Lúc này Xuyên Trụ mới hiểu được ý của chị hai, cũng gật đầu theo: "Đúng, đúng, đúng vậy, bây giờ tình hình bên ngoài không yên ổn.

”Ăn bữa cơm đãi khách này của người ta, cũng nên nhắc nhở anh Đoàn một tiếng, để hai vợ chồng này ở trong núi một mình không biết gì, cứ thế ngốc nghếch đi ra ngoài, lỡ đâu gặp phải bọn cướp thì phải làm sao? Đoàn Lai Phú và Tịch Lạp nghe thấy bọn họ không phải muốn mượn lương thực thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại hít một hơi thật sâu.

"Hả? Có chuyện gì sao, mùa xuân này anh Lai Phú của em về quê cũ, nhờ người mai mối cho Tàm Nữ, đã bàn bạc xong xuôi, chờ đến tết Đoan Ngọ, sẽ dẫn con bé về xem thế nào! Vậy, chúng ta nên đi? Hay là không đi?” Hai hàng lông mày thưa thớt của Tịch Hoa nhíu chặt lại.


Hai vợ chồng bọn họ vốn có một trai một gái, không sống nổi ở thôn Hà Đông nên đã đến ở cùng với ông chú, hai vợ chồng ông chú qua đời, để lại toàn bộ nhà cửa và đất đai cho bọn họ, cuộc sống ngày qua ngày ở Nam Lĩnh thì cũng thanh bình, nhưng cũng vì quá thanh bình, nên khi xảy ra chuyện ốm đau bệnh tật thì không biết phải tìm ai, con trai lớn bị đau bụng, đau suốt cả đêm, bọn họ đang định ngày hôm sau cõng cậu bé ra ngoài khám, kết quả mới đi được nửa đường thì đã tắt thở.

Bầu trời khi ấy như đổ sập xuống! Nhưng mất con có khóc thì khóc, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chớp mắt con gái đã mười bảy tuổi, đến lúc phải gả chồng, lại gặp khó khăn, chẳng phải là muốn gả về thôn Hà Đông cũ sao! Ánh mắt Lý Như nhìn xuống mặt đất, suy nghĩ một chút rồi lại khuyên: "Con gái ngoan không phải lo chuyện lấy chồng, mười bảy tuổi cũng không phải là già, năm nay hạn hán mất mùa, có mai mối được cũng không thể làm đám cưới, con gái ở nhà còn có thể ăn được một bữa no, đến nhà chồng rồi ai biết sẽ thế nào chứ?”Tục ngữ có câu, thà phá miếu còn hơn phá bỏ tình duyên, cô thuyết phục hai vợ chồng nhà họ Đoàn không ra ngoài mai mối cho con gái họ đương nhiên là có lý do.

Cô nhớ rằng khi nhắc đến Nam Lĩnh nguy hiểm và thần bí, bà ngoại đã nói rằng Nam Lĩnh chỉ có một mình gia đình nhà bà.

Bé con Lý Như hỏi: "Thì ra trên Nam Lĩnh không có người ở ạ?” "Có, có một hộ đến, nhà kia còn có họ hàng xa với bà đấy.


”"Vậy bọn họ đâu rồi ạ?""Không biết, hình như là chuyển đi, nếu không thì gặp phải bọn cướp rồi.

Sau này không nghe được tin tức gì nữa.

”Lúc chưa gặp bọn họ, Lý Như vẫn chưa cảm nhận được sâu sắc lắm, đến khi vào nhà ngồi, ăn cơm, tâm sự với bọn họ, bởi vì biết trước kết cục không tốt sẽ xảy ra, cảm giác không đành lòng và khó chịu trong lòng cô mới dần dần tăng lên.

Năm loạn loạn lạc như thế này, rất nhiều người Hà Đông còn chạy đến Hà Tây, bà của cô còn chạy nạn từ thôn Cốc Đôi đến Nam Lĩnh, vậy thì người nhà họ Đoàn có thể chuyển đi đâu chứ?.