Cô cứ nghĩ bản thân ít nhiều gì cũng đã đi qua những cánh rừng hoang vu, nhưng cô không nghĩ đến lúc đó và bây giờ khác nhau, bây giờ rừng vẫn còn rất nhiều động vật hoang dã, thêm cả lúc trước thì còn có vũ khí hiện đại, thời bây giờ sao so được với vũ khí lúc đó chứ?Được chị ba và mấy đứa nhỏ nhìn mình như nhìn một anh hùng, Lý Xuyên Trụ có chút ngượng ngùng, ngây thơ nở nụ cười, sờ sờ cây súng bảo bối của anh ấy nói: "Cái này cũng chỉ để hù dọa động vật hoang dã thôi chứ em cũng không bắn gì được đâu!"Lúc nãy tuy là đáng sợ nhưng cũng may là không có nguy hiểm gì, đám trẻ sẽ không giống như người lớn suy nghĩ nhiều rồi lo lắng, bọn nhóc vẫn cứ tí tởn vui vẻ.

Đuổi được con sói hung ác đi, mọi người đi đến cửa động tìm một bãi đất trống ngồi nghỉ, Tiểu Lan còn rất nhiệt tình xung phong giúp cậu ba giữ cây súng kia.Miên Hoa cũng thẹn thùng đưa tay sờ sờ ống súng thật dài, Tiểu Chiêm cùng tuổi với Miên Hoa, nhìn thấy các cô gái hâm mộ như vậy, tự nhiên cũng cảm thấy nở mặt nở mày, vỗ ngực nói: "Cái này là chuyện nhỏ, em còn từng cùng cha đi bắt gà rừng nữa đó!"Xuyên Trụ ngồi trên một tảng đá ăn lương khô, vừa ăn vừa bóc mẽ lời nói khoác của con trai: “Có đi một lần, nhưng gà rừng còn chưa thấy đâu thì Tiểu Chiêm nó đã hét toáng lên, dọa mấy con thú rừng chạy mất, cuối cùng hai cha con tay không đi về.”Tất cả mọi người đều bật cười, sự hoảng sợ từ việc gặp chó sói cũng dần vơi đi.Xuyên Trụ chỉ vào cây cối xung quanh nói: “Ở trên Nam Lĩnh chắc không bị thiếu nước đâu, nhìn cây cối xanh mơn mởn ở đây là biết.


Lúc trước chúng ta có khai phá mảnh đất ở Nam Lĩnh, không biết bây giờ nó như nào rồi.”"Khai phá đất?"Lý Như không hề biết chuyện đất đai ở Nam Lĩnh nên khi nghe vậy cô hơi sửng sốt."Chị quên rồi hả? Lúc đó chỉ còn chưa lấy chồng, mẹ nuôi của chị còn ở Nam Lĩnh, mỗi năm chúng ta đều lên Nam Lĩnh thăm mẹ nuôi của chị rồi ở đó bảy tám hôm mới về.

Sau này mẹ nuôi chị mất rồi thì cháu trai của bà ấy mới đến ở đó.


Lúc còn nhỏ chị bảo đất ở Nam Lĩnh tốt, trái trồng được ở đây ngọt hơn chỗ khác nên chúng ta mới khai phá một miếng đất ở đây, nhưng lúc mới đầu cũng gặp nhiều khó khăn, may là sau cũng trồng được mấy loại bí đỏ rồi đậu.

Cũng mấy năm rồi chưa quay lại Nam Lĩnh, không biết ở đó còn ai ở không...”Lý Như nghe xong có hơi ngơ ra, tại vì mấy thứ Xuyên Trụ nói cô đều không biết.Cô chỉ biết lão tổ tông từng sống chung với họ hàng xa, nhưng mà lúc cô nghe bà ngoại kể lại thì hình như lúc khó khăn nhất ngoại trừ lão tổ tông ra thì gia đình cụ bên mẹ cụ không ai chạy đến Nam Lĩnh để lánh nạn cả, lúc đó cô còn nghĩ chẳng lẽ thân thích của lão tổ tông lại không phải thân thích của nhà mẹ lão tổ tông tông sao?.