Lộ Dần Văn cũng nhìn thấy Khương Lê, còn muốn rẽ tới nói chuyện với Khương Lê, có điều bị Diệp Tử QUân kéo lại.

Đi dạo cửa hàng bách hóa, buổi chiều còn có thời gian, Bạch Ngọc Trúc lại lấy mấy tờ thiệp mời, nói là của đồng nghiệp Tần Triều, “Đều là anh em đồng nghiệp có quan hệ rất tốt của Tần Triều, con tự mình đưa qua đi.

”Khương Lê lật xem danh sách tân khách phía trên, nhớ lại nguyên tác, chỉ có Tiếu Bình Nguyên sắp được thăng chức phó cục trưởng, người có quan hệ rất tốt với Tần Triều tên Chu Hàn, còn có một chi đội trưởng mới nhậm chức, tên là Tần Nguyên, trong nguyên tác cũng không có nhắc tới.

Mẹ Tần Triều cố ý nhắc tới đội trưởng và họ Tần Triều này, nói vốn Tần Triều sẽ được thăng chức, song lại bị đội trưởng mới nhảy dù này chặn đường, bảo Khương Lê phải khách khí một chút, miễn cho Tần Triều trở về bị anh xa lánh.


“Không biết tính cách của tân đội trưởng ra sao, ngày đó đến nhà còn mặc thường phục Tần Triều, mẹ cũng ngại nói với người ta, quần áo của con trai mẹ đây người ngoài làm sao có thể mặc, nhưng lại sợ Tần Triều trở về bị cấp trên gây khó dễ, dù tức giận nhưng mẹ lại không dám nhắc tới.

”Trong tưởng tượng của Khương Lê, vị đội trưởng mới kia khẳng định hung thần ác sát, mới khiến mẹ Tần Triều kiêng kỵ, cô định tới cục giao thiệp mời cho đồng nghiệp Tần Triều trước.

Bàng hoàng đi tới cục thành phố, đứng chỗ bảo vệ hỏi thăm đội điều tra hình sự ở tầng mấy, Tần Triều vậy mà đứng sau lưng gọi Khương Lê, “Cô tới vừa khéo, tôi có chuyện hỏi cô.


”Khương Lê quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt người đàn ông đang nói chuyện có một vết sẹo dữ tợn, từ đuôi lông mày đến cằm, làn da ngăm đen, chính là công an đã cứu cô ngày đó.

Anh nói anh tên là Tần Nguyên, chi đội trưởng mới nhậm chức, hơn nữa còn mời Khương Lê vào nói chuyện.

Khương Lê run sợ, quả thật không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, gặp ân nhân có duyên gặp mặt ở thành phố Kinh, còn là đội trưởng chi đội nhảy dù của đơn vị Tần Triều, anh nhất định sẽ hỏi cô, cục công an còn chưa phát thông báo, làm sao cô biết Tần Triều sẽ hy sinh?Khương Lê bất chấp gửi thiệp mời, nói một câu cô còn có việc, xoay người bỏ chạy.

Tần Triều ở phía sau đuổi theo cô, “Cô này ngốc hay sao hả, đâu phải không tìm thấy nhà cô, hôm nay vì không có thời gian, ngày mai đến nhà cô tìm cô, muốn chốn thì nhớ phải suy nghĩ cho kỹ đấy.

”.