văn cảm thấy, có lẽ lúc ấy bà bị chính sự bền bỉ kiên cường kia trên người của ông ta, làm cho mê muội.

Sau khi xác định quan hệ, Trâu Chí Cường đối xử với bà cũng không có gì để bắt bẻ, ông ta không giàu vật chất, nhưng tất cả những thứ có được đều đem cho bà.

Có rất nhiều cô gái, sẽ động lòng với sự “Đối đãi khác biệt” này.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tống Văn đề ra việc kết hôn, lại bị ba mẹ phản đối. Mắt nhìn người của thế hệ trước, từ trước đến nay đều rất chuẩn, họ nói ánh mắt của chàng trai kia, thoạt nhìn có dã tâm rất lớn, không thích hợp với bà, huống hồ gì hôn nhân còn môn không đăng hộ không đối, vậy thì chắc chắn sẽ không tiến xa được.

Tống Văn không tin, khăng khăng làm theo ý mình.

Nhưng sau đó, bà mới biết được, Câu “Hôn nhân là một chiếc kính chiếu yêu” chẳng sai một li nào.

Sau khi kết hôn, sự kiên nhẫn và dịu dàng của Trâu Chí Cường, hoàn toàn biến mất.

Ông ta thông qua đoạn hôn nhân này, hoàn thành việc thăng cấp giai cấp, thấy được bộ mặt khác của xã hội này. Nhà họ Tống tuy không phải là đỉnh cấp quyền quý, nhưng tài nguyên cùng nhân mạch có được, đã đủ khiến cho người khác phải ngước nhìn.

Huống hồ, Tống gia chỉ có một người con gái là Tống Văn này, cho dù cha mẹ không ưng, nhưng Trâu Chí Cường vẫn lấy thân phận con rể, một bước lên mây, trực tiếp bước vào tầng quản lý.

Khi ấy Tống Văn cũng không đoán được, sự bền bỉ hấp dẫn bà lúc ban đầu, sau này diễn biến thành dã tâm, biến thành sự tham lam.

Sau khi kết hôn, Trâu Chí Cường bị lợi ích cùng dụ hoặc làm cho đầu óc mù mịt, lộ rõ nguyên hình, bọn họ bắt đầu thường xuyên cãi nhau, cuối cùng đã ly hôn vào năm Trâu Dụ được năm tuổi.

Sau khi ly hôn, Trâu Chí Cường lại tái hôn nhanh như tia chớp, cưới được một cô sinh viên trẻ tuổi.

Cuộc hôn nhân mà bà khăng khăng làm theo ý mình, cuối cùng cũng kết thúc bằng trò khôi hài.

Cũng ngay vào lúc này, Tống Văn hoàn toàn tỉnh ngộ.

Bà nhanh chóng thay đổi bản thân, bắt đầu từ việc vứt bỏ cuộc hôn nhân đổ vỡ kia ra phía sau, đi ra nước ngoài tiếp tục đào tạo sâu, không hề hy vọng về hôn nhân nữa.

Chuyên ngành đại học của bà ấy là Luật, ra nước ngoài cũng tiếp tục lựa chọn chuyên ngành này để học. Sau khi học xong trở về, Trâu Chí Cường bởi vì quá tham lam, nên trong quá trình làm ăn đã nhiều lần làm ra chuyện phạm pháp, Tống Văn đã dùng kiến thức chuyên ngành của mình, khiến cho ông ta táng gia bại sản.

Đồ ông ta cướp được từ trên người bà, bà sẽ khiến cho ông ta trả lại gấp đôi. Cuối cùng bà cũng có thể đặt dấu chấm hết cho sự sai lầm trong tuổi trẻ của mình.

Ngoại trừ chuyện đó ra.

Năm đó, bởi vì hận Trâu Chí Cường, hơn nữa còn muốn xuất ngoại, nên Tống Văn cũng không tranh quyền nuôi dưỡng Trâu Dụ.

Đây là chuyện làm bà hối hận nhất.

Gặp phải đàn ông tồi, bà nhận.

Nhưng chuyện không thể ở bên cạnh con gái hàng ngày này, khiến cho bà hối hận cả đời.

Vì thế, chuyện thứ nhất bà làm sau khi về nước, đó là đi đón Trâu Dụ, sau đó cho cô có được điều kiện giáo dục tốt nhất.

Nhưng bà lại không ngờ, trong khoảng thời gian thất trách đó của bà, gia đình của chàng trai kia, đã thay bà đền bù cho cô tình thân mà cô thiếu hụt.

Nhưng bà một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, sau khi biết được biết được xuất thân của Lương Thời Ngộ, lập tức nhớ về năm đó, lúc ấy trong đầu bà chỉ có một ý nghĩ, đó chính là không thể để con gái đi lên vết xe đổ của mình.

Hôn nhân cần phải môn đăng hộ đối, lời mà thế hệ trước nói không phải không có đạo lý.

Nhưng có lẽ bà đã quên ——

Thứ quyết định vận mệnh của một người, chưa bao giờ là xuất thân, mà là bản tính.

Trâu Chí Cường biến thành dáng vẻ kia, không phải bởi vì xuất thân bần hàn của ông ta, mà là bởi vì bản tính tham lam.

Nhắc đến cũng châm chọc, Tống Vãn nhớ tới buổi tối mà bà bắt bọn họ tách ra kia, ký ức của bà đã trở nên mơ hồ, chỉ nhớ mang máng, bà dùng lời nói hiện thực nhất, dẫm tất cả lòng tự tôn của chàng trai dưới lòng bàn chân.

Cậu không xứng.

Cậu đừng có mơ mộng hão huyền.

……

Thậm chí còn ác liệt hơn.

Thước phim cũ này, một khi bắt đầu phát, thì sẽ cách kết cục không xa.

Bởi vì mỗi lần quay đầu, bạn đều có thể sinh ra ký ức mới từ đó.

Trong bất tri bất giác, một buổi chiều cứ thế mà trôi qua.

Thẳng đến khi tiếng chuông cửa bỗng dưng vang lên bên tai, lúc này Tống Văn mới lấy lại tinh thần.

Nhìn thấy người tới, Tống Văn ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường trên vách, có chút kinh ngạc hỏi: “Sao hôm nay lại về sớm như vậy?”

Trâu Dụ không trả lời, cúi đầu nhìn bàn đồ ăn đầy ắp, kiềm chế sự tức giận, ôn tồn hỏi: “Sao lại không ăn cơm?”

Tống Văn vừa mới thoát ra khỏi hồi ức, phản ứng có chút chậm, nên vẫn chưa kịp nói tiếp.

Trâu Dụ căn bản không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, thấy bà không trả lời, lập tức bộc phát tính tình, bàn tay nắm thành quyền theo bản năng, cất giọng chất vấn, từng câu từng chữ: “Con hỏi mẹ, sao lại không ăn cơm? Còn muốn tiếp tục ngất xỉu, bị đưa đến bệnh viện sao?”

Lời này vừa nói ra, Tống Văn mới hoàn toàn thoát khỏi hồi ức, nhìn cô con gái đặc biệt chạy tới vì bà, rồi đứng lên, nhìn cô, đi thẳng vào chủ đề hỏi: “Lần này chắc chắn sẽ không từ bỏ Lương Thời Ngộ?”

“Mẹ cũng đừng nói nữa, mẹ muốn tuyệt thực để uy hiếp con” Trâu Dụ hoàn toàn hiểu sai ý, ngữ điệu bình tĩnh nói, vừa nói vừa cởi áo khoác, xăng tay áo đi về phía phòng bếp, “Con đây nói cho mẹ biết, mẹ thắng rồi, mẹ không ăn cơm, con sẽ không đi gặp anh ấy.”

Nghe cô nói như vậy, trong lòng Tống Văn bỗng nhiên lại cảm thấy khó chịu, lại hỏi thêm lần nữa: “Lần này chắc chắn sẽ không từ bỏ Lương Thời Ngộ?”

Trâu Dụ xắt rau, không thèm ngước mắt, đáp lại ba chữ: “Không bỏ được.”

Lúc ấy tuổi còn nhỏ, khoảng cách xa, kinh tế không độc lập, thậm chí còn bởi vì Lương Thời Ngộ không có điện thoại, nên ngay cả phương thức liên lạc hai người cũng chưa lưu.

Thế nên, đã đi lạc trong biển người mênh mông.

Khi đó, làm cho bọn họ tách ra, cô nhận.

Hiện tại, cô không nhận.

“Mười một năm qua ——” nói đến đây, ngón tay cô hơi khựng lại, mặc cho dao trong tay đang ở giữa không trung, “Ở trước mặt anh ấy, con không thay đổi, ở trước mặt con, anh ấy cũng không thay đổi. Thứ duy nhất thay đổi, chính là bọn con đều trở nên mạnh mẽ rồi. Cho nên, con không buông bỏ được.”

Tống Văn nghe, bắt được từ mấu chốt, anh ấy không thay đổi.

Không biết vì sao, thần kinh đang căng chặt của bà bỗng được thả lỏng.

Bà chậm rãi đi vào phòng bếp, nhìn động tác của Trâu Dụ, hỏi: “Con đây là đang làm gì?”

“Nấu cơm cho mẹ,” Nhận thấy Tống Văn tiến vào, Trâu Dụ cảm thấy bà ấy không nhận được đáp án sẽ không bỏ qua, vì thế xoay người, nhìn bà ấy, khẽ nhắm mắt, rồi mới nói, “Mẹ, sức khỏe của mẹ tốt, tất cả đều lấy sức khỏe của mẹ làm chủ, sợ mẹ nổi giận, cho nên mấy ngày nay con cũng không nhắc đến anh ấy trước mặt mẹ, con cũng không liên lạc với anh ấy, nhưng nếu hôm nay mẹ cứ rặn hỏi như vậy, con đây phải trả lời với mẹ một câu.”

“Câu gì?”

“Lương Thời Ngộ sẽ không trở thành loại người mà mẹ lo lắng đâu.”

Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, không chọc vào vết sẹo của mẹ mình, dùng phương thức nhu hòa nhất, nói cho bà ấy biết, Lương Thời Ngộ sẽ không trở thành người như Trâu Chí Cường.

“Tại sao?”

Đối mặt với câu hỏi của Tống Văn, Trâu Dụ chỉ đáp lại sáu chữ:

“Anh ấy không lọc lõi ích kỷ.”



Anh của hiện tại, là giáo sư đại học có tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cùng lúc đó, còn ở đảm nhiệm làm cố vấn chiến lược cho nhiều công ty, anh dùng học thức cùng tầm nhìn của mình, khai thác bản đồ thương nghiệp của chính mình, có được những thứ mình vốn có, giá trị con người xa xỉ, có thu nhập cao ngất ngưởng.

Nhưng khi gặp lại, anh lại không lái siêu xe trăm vạn, không có mặc đồ cao cấp được thiết kế riêng, cũng không ở trong bất động sản xa hoa.

Anh có tài phú của tư bản, nhưng lại không tiêu xài như tư bản. Thậm chí anh còn không đem những thứ đắt tiền đó dùng ở trên người mình.

Thứ xa xỉ duy nhất của anh, là một kế hoạch gia đình hạnh phúc của trái tim thiếu nữ của cô.

Còn lại, anh dùng để đền đáp.

Anh luôn ghi nhớ thời thời khắc khắc, sở dĩ anh có thể có hôm nay, là bởi vì trên con đường anh đi có ân sư quan tâm, có người có lòng tốt tương trợ, có chính sách ưu đãi của quốc gia ở phía trước, có học bổng phong phú ở phía sau, là những thứ này, từng bước từng bước, thay anh gánh lấy những thứ quẫn bách trên người.

Cho nên, anh nhớ tới sức khỏe của ân sư, cũng nhớ tới những đứa trẻ ở khu vực xa xôi như anh.

Cũng nhìn vào thực tế, dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ.

Khi nói đến những điều này, anh chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Anh đừng đề cao tôi, tất cả những chuyện này rất đơn giản, ai cũng phải biết ơn.”

Anh chưa bao giờ giải thích việc làm của mình là cao thượng.

Rau chân vịt được rửa sạch sạch, nằm trên thớt bị cắt thành đoạn ngắn một cách thành thục.

Bầu không khí im lặng, chỉ có âm thanh xắt rau cạch cạch.

Tống Văn nhìn một màn này, bỗng nhiên mở miệng: “Sức khỏe của mẹ cũng ổn định rồi, chờ thêm mấy ngày nữa mẹ đi cắt chỉ, rồi tìm thời gian, nói cậu ấy đến nhà ăn cơm đi.”

Cạch cạch cạch……

Cạch cạch……

Cạch……

Tiếng xắt rau càng ngày càng nhỏ.

Thẳng đến khi hoàn toàn biến mất.

Dường như Trâu Dụ cho rằng mình bị ảo giác, kinh ngạc ngoái đầu lại, xác nhận: “Cái gì?”

Tống Văn nhìn cô, cong khóe miệng, cười nhẹ một tiếng: “Nghe nói tay nghề của cậu ấy không tồi, mẹ muốn nếm thử.”